Tô Vũ đi được vài bước, đột nhiên quay đầu lại, ngạc nhiên hỏi: "Ngươi còn đi theo ta sao?"
Trần Hạo mờ mịt, "Không phải chúng ta đi đến trường à?"
"Ta không đi."
"Không đi... Vậy ngươi đi đâu?" Trần Hạo ủy khuất, mới rồi chẳng phải chính ngươi nói muốn đi học sao, tự dưng lại đổi ý?
"Thư viện." Tô Vũ lạnh nhạt trả lời: "Ta không cần phải ngồi nghe chương trình học hiện tại nữa, lão sư đã đáp ứng rồi, vả lại ta không đi cũng không sao, nhưng ngươi mà không đi thì sẽ bị mời phụ huynh đấy."
"..."
Đồ độc ác!
Trần Hạo che mặt mà chạy, không sai, cái tên Tô Vũ này được quyền không tới lớp, lão sư phụ trách đã đặc cách cho hắn, nhưng cậu ta thì không được vậy.
Nếu chỉ dựa theo chương trình học văn hóa của Tô Vũ, cộng thêm hắn đã Khai Nguyên tam trọng đầy đủ, hơn nữa các lão sư còn chưa biết chuyện hắn đổi ý muốn ghi danh vào Chiến Tranh học phủ, thế nên hiển nhiên sẽ không ai đốc xúc hắn đi tu luyện.
...
Thư viện.
Nhân viên quản lý rất quen mặt Tô Vũ, Tô Vũ thường xuyên đến đây đọc sách, mỗi lần tới đều ở lì cả nửa ngày, mấy năm qua vẫn thường xuyên như thế, muốn không nhớ mặt hắn cũng không được.
"Tô Vũ, Vạn Tộc ngữ ngươi cũng đã nắm chắc mười mấy môn, lúc này không thư giãn một chút đi, còn muốn tiếp tục khổ học à?"
Nhân viên quản lý trêu ghẹo một câu, ở Nam Nguyên trung đẳng học phủ này, Tô Vũ cũng được tính là tương đối nổi danh.
Phần lớn học viên, ngoại trừ nhất định phải nắm vững Tiên Ma ngữ, Yêu Tộc ngữ, thì cố lắm cũng chỉ học thêm vài ba loại tiếng thông dụng khác, ít ai có tinh lực đi học nhiều loại ngôn ngữ khác nhau như Tô Vũ, hắn thì hay rồi, đã học được mười tám loại ngôn ngữ lớn nhỏ.
Tô Vũ mỉm cười ứng đối, cũng không định nhiều lời tranh luận với người quản lý.
Tô Vũ đi thẳng đến lầu ba của thư viện.
Giờ phút này đang là thời gian lên lớp, thế nên thư viện khá vắng, ngoại trừ số ít vài vị lão sư đang đọc sách tra tư liệu, cơ hồ không có bất kỳ học sinh nào khác.
Phần lớn học viên đều tình nguyện khổ tu, cũng không muốn ngày ngày xem đủ loại bùa chú vẽ quỷ, có thể động võ lực giải quyết vấn đề thì bọn họ liền lười nhác dùng đầu óc đi giải quyết.
Vài vị lão sư đang đọc sách, liếc thấy Tô Vũ cũng không ai lên tiếng bắt chuyện.
Mọi người đều quen thuộc với sự an tĩnh, đắm chìm ở trong thế giới của riêng mình.
Mà Tô Vũ cũng thế, hắn quen cửa quen nẻo đi thẳng tới một giá sách mà mình hay xem, tra xét một phen rooif rất nhanh lấy ra một bản tác phẩm vĩ đại:
—— 《 Lam Ngư 》
Đây là sách vẽ về Vạn Tộc, do Nhân tộc ghi chép tổng hợp tư liệu của những chủng tộc đã được bọn họ phát hiện, biên tập thành sách, cung cấp cho cả Nhân tộc tài liệu học tập.
Đương nhiên, đây chỉ là một phần trong số đó.
Sách vẽ về Vạn Tộc hiển nhiên cũng không phải chỉ có một hai bản, mà là cả một cái hệ liệt, cụ thể bao gồm tổng cộng bao nhiêu phần thì Tô Vũ không rõ, bởi vì có một ít tài liệu không được công khai rộng rãi, chỉ dành riêng cho một nhóm người đặc biệt nghiên cứu.
