Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 1377: Khinh Người Quá Đáng!



Liệp Thiên các.

Vô Diện trưởng lão cũng nhìn thấy mấy dòng này, ông cau chặt mày, lẩm bẩm ra lệnh: "Lập tức cho người đi điều tra cụ thể nguyên nhân cái chết của Ma Nhĩ Ba và Phần Khải. Với lại phải tra xem Tô Vũ có từng trộm ra ngoài, hoặc là nhìn trộm qua hiện trường hay không."

"Vâng!"

Người đeo mặt nạ vội phân phó nhân thủ, một lát sau, hắn quay trở lại, mở miệng nói: "Tô Vũ chưa từng đi ra ngoài, trong phòng vẫn luôn có người. Ma Nhĩ Ba và Phần Khải khả năng cao đều là bị tử khí ăn mòn mà chết. Thi thể Ma Nhĩ Ba vẫn chưa tìm được, thế nhưng gã chết không một tiếng động, có lẽ là do chết trong tay tử khí."

"..."

Ánh mắt Vô Diện trưởng lão dị dạng, đừng làm rộn, thật sự là do Tô Vũ nguyền rủa sao?

Không thể nào!

Trên đời này làm gì có thuật nguyền rủa nào đáng sợ khủng khiếp như thế?

Chỉ ngồi im trong phòng mà có thể nguyền rủa chết một vị Sơn Hải?

"Mau cho người đi nhặt xác Phần Khải về đây!" Vô Diện trưởng lão nghiêm mặt dặn dò. "Ta phải nhìn xem rốt cuộc Phần Khải chết như thế nào!"

"Trưởng lão, đi lấy thi thể của hắn ngay bây giờ?"

"Đúng vậy, để lâu sẽ bị tổn hại, hiện tại phải nhanh lên!"

Liệp Thiên các thân là tổ chức tình báo lớn nhất, đương nhiên bọn họ có trách nhiệm phải điều tra rõ ràng chân tướng. Còn về chuyện cướp thi thể của Phần Khải sẽ làm Thành Khải phẫn nộ... Liệp Thiên các còn sợ gã chắc?

Vô Diện trưởng lão đau đầu suy nghĩ.

Đúng là bất khả tư nghị!

Trong vạn tộc, Trớ Chú thuật của Thiên Uyên nhất tộc xem như lợi hại nhất, thế nhưng cũng không thể có cái năng lực kia, Lăng Vân nguyền rủa chết Sơn Hải. Dù kẻ hạ lời nguyền có năng lực mạnh như vậy thật thì chắc chắn sau đó cũng bị lời nguyền cắn trả đến chết.

Bằng không, dứt khoát để Nhật Nguyệt ngồi nhà nguyền rủa vô địch là được rồi.

...

Oanh!

Một tiếng nổ đùng vang vọng!

Một người đeo mặt nạ trắng bỗng nhiên xuất hiện, một chưởng đánh lui Thành Khải, sau đó nhanh tay chiếm lấy thi thể Phần Khải đang bị tử khí quấn quanh rồi cấp tốc trốn chạy!

Chọc cho Thành Khải triệt để nổi giận!

Người đeo mặt nạ đứng từ xa, thản nhiên nói: "Thi thể của Phần Khải là tiền cược cho giao dịch giữa Tô Vũ cùng Liệp Thiên các. Phần Khải cũng là chết trong tay Tô Vũ, bị Tô Vũ dùng nguyền rủa chi thuật giết. Nếu Huyền Khải tộc có gì bất mãn thì cứ tìm Tô Vũ tính sổ là được!"

"Chó chết."

Thành Khải điên cuồng gầm thét, phá không lao ra, đánh thẳng về phía kẻ đeo mặt nạ nọ, "Tô Vũ giết? Ngươi cho ta là kẻ đần chắc? Đáng chết, Liệp Thiên các các ngươi muốn làm trò gì? Ngay trước mặt ta mà dám chiếm lấy di hài của tộc nhân ta, ta giết ngươi!"

Tô Vũ?

Cút mẹ cả nhà ngươi đi!

Hắn còn chưa dám thò đầu ra khỏi cửa, cái gì nguyền rủa chi thuật, vô nghĩa.

Coi như thật sự là Tô Vũ giết, các ngươi thế mà dám lấy thi thể của cường giả tộc ta ra làm tiền cược giao dịch, Thành Khải đương nhiên không thể chịu đựng được!

Ầm ầm một tiếng vang thật lớn, người đeo mặt nạ lần nữa đánh lui Thành Khải, sau đó gấp rút độn không tan biến.

Ở cổ thành, muốn rời đi thì chỉ có thể đi ngang qua cửa thành.

Thực lực của người đeo mặt nạ này vô cùng mạnh mẽ, mấy lần đánh lui Thành Khải xong, trong chớp mắt đã xuất hiện ở phụ cận cửa thành.

Ngoài thành, đám Hoàng Khải không định đi xa, mà là đợi ở ngay gần đó.

Thành Khải cả giận quát: "Ngăn hắn lại."

