Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 40: Khắc Họa Thần Văn



Lưu Nguyệt đứng ở một bên cũng giống như Bạch Phong, đều không lên tiếng, bất quá ánh mắt nàng nhìn Tô Vũ có chút kỳ quái.

Nàng từng xem qua nguyên bản, cho nên nàng biết lần va chạm đầu tiên dưới tình huống không quen sẽ thống khổ đến mức độ nào.

Lần thứ nhất xem, nàng đã khóc suốt nửa giờ, ngủ hơn nửa ngày mới có thể khôi phục.

Mà Tô Vũ... Hắn là dã thú sao?

Không, không lẽ là do hắn phản ứng quá trì độn?

Hay là hắn không có cảm giác đau đớn?

Nàng xem xong lần đầu tiên, lần thứ hai liền không muốn xem nữa, nàng sợ hãi, e ngại.

Nhưng mà Tô Vũ... lúc này hắn lại nhận lấy mảnh xương, gương mặt tràn đầy khát vọng, giống như muốn nhìn thêm một lần!

Bạch Phong không khỏi bật cười, trước đó anh ta kỳ thật không quá để ý tới hai người trẻ tuổi trước mặt, giờ phút này lại quả thực lưu tâm tới Tô Vũ, Bạch Phong mỉm cười, đưa mảnh xương qua chỗ hắn: "Cho ngươi! Một ngày nhiều nhất chỉ được xem hai lần, đừng xem nhiều hơn, ngươi không chịu nổi đâu. Khi ngươi thật sự có thể thấy rõ chữ viết phía trên thì ngươi mới coi như đạt đến 20%, cách dưỡng tính gần thêm một bước."

"Đây chỉ là một mảnh xương trong số đó, hoàn chỉnh vốn có 3 trang, xem xong rồi lại hợp cùng một chỗ, ngươi liền có thể đạt đến 40%. Chờ ngươi có thể xem công pháp Vạn Thạch, ngươi liền đến giai đoạn dưỡng tính."

Bạch Phong đem cốt phiến đưa cho Tô Vũ, thứ này có giá trị không nhỏ, bất quá đối với anh ta mà nói không tính là gì.

Tô Vũ không biết giá trị của món quà Bạch Phong đưa, nhưng Lưu Nguyệt thì lại biết rõ, vì thế nàng không khỏi cũng có chút hâm mộ.

Cho dù là nhà nàng ở Nam Nguyên xem như giàu có, nhưng một mảnh xương nguyên bản tại thương hội Hạ thị, không có mười vạn trở lên căn bản là mua không được.

Hai người cùng đi, rõ ràng nàng mạnh hơn nhưng Bạch Phong lại tặng riêng cho mỗi một mình Tô Vũ.

Từ chuyện này liền có thể nhìn ra, Bạch Phong cảm thấy hứng thú với hắn hơn so với nàng.

…..

Lời của Bạch Phong đã mở ra cho Tô Vũ một bầu trời mới.

Tô Vũ có quá nhiều vấn đề muốn hỏi, quá nhiều lời muốn nói.

Nhưng mà Bạch Phong không chờ hắn hỏi đã chủ động bảo: "Ngươi muốn tiếp tục hỏi những vấn đề này sao? Sư bá để cho các ngươi tới tìm ta, cũng không phải là vì để cho các ngươi hỏi chút vấn đề mang tính thường thức đơn giản, những vấn đề đó chờ khi ngươi đến học phủ đều sẽ biết."

Tô Vũ hơi ngẩn ra, cũng đúng, chương trình trợ lý nghiên cứu viên 1 giờ 5 điểm công huân, mình hỏi những chuyện như vậy quả nhiên là quá phí phạm.

Lưu Nguyệt ở bên có chút xúc động, nhỏ giọng đề nghị: "Bạch lão sư, chuyện kia… ngài có thể dạy cho chúng ta khắc họa thần văn bằng ý chí được không?"

Tô Vũ có chút mờ mịt, có ý gì?

Liễu Văn Ngạn chưa từng nói với hắn về chuyện này, hắn không hiểu Lưu Nguyệt đang nói cái gì.

