Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 1266: Tin Hay Không Thì Tùy



Trong lúc nói chuyện, bọn họ đã lui về 30 dặm, ở đây có một đỉnh núi lớn đã bị san phẳng, không biết là tác phẩm của vị cường giả nào, một tòa núi lớn bị cắt ngang, trên đó chính là điểm trú của tiên phong quân.

Tiên phong quân có hơn 5000 người, phần lớn đều đóng quân tại đây.

Ngọn núi ngày được xưng là Đoạn Hồn sơn.

Hồn đoạn nơi này!

Hơn 5000 người, nếu chinh chiến thêm vài năm nữa, không biết có mấy người có thể sống sót trở về, có lẽ những người này là tội nhân, nhưng công huân thì đều cao dọa người.

Những người khác cũng bắt đầu hồi doanh, Hồng Đô vẫn luôn đi theo Tô Vũ, giới thiệu: “Hiện tại trong tiên phong quân có 6 vị Đúc Binh sư, 3 vị Hoàng giai, 3 vị Huyền giai, nhưng chỉ có một vị Đúc Binh sư Huyền giai cao giai.”

“Trước đây có một vị Đúc Binh sư sắp thăng cấp Địa giai đóng quân nơi đây...”

Hồng Đô dừng một chút rồi nói: “Nhưng không lâu trước, tam phương Thần Ma Yêu đột kích, đại chiến kịch liệt, Trương đại nhân tự mình xuất chiến, chết trận.”

Tô Vũ nhíu mày, “Đúc Binh sư sắp thăng cấp Địa giai cũng phải xuất chiến à?”

“Là Trương đại nhân tự mình yêu cầu.”

Hồng Đô giải thích, Tô Vũ vẫn nhíu mày, “Dù tự hắn yêu cầu thì các ngươi cứ thế đáp ứng? Còn nữa, không phải vô địch sẽ chú ý tiên phong doanh sao? Vì sao Đúc Binh sư sắp thăng cấp Địa giai bị giết cũng mặc kệ? Nhân cảnh tổng cộng có bao nhiêu Đúc Binh sư sắp thăng cấp Địa giai? Các đại phủ có một vị, phần còn lại không đủ phân cho các đại quân đoàn tinh nhuệ, số lượng Đúc Binh sư sắp thăng cấp Địa giai chưa chắc đã nhiều bằng vô địch, chẳng lẽ ở trong mắt các ngươi, Đúc Binh sư sắp thăng cấp Địa giai rẻ rúng như vậy?”

“Không phải vậy.”

Hồng Đô vội vàng giải thích: “Cái này... Thôi đại sư, chúng ta không nghĩ lại có kết quả như thế, Trương đại nhân cũng là Nhật Nguyệt cảnh, hắn kiên quyết xuất trận, chúng ta không khuyên can nổi.”

“Còn các vô địch đại nhân...” Hồng Đô do dự, cuối cùng vẫn nói: “Vô địch sẽ chỉ ra tay can thiệp sau khi tiên phong doanh bị phá, trước đó thì sẽ không nhúng tay, bằng không sẽ nổ ra đại chiến vô địch!”

“Tương tự phe địch cũng như vậy. Không phải lúc nào vô địch cũng chú ý chúng ta, dù chú ý, hiện tại chỉ là tác chiến quy mô nhỏ, một khi vô địch tham dự, đó chính là tác chiến quy mô lớn, lên đến cấp độ vô địch.”

Tô Vũ đã hiểu, không phải là vô địch không biết, không nhúng tay, mặc kệ.

Mà là không thể!

Vô địch nhúng tay, vô địch đối địch cũng xen vào, vậy quy mô chiến tranh sẽ thăng cấp, lên tới chiến tranh cấp độ vô địch, vô địch hai bên đều không muốn điều này xảy ra.

Hắn không hỏi lại, theo Hồng Đô hạ xuống, trên sườn núi có không ít kiến trúc, đều dùng tảng đá xây nên.

Khu vực trung tâm có một kiến trúc bằng đá thật lớn.

“Đúc Binh điện”, trên đó ghi ba chữ to, nơi đây chính là nơi ở của các Đúc Binh sư tại tiên phong doanh.

Bên trong, mơ hồ có tiếng rèn đúc.

Hồng Đô cười nói: “Thôi đại sư, đây là Đúc Binh điện của tiên phong quân chúng ta, mọi người có yêu cầu gì thì đều tới đây, có thu phí, không phải là đúc miễn phí, tiên phong quân chúng ta thiếu gì chứ không thiếu điểm công huân.”

Tô Vũ nghi hoặc, “Tiên phong doanh giết chóc còn được khen thưởng điểm công huân à?”

Hồng Đô đáp: “Đương nhiên, trừ điểm công huân khen thưởng thì sẽ không được nhận bất cứ chiến lợi phẩm nào khác nữa, đây cũng là chính sách của tiên phong doanh, dù sao những kẻ bị sung quân đến nơi này đều có tội, giờ phải lập công chuộc tội.”

Tô Vũ gật đầu, “Ta thấy có vài người có vẻ đã chinh chiến nhiều năm, giết chóc không ít, chẳng lẽ còn chưa hết tội sao?”

“Có, nhưng bọn họ không muốn đi.”

Hồng Đô cảm xúc phức tạp: “Giết chóc nhiều, có vài người rời đi sẽ lại nhanh chóng phạm án, có vài kẻ thích đại khai sát giới, có không ít người như vậy, cho nên dù có người đã hết tội nhưng cũng không muốn rời đi.”

“Không phải toàn bộ người trong tiên phong doanh đều là tội nhân.”

