Biển ý chí vững như bàn thạch, ý chí lực lần lượt bị chùy ma diệt, trong chớp mắt lại tái sinh.
Đau nhức!
Tô Vũ không biết tại sao lại đau nhức đến thế.
Đúc binh là như vậy sao?
Chẳng lẽ chỉ có thế này mới có thể rèn đúc văn binh mạnh nhất?
"Lão... Lão sư..."
Thân thể Triệu Lập hơi run rẩy động đậy, mẹ nó, tiểu tử này còn có thể nói chuyện à?
Gặp quỷ rồi!
"Lão sư..." Giọng điệu của Tô Vũ khi nói chuyện run run rẩy rẩy, "Văn binh này... Rèn ra... Có thể... So được với huyền giai văn binh sao?"
"Không sai biệt lắm!"
"Vậy... Vậy có phải là rất đắt không?"
"..."
Triệu Lập thầm mắng một tiếng, trầm giọng nói: "Dĩ nhiên! Một thanh huyền giai hạ đẳng văn binh giá trị trên ngàn điểm công huân. Ngươi chỉ là Hoàng giai đỉnh cấp, ngươi chống đỡ lâu, chế tạo ra thì có thể so với huyền giai, từ trăm điểm công huân biến thành ngàn điểm công huân..."
"Tăng... 900 điểm công huân cơ ạ?"
Tô Vũ rung động, ý chí lực đều dao động theo.
"Kiên trì, hiện tại không được, tối thiểu... Tối thiểu phải kiên trì 30 chùy!"
Triệu Lập rất muốn mắng người, tên này muốn tiền chứ không muốn mạng!
"Vậy… vậy là một chùy 30 điểm công huân..."
Tô Vũ bối rối, sau một khắc, tinh thần toả sáng, ý chí chiến đấu sục sôi, hét lớn: "Lão sư, nện ta!"
Thần văn chữ "Chiến" giờ phút này hào quang chói mắt!
Chiến ý quá nồng đậm!
Tô Vũ có thể không xúc động sao?
Một chùy tốn 30 điểm công huân lận đó, lão sư, nhanh nện ta đi, chớ ngẩn ra đó!
"..."
Triệu Lập ngây người nhìn đối phương.
Mẹ nó!
Lão tử dạy học sinh chứ không phải tiên sinh ôm sổ sách!
Ngươi tính toán cũng quá khôn khéo, rõ ràng rành mạch!
"Ngươi chịu đựng... Một chùy liền là 30 điểm công huân!"
Triệu Lập cũng cạn lời, cũng mặc kệ cái tên này, chiến ý đều đã bộc phát ra, giờ phút này thần văn đều đang bùng nổ hào quang, ông còn có thể nói cái gì?
Oanh!
Lại là một búa!
"210 điểm!"
Tô Vũ rống to!
Hắn nhớ kỹ hình như đã bị chùy bự nện 7 lần, trước đó cũng nện rất nhiều lần, bất quá cảm giác không giống nhau lắm, Tô Vũ cảm thấy phía sau này mới là then chốt.
Triệu Lập kỳ thật chỉ muốn đánh người, nhưng hiện tại thì không phải lúc.
Ầm ầm!
"240 điểm..."
Oanh!
Oanh!
Một lần lại một lần, yết hầu Tô Vũ đều kêu khàn khàn, đây là động lực của hắn.
Ta nghèo rớt mồng tơi!
Ta không có tiền mua văn binh!
Nếu có thể chế tạo ra một thanh văn binh có thể so với huyền giai, hắn sẽ có thể dùng đến khi Đằng Không.
Chút thống khổ bây giờ thì có là gì chứ?
"390 điểm..."
Cổ họng Tô Vũ rít hô ra, trên mặt đỏ bừng, gân xanh lộ rõ!
Ánh mắt Triệu Lập cũng thay đổi.
13 nện!
