Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 342: Làm Sao Phân Rõ Thật Giả?



"Vân Huy, ngươi nói như vậy thì thật sự là hiểu lầm ta rồi." Lưu Hồng thở dài: "Ngươi cảm thấy... Ta đến mức phải lợi dụng ngươi sao? Trịnh gia nói thế nào cũng có một vị Sơn Hải đỉnh phong, một tên Đằng Không như ta có khả năng trêu chọc vào à?"

Lưu Hồng muốn nói lại thôi, rất lâu sau mới lắc đầu: "Không nói cũng được, cứ coi như ta cố ý làm mất《 Phá Thiên Sát 》của ngươi đi."

"Hử?" Trịnh Vân Huy nhíu mày, "Những tên kia làm à?"

Gã có chút không xác định, nói cũng đúng, Lưu Hồng dám trêu chọc Trịnh gia sao?

Nói như vậy, là có người sai sử rồi?

Lưu Hồng giả lả cười, "Đều đã qua rồi, chúng ta không đề cập tới chuyện này, chuyện lúc trước, không sớm thì muộn ta cũng sẽ cho ngươi một lời giải thích rõ ràng. Hôm trước ngươi bảo Lưu Hạ báo cho ta là có ý gì?"

"Ta nói thế ngươi không đủ hiểu à?" Trịnh Vân Huy nói: "Ta có một phần tư liệu, ngươi sẽ cảm thấy rất hứng thú! Trả 5 vạn điểm công huân thì bán cho ngươi, dĩ nhiên, ngươi không nhất định mua được, cho nên..."

Lưu Hồng bật cười: "Vân Huy, nếu ngươi nghĩ lại làm một bản《 Phá Thiên Sát 》Sơn Hải cảnh, ta có thể giúp ngươi nghĩ cách, còn tư liệu gì đó thì tự ngươi giữ đi."

Lấy lui làm tiến, Lưu Hồng hết sức sở trường về vấn đề này.

Nói cứ như không coi là chuyện gì đáng kể vậy.

Trịnh Vân Huy nhíu mày, "Ta không nói đùa. Đây là thật!"

"Thật, thật mà." Lưu Hồng gật đầu, cười càng them thân thiết: "Bất quá ta hoàn toàn là mua không nổi, thôi được rồi. Lần này ta tới, thật ra là muốn hỏi ngươi còn muốn mua ý chí chi văn Sơn Hải cảnh không? Lần này ta cam đoan không cần ngươi giao tiền đặt cọc, hàng đến thì trả tiền, một tay giao tiền, một tay giao hàng! Đây cũng là vì đền bù lần trước ta mang tới cho ngươi tổn thất và phiền toái..."

"Không mua!" Trịnh Vân Huy tỏ ra thiếu kiên nhẫn, rất nhanh lại chân thành nói: "Ta nói thật! Lưu Hồng... Thôi được rồi, ngươi không mua thì thôi, ta lại nghĩ biện pháp khác!"

Dứt lời, gã xoay người rời đi.

Mí mắt Lưu Hồng nhảy lên, ui chao, tiểu tử kia vẫn rất có niềm tin a, xem ra chưa hẳn là nhất định phải bán cho ta.

Cũng đúng, nếu đối phương truyền ra chút phong thanh thì có lẽ sẽ tìm được cách khác.

"Chờ chút..."

Lưu Hồng bỗng nhiên nói: "Ngươi ra giá 5 vạn điểm, lại chắc chắn ta sẽ cảm thấy hứng thú như thế... Ngươi có xung đột với Tô Vũ... Hai ngươi không phải đã làm giao dịch gì đấy chứ?"

Lời này vừa nói ra, thân thể Trịnh Vân Huy run lên.

Một mặt là ngụy trang, một mặt là vì mừng rỡ, cái tên này quả nhiên đã nghe lén!

Hừ, biết ngay không phải là hạng người tốt lành gì!

Trước đó Trịnh Vân Huy thật đúng là không hoài nghi Lưu Hồng, nếu không phải Tô Vũ nói Lưu Hồng cố ý làm mất đồ thì gã vẫn sẽ không quá để ý tới Lưu Hồng bên này.

