Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 242: Chỗ Tốt Của Việc Làm Lớp Trưởng



Tô Vũ âm thầm líu lưỡi!

Má nó, ngọa hổ tàng long a!

May mắn ta điệu thấp, không có trêu chọc bọn ngươi, bằng không... Quá dễ dàng đắc tội với người khác.

Ngẫm lại cũng đúng, mặc dù học viên trung cấp ban đều là những người có ý chí lực chưa tiến vào giai đoạn dưỡng tính, nhưng như vậy cũng không đại biểu trong nhà liền không có điểm nội tình.

Bọn họ có thể có thiên phú kém một chút, tài nguyên ít một chút, nhưng không có nghĩa là không có nhân mạch riêng.

Nhìn mà xem, ngay cả hậu nhân của nghiên cứu viên trung cấp cũng lên tiếng rồi, nãi nãi của nàng ta mà là nghiên cứu viên trung cấp thì tối thiểu cũng phải là Lăng Vân cảnh.

Khó trách nàng ấy dám tuyên bố nhà nàng ta không sợ Lâm gia!

Ngô Lam cũng trợn mắt há hốc mồm nhìn tình huống trước mắt.

Nhiều người như vậy muốn giúp Tô Vũ?

Tô Vũ rốt cuộc đã thi triển thần văn bùa mê thuốc lú gì đối với bọn hắn rồi?

Tô Vũ vội vàng nói: "Cảm ơn mọi người, cảm ơn mọi người bênh vực lẽ phải! Chuyện này coi như xong, dù sao ta cũng không muốn nợ nhân tình, chúng ta từ địa phương nhỏ ra ngoài, sợ nhất là mắc nợ người ta, ta tình nguyện mình bị đánh một trận cũng không muốn khiến mọi người thêm phiền toái, người Nam Nguyên chúng ta chú trọng tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo, ta lại chưa chắc có thể báo đáp mọi người, thế nên các ngươi đừng như vậy!"

"Lớp trưởng, báo đáp cái gì chứ, chỉ là chúng ta chướng mắt việc gã khi dễ ngươi thôi."

Có người phẫn nộ nói: "Trong ban trung cấp chúng ta bộ có ai trêu chọc gã chắc? Lớp cao cấp thì ghê gớm lắm sao? Lớp cao cấp còn có một đống lớn không tốt nghiệp được, có gì đặc biệt hơn người!"

"Đúng rồi!"

Giờ khắc này, mấy trăm người đều nhiệt tình lên án Lâm Diệu!

Tên kia hiếp yếu sợ mạnh, dám khi dễ lớp trưởng hiền lành của bọn họ, chỉ dựa vào Lâm Diệu gã sao? Nên đánh chết gã mới phải!

Thậm chí có học viên còn kiến nghị, ban đêm lén lút chụp bao tải đối phương, đánh nổ đầu chó của gã.

Ồn ào nhốn nháo một lúc, Tô Vũ phải trấn an một hồi lâu mới khiến cho mọi người yên tĩnh trở lại.

Ngô Lam sớm đã tức giận rời đi trước!

Nàng chịu không được cảnh tượng này, những người kia đại khái đều phát điên hết rồi đi, toàn hung hăng mắng chửi Lâm Diệu, bênh vực Tô Vũ, thậm chí còn liên đới sang nàng cũng trở thành người xấu, bởi vì nàng cũng học ban cao cấp, từng cái nhìn chằm chằm vào nàng đều cực kỳ thiếu thân thiện.

Đương nhiên, phần lớn là nữ sinh.

Mà ánh mắt của nam sinh… cũng vô cùng ác tâm!

...

Theo sự ồn ào của các học viên, rất nhanh, tin tức liền truyền ra ngoài.

Ban cao cấp, trong một gian phòng học nhỏ.

Các học viên còn chưa tới giờ vào tiết, mỗi người ngồi một chỗ, rất ít nói chuyện phiếm với nhau.

Đúng vào lúc này, bỗng nhiên có một chàng trai trẻ hung hăng xông vào, vừa xuất hiện liền ồn ào nói: "Lâm Diệu đúng là gia hỏa không biết xấu hổ, đã làm mất mặt cả ban chúng ta rồi, không hiểu gã nghĩ gì mà lại chạy đi khiêu chiến Tô Vũ bên trung cấp ban, bộ gã muốn tinh huyết đến phát điên rồi sao?”

"Gã sao có thể xứng làm tối thượng đẳng thiên tài, một học viên dưỡng tính mà lại đi khi dễ kẻ chưa tới giai đoạn dưỡng tính, đúng là hành vi đáng xấu hổ!"

"Hiện tại toàn học phủ đều biết chuyện này rồi, mọi người đều đang chế giễu Thần văn học viện chúng ta lại có một tối thượng đẳng học viên vô cùng rác rưởi, ỷ mạnh hiếp yếu, chuyên môn chọn kẻ yếu thế khiêu chiến, chính là vì muốn chiếm lấy số tinh huyết mà lần trước Bạch Phong trợ giáo giành được đó!"

"Má nó, điên à, khi không lại dính líu tới chúng ta, bảo sao sáng nay ta nghe loáng thoáng có kẻ đồn đãi là ban cao cấp chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, khi dễ người xuất thân từ địa phương nhỏ tới!"

"..."

Trong lớp học, có vài học viên đã sớm biết chuyện, có người thì tới bây giờ mới hay tin, nhưng giờ phút này, ai nấy đều cực kỳ tức giận, "Lâm Diệu là Lâm Diệu, có quan hệ gì với chúng ta, gã phế vật là chuyện của gã, loại người này... Lần sau thấy được thì tốt nhất cách xa ta một chút, bằng không, xem ta làm như thế nào để trừng trị gã!"