Hồng Đô thở dài, “Có một số người muốn phóng thích dục vọng giết chóc của mình, có một số người đã chuộc tội xong nhưng lại khó hòa nhập với Nhân cảnh, đôi khi quân đoàn khác sẽ tuyển nhận một ít, nhưng bọn người kia kiệt ngạo khó thuần, rất khó hòa hợp với người trong quân đoàn, cuối cùng đều lựa chọn trở về, giết chóc cả đời, chiến đấu đến chết ở đây.”

Trong lúc nhất thời, tâm tình Tô Vũ cũng cực kỳ phức tạp.

Những người này còn tính là tội nhân không?

Có lẽ bọn họ có tội, nhưng đã chuộc tội, mà bởi vì giết chóc quá nhiều, không thể khắc chế sát tính chính mình, dù trở về Nhân cảnh thì cũng không hợp với hoàn cảnh hậu phương nữa.

Cho nên cuối cùng lại lựa chọn ở lại.

Đang nghĩ ngợi, cửa Đúc Binh điện mở ra, một thanh niên bước ra ngoài, cúi đầu như đang suy nghĩ chuyện gì, đến khi cảm ứng được phía trước có người mới ngẩng đầu lên, thấy Hồng Đô, y tùy ý gật đầu, “Hồng tướng quân có việc sao? Có thể sửa binh khí Huyền giai đỉnh phong, nhưng sư phụ ta chưa chắc đã sửa thành công, ngài tự cân nhắc, hỏng rồi chúng ta sẽ không phụ trách.”

“Vương đại sư vất vả rồi!”

Hồng Đô nở nụ cười, giới thiệu: “Vương đại sư, vị này chính là Thôi đại sư, Đúc Binh sư sắp thăng cấp Địa giai, lần này Tào tướng quân mời Thôi đại sư tới tọa trấn ba ngày, chữa trị một ít binh khí khó sửa cho tiên phong quân...”

“Thôi đại sư?”

Thanh niên kia ngẩng đầu nhìn Tô Vũ, thấy hắn thực trẻ tuổi, có chút nghi hoặc, chần chờ hỏi: “Ngươi là?”

“Thôi Lãng!”

“Thôi Lãng?”

Thanh niên ngẫm nghĩ, sau một lúc lâu như nhớ ra cái gì, không nhịn được nói: “Thôi Lãng? Thôi Lãng Đại Minh phủ? Ngươi tới lừa dối ai? Ngươi thành Đúc Binh sư sắp thăng cấp Địa giai từ bao giờ? Ngươi không phải là Đúc Binh sư Hoàng giai sao? Dù thăng cấp thì cùng lắm là Huyền giai sơ đẳng, ngươi đùa ta à?”

“...”

Tô Vũ bĩu môi, ngươi nói không sai, dù gần đây tên Thôi Lãng kia có tiến bộ thì cùng lắm mới chỉ lên tới Huyền giai sơ đẳng.

Nhưng ta không phải Thôi Lãng!

“Tin hay không thì tùy!”

Vẻ mặt Tô Vũ ngạo nghễ, “Tiểu Vương, nói chuyện phải khách khí một chút, có đôi khi đúc binh cần may mắn và thiên phú! Nếu ta đúc ra Địa binh, có phải ngươi nên quỳ xuống tạ tội hay không? Không muốn mất mặt thì đừng nói nhiều, tránh cho lát nữa không xuống đài được, làm mất mặt mũi Đúc Binh sư!”

Nghe vậy, thanh niên kia bất đắc dĩ đáp: “Tự ngươi xem mà làm, Thôi Lãng, nếu ngươi lừa dối, nơi này có một đám sát nhân đấy, cẩn thận bị người ta chém! Đừng tự tìm chết, không ai cứu được ngươi đâu!”

Hồng Đô vội vàng can ngăn: “Sao vậy được, Thôi đại sư thực sự có bản lĩnh, Nhân cảnh đã truyền tin tức đến rồi.”

“Vậy à?”

Thanh niên không tỏ ý kiến, dù sao y cũng không tin.

Nếu Thôi Lãng không có bản lĩnh, bị người chém chết tại đây, y sẽ không thèm quan tâm.

“Ta dẫn các ngươi đi vào gặp sư phụ ta, Thôi Lãng, sư phụ ta là Huyền giai cao đẳng, ngươi có trình độ hay không sư phụ ta có thể nhìn ra, đừng tưởng rằng ở đây chỉ có một đám sát nhân nên không có ai vạch trần ngươi.”

“Tiểu Vương, lát nữa mà ngươi không tạ tội với ta, ta sẽ bảo Hồng tướng quân chém chết ngươi!”

Thanh niên bĩu môi, “Được, nếu ngươi thật sự là Đúc Binh sư sắp thăng cấp Địa giai, bồi tội đó đương nhiên!”

Y vẫn không tin!

Y từng gặp Thôi Lãng một lần, mà đã lâu rồi, hiện tại gần như không quen biết nữa.

Không thân thiết gì nhưng đủ để biết gia hỏa này không phải người tốt, có đôi khi uống nhiều quá cũng sẽ khoác lác vài câu, không phải là gia hỏa này xạo nhiều quá rồi tự coi là thật chứ?

Y không có ác ý, chỉ muốn nhắc nhở Thôi Lãng nơi đây không phải là Nhân cảnh, ở đây thật sự có một đám sát nhân cuồng!

Nói nhảm nhiều thì dễ gặp phiền toái.

Đám Tào tướng quân đều là kẻ huyết tinh, không cẩn thận là bị đánh chết như chơi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.