Ngày hôm nọ, Tô Vũ bảo, hai người bọn họ chỉ cần ở gần đó nói chuyện phiếm vài câu, Lưu Hồng tất nhiên sẽ biết.

Quả nhiên!

Cái tên này rõ ràng là biết, bằng không sẽ không dễ dàng mắc câu đến vậy.

Trịnh Vân Huy kỳ thật cũng thả chút tin đồn ở chợ đen, kết quả không ai xem là thật, thậm chí còn không ai thèm để ý tới gã, duy chỉ có Lưu Hồng tìm tới nhanh như vậy.

Hiện tại lại đề cập đến Tô Vũ...

Trịnh Vân Huy thầm mắng một tiếng, cái đồ hỗn đản kia, quả nhiên lần trước là ngươi cố ý làm mất đồ của ta, hãy đợi đấy!

Trong lòng suy nghĩ những thứ này, Trịnh Vân Huy quay đầu nhìn thoáng qua Lưu Hồng, trầm giọng nói: "Lưu lão sư, nghe không hiểu ngươi có ý gì, ta muốn bán đồ cho ngươi, ngươi không mua thì thôi, liên quan gì tới Tô Vũ?"

Lưu Hồng không chút hoang mang nói: "Ngươi chắc chắn ta sẽ mua, hơn nữa còn ra giá cao như vậy, dưới tình huống bình thường khẳng định sẽ là thứ ta muốn, giá trị hết sức lớn... Trịnh gia hẳn không có những thứ này."

Trịnh Vân Huy tỏ vẻ mặt khó coi, ý gì, xem thường Trịnh gia ta à?

"Ngươi gần đây tiếp xúc nhiều nhất cũng là Tô Vũ, mà Tô Vũ vừa lúc có nhiều thứ khiến ta cảm thấy hứng thú!"

Lưu Hồng tỏ ra dáng dấp thần cơ diệu toán, tủm tỉm cười hỏi: "Chẳng lẽ... là đồ của trung tâm nghiên cứu Văn Đàm?"

Lời này vừa nói ra, thân thể Trịnh Vân Huy liền chấn động, vẻ mặt khó coi nói: "Lưu lão sư thật hay đoán mò!"

"Vậy ngươi nói xem ngươi muốn bán cái gì cho ta?"

"Không bán!"

Trịnh Vân Huy cất bước liền đi, Lưu Hồng cười với theo sau: "Không bán cho ta, ngươi sẽ bán được cho người nào? Ai dám mua? Chẳng lẽ hi vọng vị Chu sư huynh của ta à? Hay là Trịnh Các lão? Cẩn thận bọn hắn trực tiếp dùng danh nghĩa học phủ tịch thu đồ của ngươi!"

Trịnh Vân Huy cười nhạo: "Tịch thu? Tốt thôi! Vậy thì chờ một vị Văn Minh sư Sơn Hải bát trọng trực tiếp đánh đến tận cửa đi. Còn không ai mua, hù dọa ta à? Được thôi, các ngươi nếu không quan tâm những vật kia, vậy thì cứ tới cướp của kẻ trộm, tới nuốt đồ của ta đi!"

Gã không tin đơn thần văn nhất hệ sẽ dám tịch thu, lại còn là dùng danh nghĩa học phủ.

Không nói Hồng Đàm, Vạn Thiên Thánh cũng không cho phép tình huống này phát sinh, dĩ nhiên, thu về tay học phủ lại là chuyện khác, dù sao đơn thần văn nhất hệ đừng hòng đòi húp chén canh!

Nếu không phải dùng danh nghĩa học phủ, bí mật nuốt đồ của Trịnh Vân huy thì họ cũng không dám.

Trịnh Vân Huy cũng không phải hạng người vô danh!

Dù cho có Sơn Hải cảnh ra mặt thì gã cũng không sợ, gã dám nắm sự tình làm lớn chuyện.