"Không nghĩ tới ta lại phải học cùng một tên rác rưởi như thế, thật mất mặt!"

"Tốt xấu gì thì cũng chờ người ta tới giai đoạn dưỡng tính rồi hẵng khiêu chiến a, Tô Vũ còn chưa dưỡng tính thì gã khiêu chiến hắn làm cái gì. Ta cũng đỏ mắt vụ Tô Vũ lấy được Phá Sơn Ngưu tinh huyết đây, nhưng ta cũng đâu có điên khùng gì mà muốn đi cướp đoạt đồ của hắn... Đúng là ác tâm! Loại học viên rác rưởi như vậy, tuyệt đối đừng nói là bạn cùng lớp của ta, ta không quen biết gã!"

"Đúng rồi!"

"..."

Vài học viên ồn ào bàn tán xôn xao, những người khác thì lặng yên không lên tiếng, bất quá đối với Lâm Diệu cũng không có ấn tượng gì tốt.

Ngươi tốt xấu gì cũng nên chờ Tô Vũ dưỡng tính đã rồi hãy khiêu chiến hắn!

Quả đúng là ác tâm!

Thiên tài đều có bản tính kiêu ngạo, người nào ngồi trong ban cao cấp này mà không có chút tự phụ?

Bọn họ dù có thèm muốn tinh huyết Phá Sơn Ngưu tới đâu thì cũng tuyệt đối không làm ra hành vi lấy mạnh hiếp yếu như Lâm Diệu. Đó là hành vi của kẻ phế vật mà tất cả mọi người đều khinh thường.

Còn việc Tô Vũ chủ động khiêu chiến Lâm Diệu... Đừng đùa, không ai nghĩ tới tình huống này, mà dù Lâm Diệu có nói thế cũng sẽ chẳng một ai tin tưởng!

Bọn họ đều tin chắc, đó là Lâm Diệu đỏ mắt với tinh huyết Phá Sơn Ngưu của sư đồ Bạch Phong.

...

Tin tức học viên ban cao cấp khiêu chiến với học viên ban trung cấp để giành trăm giọt tinh huyết quý giá đã mau chóng lan truyền ra khắp học phủ.

Ngày hôm qua, Lâm Diệu đã sớm xin với lão sư của gã, nói là muốn ở lại khu hạng nhất tự học, thế nên gã sẽ không tới giảng đường để nghe chấp giáo giảng bài.

Vì vậy nên mặc dù tin tức đã truyền đi khắp nơi, nhưng Lâm Diệu vẫn luôn đóng cửa ở nhà tu luyện thì lại hoàn toàn không biết gì.

Không biết, đương nhiên sẽ không ra mặt để làm sáng tỏ.

Một tới hai đi, các học viên đều mặc định rằng gã đã thừa nhận chuyện này, đồng thời cũng bỏ ngoài tai sự phẫn nộ của các học viên trung cấp ban.

Điều đó càng làm cho người ta nổi nóng!

Giờ khắc này, càn rỡ, vô liêm sỉ, rác rưởi, phế vật, hung hăng càn quấy… những từ ngữ ấy toàn bộ đều đã biến thành biệt danh của Lâm Diệu.

...

Đối lập lại với bên Lâm Diệu, thì hình ảnh của Tô Vũ hiện giờ trong mắt mọi người chính là kẻ vừa khiêm tốn, đàng hoàng lại còn hiền lành, chân chất!

Mà Tô Vũ cũng vì hướng gió một chiều này trong học phủ mà đâm ra hơi hoảng, hắn cực độ điệu thấp, thậm chí khi có học viên thay hắn tức giận mà mắng chửi Lâm Diệu thì hắn đều nhanh chóng trấn an đối phương, dỗ dành các bằng hữu xung quanh bình tĩnh lại, như thể người bị Lâm Diệu “khi dễ” không phải là chính hắn, mà là các học viên kia vậy.

Tuy rằng việc được người người bênh vực như vậy kỳ thật cũng không có tác dụng gì khi đôi bên quyết đấu, nhưng cũng chẳng phải không có chỗ tốt nào, ít nhất với tình hình hiện tại thì Tô Vũ có thể giảm bớt không ít kẻ địch cũng như phiền toái không cần thiết.

Mọi người tương thân tương ái, ngươi kính ta một thước, ta kính ngươi một trượng, đúng là hài hòa!

"Tiếp đó, chỉ cần ta đánh cho gã Lâm Diệu kia nằm bẹp đất, vậy thì những kẻ không phục, vẫn luôn thèm muốn tinh huyết của ta đều sẽ khựng lại, dù cho bọn chúng có không cam lòng thì cũng chẳng dám làm ra bất kỳ tiểu động tác ngáng đường nào nữa."

Đương nhiên, tiền đề để hắn đạt được tất cả sự tán thành cùng bênh vực này, ấy chính là vì Tô Vũ là học viên tối thượng đẳng, là danh tiếng của chức vị lớp trưởng mang lại.

Rất tốt!

Cảm tạ Lưu Hồng!

Giờ khắc này, cuối cùng Tô Vũ cũng cảm nhận được chỗ tốt của chức vị lớp trưởng.

Ngươi là người phát ngôn của trung cấp ban, tất cả mọi người trong ban đều sẽ có xu thế hướng về phía ngươi, chỉ cần ngươi không phải là kẻ tính tình ngông cuồng, dễ khiến người ta chán ghét, vậy thì dù cho trong lớp học có vài người không tán đồng Tô Vũ, cũng sẽ không dám tùy tiện đứng ra đối nghịch với hắn.

Khổng Thịnh chính là bằng chứng rõ ràng nhất!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.