Nói 30 chùy cũng chỉ là nói đùa một chút thôi, tiểu tử Tô Vũ đây không phải là bị mình đánh sụp biển ý chí đó chứ?
"Biển ý chí có chuyện gì sao?"
Triệu Lập hét lớn!
"Không... Không có việc gì... Lão sư, nện ta đi!"
Triệu Lập rung động, thế này mà vẫn bình yên vô sự?
Còn muốn ta nện ngươi?
Oanh!
Lại là một chùy, giờ phút này biển ý chí của Tô Vũ hơi hơi chấn động một cái, sách họa màu vàng kim nhộn nhạo một thoáng, bên ngoài sách họa có lực mạnh xâm nhập tới, làm kinh động tới sách họa.
Trong cơn hoảng hốt, Tô Vũ không cảm nhận được.
Sách họa bị cự lực gợn sóng đẩy nhúc nhích một chút, hơi hơi di động, lúc bấy giờ, biển ý chí của Tô Vũ giống như khuếch trương lớn hơn một vòng.
Mà Triệu Lập cũng run lên, chùy lớn giống như nhận lấy lực phản kích, hiện tại cũng hơi rung động.
"Ồ?"
Triệu Lập sững sờ, hàng rào của biển ý chí?
Cái tên này, đến tận bây giờ mà ta mới chỉ chạm đến hàng rào của hắn thôi ư?
Còn tưởng rằng đã sớm chạm đến rồi chứ!
Biển ý chí có thực lực khác biệt, lớn nhỏ không đồng đều, dĩ nhiên, đây là do con người cảm ứng, không phải tồn tại chân thực.
Giờ phút này, chùy lớn của ông đã rung chuyển biển ý chí của Tô Vũ, đại biểu là đã chạm đến hàng rào của hắn.
"Mới chỉ đụng phải..."
Triệu Lập ngây ngốc, ông thật sự tưởng rằng sớm đã đụng tới.
Nói như vậy, cho tới bây giờ tiểu tử này mới thật sự mở rộng một chút biển ý chí, ý chí lực cũng mạnh hơn.
Sức mạnh của hắn không phải ý là độ chứa đầy mà là chiều rộng! Độ bền bỉ!
Biển ý chí như một cái lọ, hiện tại, Triệu Lập đang mở rộng cái lọ cho hắn.
Cái lọ này hiện đang dần khuếch đại.
"Ta không khách khí nữa!"
Triệu Lập cũng là đầu đầy mồ hôi, khẽ quát một tiếng, trực tiếp tay cầm cự chùy đánh xuống!
Oanh!
"450 điểm..."
Oanh!
"480 điểm..."
"Binh binh binh..."
"Lão sư... Đánh... Đánh chậm một chút..."
Tô Vũ cảm giác mình đếm không hết, cả người dần trở nên hồ đồ.
"Đếm cái rắm, tiếp tục!"
Vẻ mặt Triệu Lập đều đã trắng bệch, dùng Khoách Thần quyết như thế thì cũng cực kỳ tiêu hao ý chí lực của ông.
Một chùy, lại một chùy!
Một lần cuối cùng, bịch một tiếng, Tô Vũ ngã xuống đất.
Hôn mê bất tỉnh!
Triệu Lập cũng tê liệt ngã xuống đất, kịch liệt thở dốc, mồ hôi đầm đìa, ánh mắt dị dạng mà nhìn về phía Tô Vũ, đệch, ta gặp được quỷ!
Đây còn là con người sao?
"Bao nhiêu rồi nhỉ, 28 chùy à?"
Triệu Lập thì thào một tiếng, nào biết được, Tô Vũ hôn mê giống như lại bị đánh thức, lảm nhảm lên tiếng: "870 điểm... 29... Lão sư... Lại cho ta một chùy..."
Ầm!
Triệu Lập dùng một bàn tay đập cho hắn choáng váng!
Mau ngủ yên đi!
Đậu má, hắn vẫn còn nhớ tới tiền cơ!
Muốn tiền phát điên rồi đi!
