Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 333: Nếu Không Cho Ta Xem... Ta Sẽ Xé Xác Ngươi



"Phong ấn trên người ngươi là do Bí Cảnh khu chuẩn bị cho ngươi sao?"

"Phong ấn?" Tô Vũ rất nhanh đã kịp phản ứng, gật đầu đáp: "Lúc ta đi ra ngoài, vị Hoàng lão sư ở đó đã làm cho ta."

Bạch Phong bĩu môi, ngươi cho rằng đó là người tốt lành gì à?

Khẳng định là ông ấy giống như ta, tò mò muốn nhìn xem ngươi đột phá bao nhiêu cho nên cố ý mượn cớ mà thôi.

"Thiên Quân ngũ trọng..."

Bạch Phong suy nghĩ một chút mới nói: "Ngươi đã hấp thu tinh huyết, là Phá Sơn ngưu tinh huyết à?"

"Vâng, là tinh huyết Phá Sơn ngưu Vạn Thạch cảnh." Tô Vũ gật đầu, có gì nói nấy: "Cảm giác giống Thiên Quân cảnh vậy, lão sư, ta cảm thấy Vạn Thạch cảnh cũng có thể Trúc Cơ, cần gì phải cứ đi đoạt của Thiên Quân cảnh chứ."

"..."

Bạch Phong rất muốn đánh người, tức giận nói: "Ngươi cho rằng ai cũng như ngươi à? Vạn Thạch cảnh chịu nổi sao? Một giọt hai giọt thì thôi, mấy chục hay trên trăm giọt thì có Thiên Quân nào chịu nổi?"

Ngươi cho rằng mọi người không biết Vạn Thạch hiệu quả tốt hơn chắc?

Ngươi cho rằng tất cả mọi người là đồ ngớ ngẩn à?

Then chốt ở chỗ, Vạn Thạch cảnh thì thân thể Thiên Quân hấp thu một giọt vẫn còn được, nhiều thì không sợ chính mình phát nổ sao?

Mọi người cũng muốn hấp thu tinh huyết cảnh giới cao hơn lắm, nhưng thực lực lại không cho phép, có biện pháp nào đâu!

"Thần văn?"

Bạch Phong lần nữa nhìn về phía đầu Tô Vũ, rất muốn bổ đầu của hắn ra, không, đào mở biển ý chí của hắn, lại là viên thần văn kia ảnh hưởng sao?

Tô Vũ chất phác gật đầu, "Ừm, lão sư, tiểu đệ chữ "Máu" thật lợi hại! Lão sư, thần văn đầu tiên này có trợ giúp quá lớn đối với ta, ta thậm chí cảm thấy thần văn chữ "Máu" đã sắp có thể đột phá đến nhị giai rồi..."

Răng rắc!

Chén trà nát bét, nước trà bắn tung tóe đọng lên quần áo màu trắng của Bạch Phong.

Bạch Phong không nói chuyện, ngẩng đầu nhìn Tô Vũ, cười khẽ.

"Đồ đệ ngoan, thần văn... sắp đột phá hả?"

Tô Vũ nhìn mà run sợ, gật đầu lia lịa, "Đại khái... là sắp thì phải? Ta cảm giác chắc là sắp rồi."

"Ta tới Nam Nguyên khi nào nhỉ?"

"Giữa tháng 4 ạ..."

"Ha, chưa đến 5 tháng..." Bạch Phong cười mà long đắng ngắt, không đến 5 tháng mà ngươi từ một đứa nhóc cái gì cũng không biết, giờ lại nói cho ta biết, hiện tại thần văn của ngươi có thể là sắp đột phá đến nhị giai, ha ha ha ha, ngươi cho rằng ta tin à?

Ngươi cho rằng ta sẽ tin sao?

Thần văn nhị giai, dưới tình huống bình thường thì phải đến Đằng Không mới có thể thuế biến.

Ngươi Đằng Không rồi chắc?

Đằng Không cũng cần mấy năm a!