Bạch Phong mỉm cười. "Xem ra ngươi cũng biết, Tô Vũ, sư bá không nói với ngươi sao?"

"Không có." Tô Vũ lắc đầu, "Bạch lão sư, ý chí khắc họa thần văn là gì vậy?"

Bạch Phong cười nhạt, "Thần văn là từ gọi chung, cũng không phải là nói chữ viết của thần tộc mà là một chút chữ viết có uy năng mạnh mẽ! Người như chúng ta ở bên ngoài lại được xưng là Văn Minh sư."

"Trước kia ngươi đã thấy qua chúng ta chiến đấu, thế nhưng đây cũng không phải là phương thức chiến đấu cùng trạng thái mạnh nhất của chúng ta. Dĩ nhiên, lão sư của ngươi hiện tại ý chí vừa cụ hiện, cho nên tạm thời còn không quen vận dụng ở phương diện này."

Cho nên hôm qua, Liễu Văn Ngạn lựa chọn phương thức chiến đấu thô bạo nhất, điều khiển ý chí.

"Ý chí khắc họa thần văn, đây là chương trình học quan trọng nhất khi các ngươi tới Văn Minh học phủ, cũng là hạng mục mấu chốt nhất!"

"Dùng ý chí của ngươi phác hoạ ra chữ viết mà ngươi mong muốn, điều khiển nó, nuôi dưỡng nó! Đợi đến một ngày kia, ý chí thể hiện, thần văn đại thành, một chữ ra, trấn bốn phương!"

"Thần văn có rất nhiều, hoặc là nói tùy ý một chữ viết cũng có thể trở thành thần văn. Ngươi muốn đi tìm hiểu ý tứ của nó thì nên dùng trái tim của mình mà đi tìm hiểu, đi kết nạp, đi nuôi dưỡng, đi bao dung, dù cho ngươi có khả năng cả một đời đều không thể dùng đến."

"Một Văn Minh sư không phác hoạ ra thần văn của mình không phải là một Văn Minh sư hợp cách, trong giới Văn Minh sư người như vậy chính là kẻ yếu."

Bạch Phong nhìn Tô Vũ, ngữ điệu trêu chọc, "Hiện tại có phải hết sức mờ mịt đúng không?"

"Đúng vậy." Tô Vũ xấu hổ, hắn thật sự không hiểu hết những lời anh ta vừa giảng.

"Các ngươi tới Văn Minh học phủ, chương trình học bình thường sẽ bao quát học tập Vạn Tộc ngữ, đều là một số học viên dạy ngươi."

"Đó cũng là cách bọn hắn kiếm điểm công huân, thế nhưng khắc họa thần văn nhất định phải do Văn Minh sư đã cụ hiện được ý chí trực tiếp dạy bảo! Lão sư của ngươi có thể đã nói qua với ngươi, chi phí để chúng ta giảng bài rất đắt, then chốt kỳ thật ngay tại điểm này!"

Dứt lời, Bạch Phong cười ha hả nói: "Cho ngươi xem qua, ngươi sẽ hiểu."

Dứt lời, Tô Vũ cảm nhận được không khí bốn phía ngưng trệ.

Sau một khắc, một lực lượng vô hình bùng nổ từ trên người Bạch Phong.

Trong không khí, một chữ viết có chút quen thuộc dần dần thành hình.

Đó là chữ viết của Thần tộc!

Tô Vũ từng học chữ của Thần tộc, hắn có thể nhận biết.

Giống như có người đang cẩn thân viết chữ, con chữ này chậm rãi thành hình.

"Tụ."

Tô Vũ nhận ra đây là "Tụ", dĩ nhiên, cũng không phải chữ của Nhân tộc.

Chữ viết trên không trung thành hình, tản ra hào quang nhàn nhạt.

Đây cũng không phải là thần văn do Bạch Phong một mực uẩn dưỡng, mà là hắn phác hoạ ngay tại đây, sau một khắc, cuồng phong nổi lên bốn phía!

Ùng!

Không khí rung động, đồ dùng bốn phía đều đang run rẩy giống như đã trải qua địa chấn.

"Kích!"

Bạch Phong quát khẽ, đây cũng là phát âm chữ "Tụ" của Thần tộc.

