Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 1216: Lãng Mạn Biết Bao!



Tô Vũ suy nghĩ một chút, mở miệng nói: "Tổng kết lại là ngươi cần một bản công pháp có thể giúp đẩy tốc độ tu luyện nhanh lên. Ngoài ra còn cần liên hợp thân thể cường hãn, còn việc có ý chí lực hay không thì không quan trọng, thậm chí mạnh mẽ vô tri giống như khôi lỗi là tốt nhất."

"Đúng, chính là ý tứ này!"

Tô Vũ bật cười, "Lực sĩ của hai đại thánh địa không phải là được huấn luyện dựa theo phương pháp ngươi mô tả sao?"

"Cái kia không được, quá yếu!"

Hạ Hổ Vưu lắc đầu, "Tốt nhất là tạo ra một đội quân có thể lên tới Lăng Vân Sơn Hải, liên hợp bạo phát, có thể giết chết Nhật Nguyệt. Đương nhiên ta không hi vọng bọn họ có năng lực thủ tiêu vô địch, thế nhưng ít ra cũng phải giết được Nhật Nguyệt."

Tô Vũ nhớ lại một thoáng những bộ công pháp mà chính mình nắm giữ, qua một hồi lâu mới đáp: "Có thể tạo ra một bộ công pháp như vậy. Thế nhưng sẽ tiêu hao không ít tài, cái giá phải trả là rất lớn. Mặt khác, người tu luyện kỳ thật là đang tiêu hao sinh mệnh khi chiến đấu, nguyên bản có thể sống đến 500 tuổi, nhưng tu luyện công pháp này thì khả năng chỉ có thể sống tới 100 tuổi, thậm chí càng ít hơn."

"Đúng, chính là loại này!"

Hai mắt Hạ Hổ Vưu sáng lên, vội khẳng định: "Ta chỉ cần nó hữu dụng, những yếu tố khác không quan trọng!"

Tô Vũ nhìn cậu, "Hạ gia đã có Long Võ vệ, ngươi còn muốn một đội quân như vậy để làm gì?"

"Long Võ vệ là Long Võ vệ, ta phải tự chuẩn bị cho riêng mình một chút bộ hạ. Tốc độ phải nhanh, về phần sống không thọ... Không có việc gì, Đại Hạ phủ có không ít người trung với Hạ gia, ta sẽ cho họ đủ nhiều lợi ích, không để bọn họ chịu thiệt."

Tô Vũ cau mày nói: "Long Võ vệ, Trấn Ma quân, phủ quân hơn trăm vạn người, như thế vẫn chưa đủ?"

"Không đủ."

Hạ Hổ Vưu trầm giọng nói: "Phủ quân tuy nhiều nhưng thực lực lại thấp. Xét mọi phương diện của Long Võ vệ thì bọn họ rất có tiềm năng, đều là thế hệ trẻ tuổi có thiên phú không tồi. Nhưng cũng chính vì vậy mà ta không muốn liên lụy đến bọn họ. Ta định chủ yếu là áp dụng lên thế hệ lão nhân, không ràng buộc, chỉ lựa chọn người trung với Hạ gia."

"Sao ta có cảm giác như ngươi đang mưu đồ soán vị vậy?"

Tô Vũ tự tiếu phi tiếu nói: "Ngươi có nhiều tài nguyên cùng tài chính như vậy sao?"

"Ít nhiều cũng có chút vốn liếng."

Hạ Hổ Vưu nhếch miệng cười cười, có điều rất nhanh lại nhíu mày, nói: "Huynh đệ, còn có một số đồ vật khác, ngươi có thể tài trợ một chút được không? Tỉ như thiên phú tinh huyết, tỉ như Thiên Nguyên khí?"

"..."

Tô Vũ cười nhạo, "Khẩu vị không nhỏ!"

"Vẫn được, lớn lên béo, khẩu vị còn không sai."