Ít thì giống như Ngô Kỳ, nàng cũng bỏ ra hai năm, Bạch Phong bỏ ra ba năm, vị kia của Đại Chu phủ bỏ ra nửa năm...

Này đều là tính thời gian nhập học mà thôi!

Nhưng trước khi nhập học, những người như bọn họ sớm đã phác họa thần văn, từ nhất giai thần văn lên đến nhị giai thần văn, nói ít thì cũng cần năm năm!

Tô Vũ... 5 tháng đã nói với mình, hắn có thể là sắp tiến vào nhị giai thần văn rồi.

Còn là ý chí chi văn do ta viết cho ngươi!

"Có khả năng hấp thu tinh huyết để tu luyện, có thể bùng nổ thiên phú kỹ, thần văn có thể tự mình tu luyện, có thể trong vòng 5 tháng đã tiến giai..."

Bạch Phong đột nhiên cảm giác được đây quả thực là thần văn vạn năng.

À phải rồi, nó còn có thể cường hóa thân thể, mở ra khiếu huyệt nữa!

Quét nhìn Tô Vũ một lượt, ánh mắt Bạch Phong trở nên nguy hiểm, anh nói: "Đồ đệ ngoan, khi ngươi đến thời điểm cụ hiện, thần văn kia của ngươi nếu không cho lão sư ta xem mấy tháng... Ta sẽ xé xác ngươi!"

Anh sắp phát điên rồi!

Đây là thần văn gì chứ?

Đây là thần văn Vĩnh Hằng rồi đi!

Mẹ nó, thần văn do mình viết ra nếu có thể cường đại như vậy thì mình không phải đã thành Vĩnh Hằng từ lâu rồi à?

Anh thật sự không tin, thế nhưng anh không có chứng cứ.

Thứ như thần văn một khi không cụ hiện, không nghiên cứu thì ai biết đến cùng là nó có năng lực quái dị gì.

Anh vừa nói xong, ngoài hành lang phòng khách có người quát lớn: "Bạch Phong, nói linh tinh gì thế! Thần văn là cơ sở của thần văn sư, cho dù là lão sư cũng không thể quan sát lung tung, trừ khi học viên tự có yêu cầu này!"

Dứt lời, Trần Vĩnh đi đến, trừng Bạch Phong một hồi rồi mới nhìn về phía Tô Vũ, dặn dò hắn: "Đừng để ý tới sư phụ ngươi, trong thế giới của Văn Minh sư, thần văn là thứ tuyệt mật, dù cho là lão sư của mình, trừ khi ngươi nguyện ý, bằng không... không cần cho bất luận người nào xem thần văn của ngươi!"

"Sư huynh..."

"Chào sư bá!"

Bạch Phong trừng mắt với Tô Vũ, có chút bất đắc dĩ, thậm chí có chút cảm giác sắp phát điên: "Sư huynh, ta chỉ là tùy tiện nói vui thôi, tiểu tử này... thần văn của hắn rất đặc thù, là ta viết ý chí chi văn cho hắn phác họa, hiện tại hắn nói với ta nó sắp tiến đến nhị giai, cho nên ta mới ngạc nhiên quá thôi."

"Cái gì?"

Trần Vĩnh cũng sửng sốt, vội vàng quay sang nắm lấy bả vai Tô Vũ: "Tô Vũ, ngươi biết nhị giai thần văn có ý nghĩa gì không? Ngươi chưa từng trải qua việc này, có phải là cảm giác sai rồi không?"

Tô Vũ cũng không rõ, vò đầu đáp: "Ta không biết mà! Chỉ là ta có cảm giác đó thôi, tiểu đệ chữ "Máu" hiện tại rất mạnh mẽ, màu sắc cũng thay đổi, ta cảm giác nó khác nhiều so với các thần văn khác."

"Vậy cũng không nhất định là sắp tấn cấp."

Trần Vĩnh chỉ có thể tự mình an ủi mình như vậy, bằng không, 5 tháng mà thôi, hoàn toàn là quá dọa người.