Thư viện của Nam Nguyên trung đẳng học phủ chỉ có 39 bản, nhắc tới 39 chủng tộc lớn nhỏ.
Bên trong cuốn sách đã tổng hợp rất nhiều thông tin, bao gồm ngoại hình của đối phương, thói quen, phong tục, ngôn ngữ, thậm chí một chút công pháp đặc thù, phương thức chiến đấu, phương pháp đánh giết chủng tộc của bọn họ... đều được người biên soạn ghi chép tỉ mỉ.
Tô Vũ cầm lên một cuốn sách về chủng tộc Lam Ngư, nghe có vẻ là một loại cá, trên thực tế thì không phải.
Lật ra nội dung bên trong, Tô Vũ nhìn chằm chằm tranh minh hoạ hồi lâu, phát hiện đây là một giống loài lớn lên có hình thể rất giống con trâu.
Đương nhiên, cũng không phải giống y hệt con vật bốn chân nọ, Lam Ngư có cái đuôi tựa như đuôi rắn, so với con trâu bình thường thì còn nhiều thêm một đôi cánh.
Về phần tại sao lại gọi nó là Lam Ngư, nghe nói vì loại sinh vật này là chủng tộc lưỡng sinh, có thể sinh tồn ở trong nước ngọt hoặc là vùng biển mặn, thực lực thủy chiến so với lục chiến càng cường đại hơn.
Tuy rằng Lam Ngư có mọc cánh, nhưng lại không có nghĩa là nó biết bay, trong sách ghi chép có nói hai cái cánh của giống loài này không khác gì cánh gà, vỗ vỗ mấy lần thì được, nhưng muốn bay hẳn lên là chuyện không thể nào.
"Thịt của Lam Ngư, nuốt vào có thể trừ độc, giải độc thánh phẩm!"
"Lam Ngư cư ngụ tại Để Sơn giới, Lam Ngư đông ngủ hạ tỉnh, ngày mùa hè vào Để Sơn giới, cần phải cẩn thận khi bắt gặp chúng, mức độ nguy hiểm cực cao!"
"Lập trường trên Chư Thiên chiến trường là trung lập, vô cớ không được tự tiện đánh giết..."
Tô Vũ đơn giản lật xem một lượt, kỳ thật những tài liệu này lúc trước hắn cũng đã nhìn qua, thế nhưng hắn lại chưa từng học ngôn ngữ của Lam Ngư chủng tộc, một phần là vì tiếng nói cả bọn chúng quá khó, một phần nữa là vì Để Sơn giới cũng không phải là Lam Ngư tộc vi tôn.
Hôm nay Tô Vũ tìm xem sách cũng không phải là vì đổi ý muốn học ngôn ngữ của bọn chúng, chủ yếu là vì hắn nghĩ tới một chuyện, nhanh chóng tới đây muốn xem lại tranh minh hoạ để đối chứng.
"Lam Ngư..."
Tô Vũ khẽ lẩm bẩm một tiếng, nghĩ đến cơn ác mộng đêm qua.
Tối hôm qua kẻ truy sát mình là Lam Ngư sao?
Khi còn bé nằm mơ, hắn sẽ không đào sâu vấn đề quá nhiều, bất quá càng lớn lại càng thay đổi, bây giờ mỗi khi gặp ác mộng, Tô Vũ đều thử đi phân tích mộng cảnh, rồi đi thăm dò tư liệu của những thứ đó.
Hắn muốn biết, thứ quái thứ truy sát mình trong mộng kia đến cùng là cái gì? Nó có xuất hiện trong hiện thực hay không?
Những năm này, người khác đều cảm thấy hắn là thiên tài, khổ cực bỏ công đi học chư thiên Vạn Tộc ngữ, đã thế một lèo còn học hẳn mười tám ngôn ngữ của các giống loài khác nhau, nỗ lực tới độ khiến cho người ta thấy xấu hổ.
Thế nhưng không ai biết, nguyên nhân Tô Vũ nỗ lực như vậy chỉ là bởi vì ác mộng hằng đêm đã khiến hắn quyết tâm phải tìm hiểu rõ về chư thiên vạn tộc nhiều hơn mấy phần.
