Tô Vũ biết gia hỏa này, là một trong số những cường giả ma tộc từng truy sát Ngô Kỳ. Theo hắn biết thì năm đó Ngô Kỳ đã giết đệ đệ của gã, lần này Thiên Đạc dẫn người vây giết Hoàng Đằng cùng Ngô Kỳ chính là do gã xui khiến.
Ma Nhĩ Ba lại dám một mình đi ra ngoài?
Nhìn dáng vẻ của gã, có vẻ là muốn tìm phòng trống đi vào, có thể là vì thu hoạch được một chút cơ duyên.
"Ma Nhĩ Ba!"
Tô Vũ hơi do dự, có nên giết gia hỏa này không?
Hắn không biết trong thành còn bao nhiêu thiên tài Ma tộc, nhưng ít nhất hắn biết rõ Ma Đa Na đang ở đây. Một khi giết Ma Nhĩ Ba, chọc cho Ma Đa Na ra tay thì... Hại nhiều hơi lợi.
Chiến lực của Ma Đa Na rất mạnh, Tô Vũ chỉ gặp một lần nhưng vẫn luôn cảm thấy đối phó với gã khó hơn nhiều so với đối phó Thành Khải.
Ma Đa Na chưa hẳn có thể thắng Thành Khải, nhưng thủ đoạn tuyệt đối nhiều hơn.
Tựa như chính Tô Vũ, chiến lực của hắn không bằng gã Ngân Khải là Sơn Hải lục trọng. Nhưng bàn về thủ đoạn thì gã áo giáp bạc kia đừng hòng so với hắn. Đây chính là chênh lệch giữa thiên tài cùng người bình thường.
"Ma Nhĩ Ba..."
Tô Vũ tiếp tục du đãng, khoảng cách cách Ma Nhĩ Ba không xa, mà Ma Nhĩ Ba cũng chú ý tới đầu Tử Linh đang hành động một mình này.
Gã dè chừng nhìn hắn, nhanh chóng tìm một gian phòng không người chui vào, ý muốn tránh đầu Tử Linh ấy.
Tử Linh hoạt động trên đại thể đều có quy luật.
Chỉ cần ngươi không trêu chọc Tử Linh, Tử Linh cũng sẽ không chủ động đến tìm ngươi gây phiền toái.
Tô Vũ lướt tới, lặng yên không một tiếng động đứng ngay ngoài cửa quan sát.
Ma Nhĩ Ba đại khái là muốn đợi Tử Linh rời đi thì sẽ ra khỏi phòng.
Nếu lúc gia hỏa này ra ngoài, thứ nghênh đón gã không phải là một con đường trống rỗng mà là một cây Khoách Thần chùy, tử khí Khoách Thần chùy, liệu gã có thấy vui vẻ hay không?
Tô Vũ cảm thấy, hẳn là sẽ rất vui vẻ.
Thực lực của Ma Nhĩ Ba không yếu, Lăng Vân tứ trọng cảnh, nếu không có đủ thực lực thì gã đã không dám truy sát Ngô Kỳ. Gã cũng là thiên tài phía trên Hoàng bảng.
Bất quá đối với Tô Vũ mà nói, giết một tên thiên tài Hoàng bảng thì không tính là gì.
Chỉ là... Không biết có thiên địa ban thưởng không?
Nói thế nào thì gã cũng là thiên tài của Ma tộc.
Hy vọng có khả năng lấy được được thưởng!
"Bức gã quay ngược trở lại trong phòng, sau đó xử lý gã, làm vậy thì nếu có xuất hiện thiên địa ban thưởng, những người khác cũng không phát giác được."
Tô Vũ bình tĩnh đưa ra kế hoạch, sau đó lẳng lặng khởi động thần văn chữ “Tĩnh”, giảm xuống nguy cơ bị Ma Nhĩ Ba cảm ứng được.
Trong tay hắn xuất hiện một thanh chùy.
Nhắm ngay môn hộ!
Chỉ cần Ma Nhĩ Ba mở cửa ra liền cho gã ăn một phát, sau đó tự mình nhập phòng giết người!
Hoàn mỹ!
...
Bên trong cổ ốc.