Lại nện thêm nữa, biển ý chí của tiểu tử này sẽ thật sự bị ông nện hỏng mất!
"28... Không đúng, 29 chùy!"
Triệu Lập thì thào một tiếng, thật sự không dám tin.
Năm đó đồ đệ của ông tiếp nhận 9 chùy hiện tại đã là Lăng Vân, mà người nọ còn chưa tới 50 tuổi.
Vậy Tô Vũ thừa nhận 29 chùy thì có thể đến mức nào?
Dù cho thứ này không nhất định đại biểu cho tiềm lực, nhưng mà..
Triệu Lập vuốt vuốt Thái dương, cảm thấy cực kỳ đau đầu.
Sơn Hải?
Nhật Nguyệt?
Hay là... thứ Vĩnh Hằng không thể dòm ngó tới kia?
"Ta nhất định là tối hôm qua ngủ không ngon, hôm nay dùng sức không đủ, bằng không thì ba chùy đã nện chết hắn!"
Triệu Lập nói thầm một tiếng!
Ta không tin!
Bất quá tiểu tử này... thật đáng sợ, tính bền dẻo đáng sợ, tiềm lực cũng rất đáng sợ.
Lão tử đều sắp nện chết ngươi rồi, ngươi thế mà còn nhớ rõ việc đếm tiền, không muốn phục cũng không được mà.
Triệu Lập suy nghĩ một chút, có chút dở khóc dở cười.
Đây rốt cuộc là tiềm lực lớn hay là dục vọng tham tài quá cường liệt dẫn tới nhỉ?
"Ý chí lực yếu như vậy, kiên trì đến bây giờ quả thật là đáng sợ! Bất khuất, thiên chùy bách luyện!"
Nếu như nói ý chí lực của những người khác đó là vật liệu để rèn thì Tô Vũ ngay từ đầu liền là đẳng cấp bách rèn.
"Không thích hợp lắm, hắn lấy ở đâu ra tính bền bỉ như thế chứ, cảm giác tựa như hắn đã trải qua hàng trăm hàng ngàn lần tàn phá!"
Triệu Lập suy nghĩ mà tóc đều muốn rụng sạch.
Tô Vũ mới bao nhiêu tuổi chứ?
…
Khi Tô Vũ tỉnh lại, sắc trời đã biến thành màu đen.
Đau đớn trước đó cũng hoàn toàn biến mất, hắn chỉ cảm thấy sảng khoái tinh thần, thoải mái phấn chấn.
Giờ phút này, hắn không ở trong đại sảnh kia nữa mà là ở bên khu sinh hoạt.
Nhìn thoáng qua chỗ mình đang ngủ là một cái ghế sô pha cũ nát, Tô Vũ phì cười, nhìn chung quanh mà không thấy Triệu Lập đâu.
Tô Vũ cũng không vội vã rời đi, cảm ứng văn binh một thoáng.
Sau một khắc, trước mặt hắn hiển hiện một thanh tiểu đao màu đen.
Không có gì khác biệt quá lớn so với trước kia, bất quá nó có vẻ càng ngưng thật hơn một chút, có một loại cảm giác hết sức đáng tin cậy.
"Tỉnh rồi?"
Tô Vũ đang quan sát thì Triệu Lập cất bước đi vào, thản nhiên nói: "Huy động thần văn bám vào trên đao thử xem!"
Dứt lời ông lại bổ sung: "Lấy một thần văn bám vào thôi."
Tô Vũ suy nghĩ một chút, quyết định để tam đệ chữ "Lôi" bám vào, cảm giác dễ dàng hơn trước kia không ít, tiếp đó thần văn liền bùng nổ!
Ầm ầm!
Một tiếng vang thật lớn truyền ra, lôi đình bùng nổ, trong khu sinh hoạt lúc sáng lúc tối, không khí nổ tung!
Triệu Lập lơ đễnh, ý chí lực phất qua dập tắt lôi đình.