"Mộng cảnh quá mơ hồ, ta không xác định rõ có phải là Lam Ngư hay không, thế nhưng quái thú trong mộng quả thật đã mọc ra cánh, tiếng kêu so với con trâu cũng không sai biệt lắm..."
Tô Vũ tự lẩm bẩm trong đầu, bởi vì mộng cảnh rất mơ hồ, cho nên hắn cũng không thể khẳng định.
Nhưng mà những năm qua, hắn cũng tìm được một chút tư liệu, có đôi khi có thể phát hiện được điểm đặc thù của những con quái thú trong giấc mơ, từ đó nhận ra bọn chúng hẳn là chủng loài của chư thiên vạn tộc.
Tô Vũ cảm thấy suy nghĩ này của hắn hoàn toàn có khả năng là sự thật, kẻ truy sát hắn trong mộng chính là chư thiên vạn tộc!
Hơn mười năm, bốn năm ngàn cơn ác mộng, đồng nghĩa với việc tối thiểu hắn cũng đã mơ thấy tới mấy ngàn con quái vật khác nhau.
Nếu không phải là quái vật của chư thiên vạn tộc thì liệu thế gian này vẫn còn tồn tại nhiều sinh vật mà hắn không biết gọi tên như thế sao?
"Các ngươi thật đúng là quá coi trọng ta rồi, chư thiên vạn tộc trong mộng truy sát ta..."
Tô Vũ thầm cười khổ.
Hắn chỉ là một tiểu nhân vật, đáng giá để chư thiên vạn tộc truy sát ngần ấy năm ư?
Tra tấn một người bình thường rất vui vẻ sao?
"Rốt cuộc tại sao bọn chúng lại làm thế?"
Tô Vũ thật sự cảm thấy rất khó hiểu, nếu nói hắn đã từng thấy những chủng tộc kia, hoặc là từng tiếp xúc qua, hắn còn có thể tiếp nhận.
Nhưng hắn chưa bao giờ rời khỏi Nam Nguyên thành, lại càng không gây thù chuốc oán với bất kỳ ai, thế thì tại sao những con quái vật đó lại miệt mài truy sát hắn trong giấc mơ?
Đại khái đã xác định được con quái vật đuổi giết mình tối hôm qua là giống loài gì, Tô Vũ bèn thở dài một hơi, đem thư tịch đặt lại chỗ cũ.
Có một số việc, hắn hiện tại vô phương đi sâu tìm tòi nghiên cứu.
Rất nhanh, Tô Vũ liền di chuyển qua giá sách khác: khu vực Khai Nguyên.
Toàn bộ thư tịch trong khu này đều là những quyển sách có nội dung liên quan tới vấn đề tu luyện Khai Nguyên cảnh.
Phàm là bất kỳ Nhân tộc nào, khi vừa bắt đầu tiếp xúc với việc tu luyện thì đều chủ tu《 Khai Nguyên quyết 》.
Mặc dù trước khi mở được cửu khiếu, thì vô phương cảm nhận được nguyên khí, bất quá nguyên khí ở khắp mọi nơi, có thể may mắn thu nạp được một tia nguyên khí thì sẽ giúp ích rất nhiều cho việc mở ra đầy đủ cửu khiếu, từ đó bước vào Thiên Quân cảnh, tiến hành tu luyện thân thể.
Quá trình mở ra cửu khiếu dài đằng đẵng, hầu hết Nhân tộc từ rất nhỏ đã bắt đầu tu luyện《 Khai Nguyên quyết 》, tiến độ như Tô Vũ là bình thường.
Nhưng nếu là thiên tài thì có thể cấp tốc quật khởi.
Tư chất tu luyện mạnh mẽ, tự nhiên nhanh hơn người khác một bước.
Tô Vũ đã từng xem qua rất nhiều sách vở, cũng biết Khai Nguyên cảnh chủ yếu chính là thuận theo tự nhiên, cũng không phải cứ khổ tu liền có thể cấp tốc đột phá cảnh giới.
Thế nhưng hôm nay Tô Vũ lại nghĩ, hay là cứ thử tra một chút xem, biết đâu lại có phương pháp đặc thù nào giúp việc tu luyện có tiến triển nhanh chóng hơn một chút thì sao.
