Hoàng Khải Phong khinh thường nói: "Hệ bọn họ tiêu hao nhiều tài nguyên, chiến lực được coi là mạnh mẽ, mà trên thực tế thì Bạch Phong tiêu hao tài nguyên nhiều hơn Hạ Ngọc Văn nhiều, nhưng anh ta có địch nổi Hạ Ngọc Văn không?"
"Cái gọi là thần văn chiến kỹ, có hoa không có quả! Vẽ ra hàng loạt thần văn vô dụng không có bất cứ tác dụng gì!"
"Đại Đạo hóa đơn giản, một lòng mới là con đường đúng đắn cho tu giả!"
"Thời điểm đa thần văn nhất hệ chấp chưởng học phủ, Sơn Hải có mấy người? Lăng Vân có mấy người?"
"Bây giờ, học phủ có mấy chục Sơn Hải cảnh là vì sao? Đưa tài nguyên của đa thần văn nhất hệ chia đều cho mạch hệ khác mới có nhiều Sơn Hải sinh ra như vậy, đa thần văn nhất hệ trở ngại sự phát triển của toàn bộ học phủ, thậm chí là của loài người!"
Hoàng Khải Phong bàn luận trên trời dưới biển!
Những lời này không phải một mình gã ta nói ra, mà là toàn bộ Đơn thần văn nhất hệ đều đang nói.
Trước kia học phủ cũng mạnh mẽ, nhưng không mạnh như hiện tại, hiện giờ Sơn Hải cảnh rất nhiều.
Những Sơn Hải này ở đâu ra, theo bọn hắn nghĩ, là chuyển tài nguyên của đa thần văn nhất hệ chia đều cho những người khác, những người khác mới có thể tấn cấp.
Bằng không, đa thần văn tiếp tục ép trên đầu, tài nguyên đều bị bọn họ tiêu hao, những người khác tấn cấp bằng cách nào?
Như vậy, tân sinh cũng không thể có người của đa thần văn nhất hệ!
Nếu không tài nguyên bị bọn họ cầm đi hết, mình phải làm sao bây giờ?
Bọn họ tiêu tốn quá nhiều!
Tinh huyết, ý chí chi văn, vạn tộc nguyên bản, kể cả văn binh, đa thần văn nhất hệ đều tiêu hao nhiều hơn người khác.
Trần Khải bĩu môi, Hoàng Khải Phong thấy được, ánh mắt khẽ biến, lạnh lùng nói: "Trần sư đệ không đồng ý ư?"
Trần Khải thản nhiên nói: "Không, sao thế được! Đa thần văn nhất hệ nên tiêu vong! Thời đại cường thịnh chỉ là quá khứ! Đến nay bọn họ còn đắm chìm trong huy hoàng đã qua, bọn họ không tàn thì ai tàn?"
Y đáp qua loa một câu, trong lòng thì lại khinh thường.
Vài lời nói đường hoàng mà thôi!
Y mặc kệ tâm tư của bên trên.
Hoàng Khải Phong còn chưa tới mức độ kia, gã ta muốn đánh ép Tô Vũ, chèn ép Ngô Gia chỉ là vì lấy lòng những cường giả kia, vậy mà cứ thích nói hiên ngang lẫm liệt, chả lẽ không thấy buồn nôn à.
Bọn họ làm chuyện xấu, giờ đóng cửa lại thì đều là người một nhà, có cần nói hiên ngang đại nghĩa như vậy không?
Có ai không biết chân tướng chứ!
Hoàng Khải Phong hừ lạnh một tiếng, nhìn y khinh thường nói: "Đó là đương nhiên, dù là cùng giai, hiện tại hệ bọn họ cũng không bằng ta! Chỉ có ngươi... Hừ! Mất thể diện!"
Thua một lần, hiện tại những người này bày ra đủ kiểu khinh thường mình, chẳng phải là ỷ vào việc bọn hắn nhập học sớm hơn mấy năm sao?
Hoàng Khải Phong đã nhập học được năm năm, có tư cách gì càn rỡ với y!
Dù là so với Ngô Gia, Ngô Gia cũng mới nhập học hơn hai năm.
Ngươi học sớm hơn Ngô Gia ba năm, còn là học sinh của Sơn Hải cảnh, đến bây giờ còn chưa vào được 50 vị trí đầu Bách Cường bảng, ngươi có tư cách để nói người khác là phế vật ư?
Năm năm, ngươi mới là phế vật!
Trần Khải thầm nghĩ, nhưng kìm nén không nói lời nào.
Hoàng Khải Phong càng nhìn y càng thấy khó chịu, cứ cảm thấy ánh mắt tên này không có ý tốt, cười lạnh một tiếng, không để ý nữa.
Bọn hắn thương lượng thêm vài câu, cuối cùng, Hoàng Khải Phong mở miệng nói: "Trần Khải, ngươi từng tiếp xúc với Tô Vũ, mấy ngày tới nhìn chằm chằm hắn cho ta! Mặt khác, Ngô Gia lui ra khỏi Bách Cường bảng, ta không thể đi gây chuyện với nàng nữa, ở đây chỉ có ngươi có tư cách tìm Ngô Gia phiền toái, việc này giao cho ngươi!"