Trịnh Vân Huy quay đầu nhìn về phía Lưu Hồng, hất hàm nói: "Đừng hù ta, ta không sợ đâu! Nói câu khó nghe, ta không tìm ngươi thì tìm những người khác, kiểu gì cũng có thể bán. Ngươi dám vạch trần ta... Ha ha, ngươi tin hay không, đơn thần văn nhất hệ của các ngươi sẽ hủy diệt ngươi!"

Trịnh Vân Huy giờ phút này tỏ vẻ lợn chết không sợ bỏng nước sôi, "Nói thẳng thắn một chút, ta cần điểm công huân, các ngươi cần cái gì? Kỳ thật đây vẫn tính là một loại hợp tác, ngươi tưởng ta không lấy được đồ thì có chỗ tốt sao? Đều không có lợi gì!"

Lưu Hồng cười làm lành, "Vân Huy, ngươi đúng là ngoại lệ của Trịnh gia, người Trịnh gia... Ta vẫn cho là chỉ biết chém chém giết giết thôi."

Trịnh Vân Huy cả giận nói: "Ngươi đang gây hấn với Trịnh gia ư?"

"Không có chuyện đó." Lưu Hồng lập tức phủ nhận: "Chém chém giết giết thì cũng cần thực lực, không có thực lực, chỉ có thể đi đường quanh co, ta là đang khen các ngươi."

Dứt lời, gã lại nhảy qua chủ đề khác: "Là Tô Vũ hả? Tiểu tử kia có lá gan lớn như vậy sao?"

Trịnh Vân Huy cũng không giấu giếm nữa, thẳng thắn thừa nhận: "Tiểu tử này ỷ vào mình ẩn giấu đi chút thực lực liền cho rằng có thể thắng ta! Mà ta mở tiền đặt cược lớn nên hắn cự tuyệt không được, đa thần văn nhất hệ nghèo thành dạng này, không bắt được cơ hội lần này thì cả đời hắn đều chưa hẳn có thể kiếm được nhiều như ta cho!"

Lưu Hồng hùa vào: "Vậy xem ra, ngươi bỏ tiền đặt cược cũng không thấp! Ta hỏi nhiều một câu, tư liệu ở trung tâm nghiên cứu của họ cũng rất nhiều, liên quan tới phương diện nào? Sao ngươi có thể phân rõ thật giả?"

"Tinh huyết thiên phú!" Trịnh Vân Huy cười ha hả đáp: "Ta nghe nói đây là thành quả nghiên cứu quan trọng nhất của họ mấy chục năm qua! Dĩ nhiên, chẳng qua đây chỉ là một phần thôi, nhưng 5 vạn điểm công huân tuyệt đối là cái giá hợp lý! Đơn thần văn nhất hệ dù sao cũng là lực lượng của học phủ, bán cho các ngươi thì áp lực không lớn, còn nếu bán cho người khác, ta cũng sợ gây ra phiền toái."

Trịnh Vân Huy có chút đắc ý nói: "Ta không ngốc, nếu bán sai người, bán cho Vạn Tộc giáo thì ta sẽ phiền phức. Dù cho Tô Vũ xong đời thì ta cũng xong đời theo, cho nên tìm tới tìm lui, các ngươi là thích hợp nhất. Dẫu gì thì các ngươi đấu nhiều năm như vậy, đều là lực lượng của học phủ, dù cho bị bọn hắn biết thì cũng không làm gì được các ngươi."

"Thông minh!"

Lưu Hồng cười tán dương một câu, tiểu tử Trịnh gia đây quả nhiên không ngu ngốc chút nào.

Hoàn toàn chính xác, bán cho đơn thần văn nhất hệ kỳ thật sẽ hết sức đáng tin, đây là lực lượng trung kiên trong học phủ.

Một khi lọt ra ngoài, cuối cùng rơi vào tay Vạn Tộc giáo, dù cho có Trịnh phủ trưởng thì Trịnh Vân Huy cũng sẽ xong đời, cho nên tư liệu là không thể rơi vào tay người mà gã không thể tin tưởng.

"Vậy ngươi làm sao có thể phân rõ thật giả?" Đây mới là điều Lưu Hồng quan tâm nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.