Thế nhưng hắn tìm kiếm suốt một lượt mà vẫn không trông thấy có quyển sách nào đề cập tới vấn đề này.
Tô Vũ nhíu mày, xem ra hy vọng đạt được tới cảnh giới Khai Nguyên tứ trọng trước khi tới kỳ khảo hạch là vô vọng rồi.
"Tô Vũ, ngươi đang tìm cái gì vậy?"
Đúng lúc này, có một nữ sinh tóc ngắn ngồi đọc sách ở gần đó chợt lên tiếng.
Nàng đã ngồi đây rất lâu, cũng nhận biết Tô Vũ, mặc dù hai người không học cùng một lớp, thế nhưng cả hai đều là học sinh chăm chỉ thường xuyên lui tới thư viện, vậy nên ít nhiều cũng quen biết một chút.
Tô Vũ giật mình, khẽ nói lời xin lỗi, có lẽ là mới rồi mình ồn ào, quấy rầy đối phương xem sách.
"Ta muốn tìm xem có ghi chép nào nói về việc đẩy nhanh tiến độ tu luyện Khai Nguyên cảnh không, nhưng lại không tìm được."
"Đẩy nhanh tiến độ tu luyện?"
Nữ sinh tóc ngắn hơi trầm ngâm một lát, mở miệng nói: "Phương pháp thì có đấy, ta nghe nói có Nhân tộc dùng phương thức ngoại đạo để gia tăng tiến độ tu luyện, nhưng cách này rất nguy hiểm. Khai Nguyên cảnh là cơ sở, là quá trình đặt nền móng cơ bản để mở cửu khiếu, nóng vội ngược lại sẽ loạn, coi như thuận lợi Khai Nguyên thì về sau cũng sẽ có ảnh hưởng xấu!"
"Tô Vũ, không phải ngươi sẽ khảo hạch vào Văn Minh học phủ sao? Ngươi tìm phương pháp đẩy nhanh tiến độ tu luyện làm gì?"
Tô Vũ mỉm cười: "Ta biết, ta cũng không ngốc, chỉ là muốn tìm xem có phương pháp nào an toàn hay không mà thôi."
"Nếu vậy thì..." Nữ sinh suy nghĩ một chút, hồi lâu sau mới chỉ vào một hàng giá sách ở nơi hẻo lánh nhất, đoạn nói: "Bên kia có mấy quyển sách có ghi chép về phương diện này, bất quá theo ta thì phương pháp trong đó đều hết sức cực đoan. Tô Vũ, ngươi tốt nhất đừng nếm thử, bằng không sẽ vô cùng phiền toái, thậm chí có thể gây chết người đấy."
"Có rất nhiều ghi chép nói rằng, trước đây từng có cường giả Nhân tộc thử qua, thế nhưng cuối cùng các vị tiền bối này đều không thể đi đến đỉnh cao gì, ngược lại bởi vì Khai Nguyên không vững nên đã sớm ngã xuống."
"Tạ ơn ngươi, ta biết rồi." Tô Vũ cười cười gật đầu.
Nữ sinh tóc ngắn tên là Lưu Nguyệt. Tô Vũ cũng không quen thân với nàng ta lắm, biết tên nàng ấy chẳng qua cũng là vì thường xuyên gặp đối phương đến thư viện đọc sách, nghe nói Lưu Nguyệt cũng nắm vững rất nhiều ngoại ngữ thuộc Vạn Tộc ngữ, đến cùng là số lượng nhiều hay ít hơn hắn thì Tô Vũ lại không rõ ràng, dù sao hắn cũng không phải là kẻ thích nghe ngóng những sự tình giống như này.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, đối phương hẳn là sẽ ghi danh vào Văn Minh học phủ, cho nên đối với việc gia tăng cảnh giới Khai Nguyên chắc chắn cũng không quá để ý.
Tô Vũ không định cùng Lưu Nguyệt nhiều lời, rất nhanh hắn liền di chuyển tới giá sách hẻo lánh mà nàng ấy vừa chỉ điểm.
《 Khai Nguyên cảnh gia tốc chi pháp 》, 《 Khai Nguyên sơ cảnh 》, 《 Luận tầm quan trọng của việc đặt nền móng 》...