Y cũng muốn nhìn xem, thần văn này rốt cuộc là dạng gì.

Huống chi, Trần Vĩnh còn không biết nhiều thứ khác, thế nên Bạch Phong há có thể không phát điên được sao?

Đồ đệ này khiến cho anh gần đây muốn tăng huyết áp luôn rồi.

Trần Vĩnh không nói chuyện thần văn nữa mà là dùng ý chí lực dò xét Tô Vũ, trong long thoáng trầm ngâm.

61 khiếu huyệt!

Thiên Quân ngũ trọng!

Bạch Phong không có gạt mình, sư điệt của mình quả thật đã là Thiên Quân ngũ trọng.

Nhanh đến mức khiến cho Trần Vĩnh đều cảm thấy có chút hốt hoảng, cứ như đang nằm mơ.

"Thật sự là Thiên Quân ngũ trọng..."

Trần Vĩnh cảm khái một tiếng, hít sâu một hơi, vừa cảm thấy vui mừng lại vừa cảm thấy bất đắc dĩ, "Dựa vào thiên phú của ngươi, nếu tu thân thể, tới Chiến Tranh học phủ có lẽ rất nhanh liền có khả năng đột phá Đằng Không, thậm chí là Lăng Vân!"

Tô Vũ cười ngây ngô đáp: "Sư bá, như nhau thôi, ta ở đây cũng có thể tu luyện mà, huống chi, có ngài và lão sư ở bên, ta tu luyện càng nhanh, càng có động lực."

Bạch Phong trợn mắt!

Nịnh hót!

Sao không thấy ngươi nịnh nọt ta vậy, sư bá vừa đến, ngươi vỗ mông ngựa cũng quá vang dội rồi.

Lại nhìn Tô Vũ hấp tấp đi châm trà cho Trần Vĩnh, trái tim Bạch Phong đau đớn nhức nhối tái tê vô cùng.

Khốn nạn!

Ngươi là học trò của ta hay là của Trần Vĩnh thế?

Lười trừng Tô Vũ nữa, Bạch Phong nhìn về phía Trần Vĩnh, đoạn nói: "Sư huynh, ngươi nói hắn đột phá nhanh như vậy, có phải là không chỉ bởi vì thần văn hay không? Phải chăng tiểu tử này có huyết mạch truyền thừa?"

"Huyết mạch truyền thừa?"

Trần Vĩnh rơi vào trầm tư, một lát sau mới cất tiếng: "Khó nói! Trừ phi biểu hiện rất rõ ràng, bằng không huyết mạch cũng phân biệt hiển tính và ẩn tính, Tô Vũ thì ta không nhìn ra điểm nào giống huyết mạch đột biến, cái này không dễ phán đoán."

Tô Vũ nghe vậy liền hiếu kỳ hỏi: "Sư bá, sư phụ, huyết mạch truyền thừa là cái gì?"

Danh từ này hắn không phải lần đầu tiên nghe được.

Bạch Phong giải thích: "Chính là huyết mạch chủng tộc hỗn độn! Năm đó khi chư thiên vạn giới vừa tiếp xúc với Nhân cảnh, còn chưa nổi lên lòng tham vọng, người, thần, ma, yêu, tiên các đại chủng tộc còn chưa căm thù lẫn nhau. Có cường giả từ các chủng tộc tới Nhân cảnh, phát sinh chuyện kia với người ở Nhân cảnh... Về sau liền có một ít huyết mạch truyền thừa."

Tô Vũ đã hiểu!

Chính là lai giống!

Trần Vĩnh mỉm cười, nhẹ giọng bổ sung thêm: "Kỳ thật không chỉ có một loại tình huống này, còn có khả năng khác nữa, có những cường giả tự mình cải biến huyết mạch, hậu đại khả năng cũng sẽ truyền thừa, tỉ như một số cường giả nhân tộc dùng huyết dịch Thần Ma thay thế máu của mình, có thể sẽ nghịch chuyển huyết mạch..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.