Hạ Hổ Vưu cười tủm tỉm đáp: "Ta trả tiền, cùng lắm thì thiếu chút đỉnh thôi."

Tô Vũ nhìn chằm chằm vào cậu một lúc lâu, uống chén rượu, bật hơi nói: "Có cần thiết phải làm vậy sao?"

"Có!"

Hạ Hổ Vưu cũng uống rượu, đoạn nói: "Ta muốn Hạ gia có thể truyền thừa tiếp, ta muốn Đại Hạ phủ vẫn luôn là đại phủ đỉnh cấp, oai oai vệ vệ. Ta không muốn Đại Hạ phủ đến thế hệ của ta lại biến mất tại Nhân cảnh! Cha ta, Nhị gia gia, tằng gia gia của ta đều đã sớm chuẩn bị kỹ càng."

Chuẩn bị cái gì?

Chuẩn bị cho ngày Đại Hạ phủ diệt vong sao?

Tô Vũ trầm mặc một hồi, gật đầu, "Ngươi có đủ tài chính thì dễ thôi. Có điều ta không cần tiền, ta cần tinh huyết, rất nhiều tinh huyết."

Hạ Hổ Vưu nhe răng, "Có phải ngươi nắm giữ phương pháp rút ra Thiên Nguyên khí từ trong tinh huyết hay không?"

"Ngươi đoán xem?" Tô Vũ tựa tiếu phi tiếu đáp: "Muốn đoán thử không?"

"Khụ khụ, được rồi, không đoán."

Hạ Hổ Vưu phì cười, "Không đoán cái này, không có ý nghĩa. Vừa vặn chính ta cũng đang cần dùng, chẳng mấy chốc ta sẽ phải đúc thân, càng nhiều tinh huyết càng tốt, Hạ gia cũng có một chút nội tình, hy vọng có thể sớm chế tạo ra một nhánh tư quân cường hãn."

Dứt lời, cậu lại trêu chọc hắn: "Về sau nếu ngươi bị người đuổi giết, ta có thể mang binh đi cứu ngươi, hài lòng không?"

"Ta không cần."

"Xùy, bằng vào cái miệng của ngươi, tính tình thối này của ngươi, không sớm thì muộn cũng sẽ gây ra đại phiền toái, tới lúc đó ngươi hô một tiếng Hổ ca, ta sẽ mang binh đi cứu ngươi, lãng mạn biết mấy!"

"..."

Tô Vũ nhìn tiểu mập mạp như nhìn một tên thiểu năng, Hạ Hổ Vưu cười lớn không ngừng, "Đừng nhìn ta như vậy, ta chỉ thích nữ nhân."

"Ha!"

Tô Vũ đầy mặt trào phúng, rất nhanh lại hỏi: "Đừng nói những lời nhảm nhí này, nói xem, làm sao ngươi nhận ra ta?"

"Quá đơn giản, từ lúc Nam Nguyên xuất hiện người chết là ta đã đoán được có khả năng là ngươi ra tay. Nhị gia gia lại đưa ta xem tư lịch của Thôi Lãng, ta liền biết đích xác là ngươi, lười nhác vạch trần mà thôi."

Hạ Hổ Vưu lại bổ sung: "Vả lại ngươi vừa đến đã đi tìm lão Triệu, ta có thể không biết tâm tư của ngươi à? Với tình tình quái gỡ của lão Triệu mà tùy tiện liền thân thiết với một người? Đã vậy còn coi trọng hậu bối, vừa gặp đã truyền Khoách Thần quyết cho ngươi. Vô nghĩa! Ta cũng đâu thấy lão Triệu coi trọng ta."

"Đó là vì ngươi phế vật!"

"Hừ, miệng thối."

Hạ Hổ Vưu tiếp tục uống rượu, uống một hồi, mở miệng cười nói: "Ngày mốt thật sự có mấy mỹ nhân Thần Ma chủng tộc tới, có muốn không thì ta an bài cho ngươi?"