Ma Nhĩ Ba dò xét một lượt bên ngoài phòng, yên lặng lắng nghe một chút, bên ngoài dường như không có động tĩnh gì, thấy vậy gã bèn cẩn thận đợi thêm một lúc, sau đó mới quyết định mở he hé cửa ra.
Gã duỗi cánh tay ra khe khẽ vẫy, không cảm nhận thấy nguy hiểm gì thì nhẹ nhàng thở hắt một hơi, vậy là tốt rồi.
Tử Linh đi là được, trong thành, nguy hiểm nhất chính là Tử Linh, những người khác sẽ rất hiếm khi giết người ở nơi đây. Bởi vì giết người thì sẽ dẫn xuất Tử Linh, điểm này bọn họ đều cố kỵ giống nhau.
Không có việc gì, vậy liền ra ngoài thôi.
Đám người Thiên Đạc đều đang theo dõi hành tung của Tô Vũ bên kia, nhưng gã lại không có hứng thú quá lớn. Tô Vũ là kẻ đáng sợ, đã từng chém giết cường giả Sơn Hải cảnh, gã không muốn đi lẫn vào.
Đến cổ thành thì chỉ cần tự đi tìm một chút cơ duyên là được.
Ma Nhĩ Ba mở cửa, vừa muốn cất bước ra ngoài thì trước mắt đột nhiên choáng váng.
Gã không kịp có bất kỳ phản ứng nào thì một cây búa lớn đã vô thanh vô tức đập xuống, một tiếng ầm vang, biển ý chí chấn động dữ dội, cả người Ma Nhĩ Ba đều mơ hồ, tiếp theo gã bị thứ gì đó đẩy mạnh, trực tiếp té ngược lại vào trong phòng.
Mà Tô Vũ lúc này cũng vội vàng đóng cửa!
Cây búa lần nữa nện xuống!
Một búa của Tô Vũ có xen lẫn tử khí, so với bình thường lại càng mạnh hơn. Ma Nhĩ Ba dù sao cũng chỉ là Lăng Vân tứ trọng, sớm đã bị đập tới choáng váng.
Lại thêm một búa, răng rắc một tiếng... Tô Vũ thậm chí còn có thể nghe được âm thanh biển ý chí vỡ tan.
Kịch liệt đau nhức, cảm giác tử vong ập tới khiến ánh mắt Ma Nhĩ Ba đục mờ, gã gắng gượng mở mắt nhìn, có điều chỉ thấy một cây búa ngay trước mắt, trong mắt mang theo nồng đậm mê mang cùng hoảng hốt.
Cây búa này ở đâu ra?
Là ai giết mình?
Búa... Là Tô Vũ sao?
Thế nhưng... Không phải Tô Vũ còn đang bị vây bên trong cổ ốc sao?
Chẳng lẽ nơi đây còn có một vị cường giả khác cũng dùng búa?
Gã nghĩ mãi mà không rõ!
Giờ khắc này, gã cũng không biết mình đang suy nghĩ cái gì, ý thức của gã nhanh chóng tan rã. Gã sắp chết. Chỉ mấy ngày trước đây thôi gã còn vô cùng hăng hái muốn giết nữ nhân Nhân tộc kia để báo thù cho đệ đệ mình.
Kết quả, gã không làm được!
Bây giờ gã lại giống như đệ đệ, đồng dạng tráng niên mất sớm.
Nghĩ đến trước khi đi, phụ thân đã từng khuyên bảo gã, đây là Chư Thiên chiến trường, hết thảy mọi chuyện đều có khả năng xảy ra. Dù gã có là thiên tài thì đi chuyến này cũng chưa hẳn có thể trở về, nếu gã không trở lại, Ba Hách gia tộc sẽ xuống dốc.
Gia tộc...
Phụ thân...
Ánh mắt Ma Nhĩ Ba dần dần ảm đạm, Chư Thiên chiến trường, cường giả hoành hành, thiên tài vạn giới tề tụ, dù thiên phú của mình không tồi, nhưng tại nơi đây mình không tính là gì cả. Tại đây, không quật khởi thì sẽ có khả năng chết sớm.
"Ba Hách gia tộc... Sẽ xuống dốc sao.. "
Lời thì thào còn chưa dứt, khí tức của Ma Nhĩ Ba đã hoàn toàn tiêu tán, gã vì truy sát Ngô Kỳ mà đến đây, cuối cùng lại chết ở ngay chính cổ thành.