Trần Khải cau mày nói: "Việc Tô Vũ thì dễ, ta có thể theo dõi! Nhưng Ngô Gia bị thương, bây giờ đang ở Tàng Thư các, ta đi gây chuyện với nàng kiểu gì?"
Hoàng Khải Phong thản nhiên nói: "Cứ đi thôi, gây chuyện với nàng ngay trước mắt Trần Vĩnh thì có làm sao? Trần Vĩnh dám ra tay với ngươi à? Hắn không muốn ở lại học phủ nữa chắc?"
"..."
Trần Khải hơi nổi nóng, "Nếu hắn ra tay thì sao?"
Y hiểu ý của Hoàng Khải Phong!
Ra tay là tốt nhất, vừa vặn có cớ đuổi bọn họ đi!
Nhưng chẳng lẽ y là pháo hôi à?
Ngươi nghĩ ta là ngớ ngẩn sao?
Dưới mí mắt một vị Lăng Vân cửu trọng khiêu khích học sinh bị thương của hắn, ngươi nghĩ Trần Vĩnh là người chết à?
Hoàng Khải Phong tâm tư ác độc, cố ý để mình đi chịu chết!
Hoàng Khải Phong bình tĩnh nói: "Hắn không dám, hắn ra tay rồi, đa thần văn nhất hệ sẽ xong đời!"
"Ta không đi!"
Trần Khải trực tiếp đứng lên: "Ngươi muốn đi thì đi, Hoàng Khải Phong, đừng quá phận! Cắt xén tài nguyên của ta thì thôi, còn muốn để ta đi chịu chết, nằm mơ đi!"
Trần Khải hừ một tiếng, đứng dậy, liếc mắt nhìn mấy người, cười lạnh nói: "Hoàng Khải Phong là tên khốn, tâm tư ác độc, hại đồng môn không che giấu chút nào, Trần Khải ta hại Lâm Diệu ít nhiều còn che lấp mấy phần, nếu ta là tiểu nhân thì hắn ta là ngụy quân tử, còn không thể tính là ngụy quân tử nữa, thật buồn nôn!"
Dứt lời, y quay đầu rời đi.
Hoàng Khải Phong nhìn chằm chằm bóng lưng y, lạnh lùng nói: "Trần Khải, sư phụ ngươi bế quan, bây giờ, ta bảo ngươi làm chút chuyện, ngươi ra sức khước từ, đã vậy, trước khi sư phụ ngươi xuất quan, ngươi đừng nghĩ lấy được tài nguyên, điểm công huân cũng không có đâu!"
Trần Khải không thèm để ý, y cắn răng, ánh mắt lạnh lùng.
Y cũng không phải loại lương thiện!
Hoàng Khải Phong ỷ vào thân phận và thực lực khi nhục y đủ kiểu, hiện tại y không có cách nào để đòi lại.
Nhưng y sẽ không bỏ qua như thế.
Chờ xem!
Có đôi khi cái gọi là người một nhà, khi ra tay còn tàn nhẫn, âm hiểm hơn cả địch nhân!
Ba đời học viên, dòng chính 14 người, 8 người chưa Đằng Không.
3 người vượt qua 30 tuổi, hiện tại gần như đã bị từ bỏ.
Còn lại 5 người, lại gạt bỏ chính mình, 4 người này chia sẻ tất cả tài nguyên, cớ sao mà không làm!
Về phần mình thì còn có một vị sư huynh cũng trong hàng ngũ 4 người này, nhưng lần này người đó không tới đây, không biết trong lòng nghĩ như thế nào, Trần Khải cũng không ôm bất cứ hy vọng gì.
...
Ra khỏi khu hạng nhất, Trần Khải quay đầu nhìn thoáng qua.
Y cười lạnh một tiếng!
Sư phụ ngốc mặc cho những người này khi nhục, không sớm thì muộn sẽ rơi vào kết cục giống như Lưu Hồng.
Cùng là đích truyền của Chu phủ trưởng, Trịnh Ngọc Minh thành Các lão kiêm mạch chủ, Chu Bình Thăng là phó Quán trưởng Tàng Thư các, lão sư của mình Hồ Văn Thăng chẳng là cái gì, địa vị trong phe phái cũng không cao.
Trước kia áp chế được Bạch Phong còn tốt, hiện giờ... Ngoại trừ bế quan đột phá Lăng Vân, y không còn đường nào để đi nữa!
Đám người Hoàng Khải Phong này ở khu hạng nhất, mà Trần Khải chỉ có thể ở khu cao đẳng.
Không phải là vì không có tiền, mà là lão sư dặn y không nên ở quá gần đám Hoàng Khải Phong, nên nhịn một chút...
"Lão sư, ngài quá mềm yếu!"
Trần Khải nói thầm trong lòng, đám gia hỏa kia được một tấc lại muốn tiến một thước, nếu không, Hoàng Khải Phong đâu có thể phách lối như vậy.
Đi thêm một đoạn, Trần Khải gọi đến một dãy số.
Chờ đợi chỉ trong chốc lát, y trầm giọng nói: "Ta là Trần Khải!"