Tô Vũ nhìn xem cậu, không thèm đáp lời.

Hạ Hổ Vưu vẫn chưa ngưng: "Thôi Lãng không lãng thì sao còn là Thôi Lãng? Vả lại cũng không phải đơn thuần chơi đùa, ta không thể tiếp tục giả trang làm tiểu mập mạp khờ khạo vô hại, vậy thì đành biến hoàn khố một chút, khôn khéo một chút, thậm chí... Âm thầm đàm phán việc thông gia cùng Tiên tộc cũng không tệ."

"Tiên tộc?"

"Đúng thế!"

Hạ Hổ Vưu cười tủm tỉm nói: "Tiên nữ rất xinh đẹp đúng không? Cha ta chẳng phải không thể chứng đạo sao? Hợp tác với Thần Ma thì không tốt lắm, vậy thì đành phải hợp tác với Tiên tộc. Huynh đệ, về sau có lẽ ta phải cưới một tiểu tiên nữ! Cưới Thần Ma thì Nhân cảnh sẽ phản đối, nhưng cưới tiên nữ thì khó mà phản bác. Cho dù là Đại Tần vương bọn họ thì cũng không có cách nào nói ta không thể làm thế. Vả lại Tiên tộc cũng muốn đánh vào Nhân cảnh, ta đây không phải đang cho bọn chúng cơ hội sao?"

Tô Vũ nghiêm mặt đáp: "Tiên nữ à? Thi thể cũng tương đối đẹp mắt, ta đã xem qua rồi, ngươi có muốn nhìn một chút không? À phải, tiên tộc còn thường xuyên đánh rắm, ngươi xác định là ngươi muốn cưới?"

"Muốn cũng phải muốn, không muốn... cũng phải muốn!"

Hạ Hổ Vưu híp mắt, nói: "Không quan trọng, thật ra có thể thông đồng với vài cường tộc cũng không tệ."

"Tùy ngươi."

Tô Vũ cũng không muốn nhiều lời, đây không phải là Hạ Hổ Vưu tùy tâm sở dục yêu thích tiên nữ, cậu ta làm gì cũng đã có tính toán rõ ràng, Tô Vũ lười nhác xen vào.

"Có muốn không thì ta giới thiệu cho ngươi một người, thời khắc mấu chốt có lẽ có khả năng bảo mệnh, mang ngươi hồi trở lại Tiên giới, thấy được không?"

"Không cần."

"Đúng là không hiểu phong tình!" Hạ Hổ Vưu nở nụ cười, rất nhanh lại nói: "Cần ta giúp gì ngươi không? Dù sao bây giờ ngươi cũng không tiện ra mặt."

Tô Vũ ném một cái nhẫn trữ vật cho cậu ta, "Sau khi ta đi hãy giao cho sư phụ ta, hiện tại thì khoan, ta sợ sư phụ ta thấy được lại tự ti."

"Ngươi... cái tên này!"

Hạ Hổ Vưu bật cười, "Được rồi, để ta chuyển giao, còn gì nữa không?"

"Giúp ta tra một chút tư liệu của những người đã bị sư bá ta giết. Còn có... Người nào từng đi qua nhà của ta, làm cái gì, đều cho ta một phần tư liệu. À phải, cung cấp cho ta một phần danh sách Cổ tộc hoàn chỉnh, ta muốn thông tin chi tiết, càng chi tiết càng tốt."

Hạ Hổ Vưu cau mày hỏi: "Ngươi muốn đi Chư Thiên chiến trường?"

"Quá thông minh sẽ không sống lâu!"

Tô Vũ ý vị thâm trường nhìn cậu, Hạ Hổ Vưu không thèm để ý tới cái miệng tiện của Tô Vũ, cậu tiếp tục dò hỏi: "Ngươi còn muốn sử dụng chiêu trò này? Đừng nghĩ tới thì hơn. Tốt nhất vẫn nên sử dụng thân phận thật sự để đối ngoại."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.