Hoàng Khải và Đạo Thành đều ngạc nhiên chưa biết chuyện gì, thế nhưng cũng không nhiều lời, lập tức dồn dập ra tay.

Có điều thực lực của người đeo mặt nạ quá cường hãn, trong nháy mắt đã đột phá phong tỏa, ngay sau đó liền biến mất vô tung vô ảnh.

Thành Khải điên cuồng nổi giận, nhưng gã vẫn không dám truy tung.

Gã còn phải ở đây canh chừng động tĩnh của Tô Vũ, không thể tùy tiện đuổi theo tên Liệp Thiên các khốn kiếp kia được.

Vả lại coi như đuổi kịp thì cũng chưa chắc đã giết được hắn.

Thành Khải lần nữa hạ xuống mặt đất, tử khí trên không trung quá nồng đậm.

Thành Khải nghiến răng nghiến lợi!

Giận dữ chửi mắng.

Má nó.

Liệp Thiên các!

Khinh người quá đáng!

...

Mà ngoài thành.

Mấy người Đạo Thành đều thấy mờ mịt, rốt cục là chuyện gì đang xảy ra?

Vừa mới nãy là người của Liệp Thiên các sao?

Ngân Khải hoang mang suy đoán: "Không thích hợp, Thành Khải đại nhân hết sức phẫn nộ, Liệp Thiên các bỗng nhiên xuất hiện, chẳng lẽ là vì cứu Tô Vũ rời đi?"

Đạo Thành không nói chuyện, y nhìn về phía phụ cận cửa thành, quân sĩ nơi đó đang bắt đầu lui binh.

Y cau mày, nói: "Đúng là không thích hợp, chúng ta chỉ mới rời đi một hồi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hình như Thiên Diệt vệ đang chuẩn bị rút lui!"

Dứt lời, y liền đạp không phóng lên, vội hỏi thủ vệ Sơn Hải đang định rời đi: "Thiên Môn tướng quân, các ngươi đang làm gì vậy?"

Trên cửa thành, Thiên Môn thản nhiên đáp: "Nội thành sát lục quá nhiều, Tử Linh cấp cao đã xuất hiện, bên trong không còn an toàn nữa, bọn ta cần phải mau chóng rút về phủ thành chủ!"

"Sát lục quá nhiều?"

Đạo Thành vội truyền âm cho Ngân Khải: "Ngươi truyền tin hỏi Thành Khải tướng quân xem sao."

Ngân Khải gật đầu, có điều tử khí bên trong cổ thành lúc bấy giờ quá mức nồng đậm, quấy nhiễu đến truyền âm phù vận chuyển, hắn đáp: "Không liên hệ được, hay là để ta vào xem tình huống."

"Không được!" Đạo Thành nhắc nhở: "Cẩn thận một chút, dù sao ngươi cũng không phải Sơn Hải cao trọng..."

Ngân Khải nghe vậy thì hơi bất mãn.

Một mặt là vì bị khinh thường, một mặt khác là cảm thấy Tiên tộc quá nhát gan, hắn cảm thấy Đạo Thành không cho mình rời đi là vì muốn mình ở lại bảo vệ bọn họ. Đúng là kẻ tham sống sợ chết, có lẽ sợ mình rời khỏi thì bọn họ sẽ xuất hiện mối nguy.

Nhưng bây giờ hắn đang rất sốt ruột. Hắn không hiểu vì sao khi nãy lúc Thành Khải truy sát người của Liệp Thiên các thì lại có vẻ phẫn nộ như vậy.

Vả lại Phần Khải bên kia cũng không biết tình huống như thế nào. Ấn theo lý thuyết, nếu xảy ra chuyện, Thành Khải không đi được thì Phần Khải cũng nên tới thông tri bọn họ biết tình hình.

Nhưng hiện tại lại không thấy gì.

Hắn muốn nhập thành để xem xét tình huống!

Đạo Thành giống như nhìn ra chút gì đó, vội khuyên ngăn: "Ngân Khải tướng quân, Tô Vũ là một kẻ rất khó đối phó..."

"Hắn đang bị chắn trong phòng!"

Khó đối phó?

Là ngươi sợ chết thì có!

Trong lòng Ngân Khải cực kỳ tức giận, từ đầu đến giờ, người xảy ra chuyện chính là tộc nhân của Huyền Khải nhất tộc ta, các ngươi đứng nói chuyện không thấy đau eo thì biết cái gì.

Đạo Thành thấy thái độ bất mãn của hắn thì cực kỳ bất đắc dĩ, cuối cùng đành phải nói: "Trì hoãn thêm một lát, tranh thủ thời gian làm hao mòn bớt tử khí quấn thân rồi chúng ta lại tiến vào!"

Dứt lời, y liền đưa một cái bình nhỏ sang cho Ngân Khải, "Đây là Thiên Nguyên khí, tướng quân sử dụng để tẩy rửa nội thể đi, tránh cho tử khí ăn mòn!"

Lần này Ngân Khải không lên tiếng, hắn tiếp nhận Thiên Nguyên khí, bắt đầu quá trình tẩy rửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.