Ngay một khắc này, Tô Vũ cảm nhận được một điểm khác biệt.

Lưu Nguyệt có khả năng không rõ ràng nhưng hắn rất rõ ràng!

Hắn cảm nhận được, nguyên khí đang hội tụ!

Bởi vì trước đó hắn đã từng thu nạp qua nguyên khí, Khai Nguyên không thể cảm ứng được nguyên khí tồn tại, nhưng Tô Vũ thì có thể, cho nên lúc này hắn dễ dàng cảm nhận được sự khác biệt.

Ùng!

Không gian còn đang chấn động!

Sau một khắc, Lưu Nguyệt lớn tiếng kinh hô!

Nguyên khí bốn phía đã bị rút sạch, trong chớp mắt, trước mặt Bạch Phong xuất hiện một giọt chất lỏng màu nhũ bạch.

"Nguyên Khí dịch!"

Lưu Nguyệt rung động đến tột đỉnh.

Tô Vũ chưa thấy qua Nguyên Khí dịch, thế nhưng nghe nàng ta rú lên như thế thì cũng ngây ngẩn cả người.

Nguyên Khí dịch!

100 ngàn mới mua được một giọt, danh xưng Đằng Không ba ngày mới có thể ngưng tụ ra một giọt Nguyên Khí.

Thế mà hiện tại chỉ trong nháy mắt, nó đã thành hình ở ngay trước mặt hắn!

"Nguyên khí ở Nam Nguyên quá bạc nhược, đây không tính là Nguyên Khí dịch, không, nói đúng hơn là không tính là Nguyên Khí dịch đủ tiêu chuẩn, chỉ có chừng một nửa công hiệu mà thôi."

Bạch Phong thở hắt ra, có vẻ hơi mỏi mệt, "Đây cũng không phải là thần văn mà ta uẩn dưỡng, tinh lực con người có hạn, không có khả năng uẩn dưỡng quá nhiều thần văn, đây là ta vừa mới phác hoạ, dùng làm mẫu cho các ngươi xem."

"Một trong những diệu dụng của thần văn chính là khi ngươi phát hiện chữ viết trong đó có tác dụng thần bí, ngươi sẽ có thể thử nghiệm đi phác hoạ. Dĩ nhiên, mỗi người dù cho phác họa cùng một chữ viết thì công năng cũng chưa chắc giống nhau."

"Ta dùng chữ này để tụ tập nguyên khí, người khác có thể dùng những con chữ này tới giết người. Đây chính là Văn Minh sư!"

Bạch Phong mỉm cười, thu Nguyên Khí dịch sắp thành hình vào trong tay, dùng một bình ngọc đựng nó rồi tiện tay ném cho Tô Vũ.

Tô Vũ thấy vậy liền luống cuống chân tay, vừa xúc động lại vừa có chút bất an, "Bạch lão sư, cái này... quá trân quý..."

Dù cho thành phẩm trước mắt không bằng Nguyên Khí dịch nguyên bản nhưng tối thiểu cũng có hơn phân nửa hiệu quả.

Một giọt chính 100 ngàn, cái bình trong tay hắn hẳn phải trị giá đến năm sáu vạn.

"Cầm lấy đi, ta tiện tay làm thôi."

Bạch Phong lơ đễnh, cười nhạt: "Đây là tụ tập nguyên khí ở Nam Nguyên học phủ, thứ ta tiêu hao chính là nguyên khí của Nam Nguyên các ngươi, nếu ta mang đi, sư bá còn không phải tìm ta tính sổ à."

"Vả lại cũng chỉ là chuyện nhỏ, trợ giúp chút ít cho các ngươi ở Khai Nguyên thôi, đến cảnh giới của ta, một giọt Nguyên Khí dịch cũng chẳng làm thay đổi được cái gì."

Nói xong, Bạch Phong không tiếp tục đề tài này nữa, anh ta quay sang bảo với cô nàng bên cạnh: "Lưu Nguyệt, để ta dạy ngươi khắc họa thần văn, kỳ thật việc này có chút vượt qua phạm vi tiếp nhận của các ngươi, bởi vì các ngươi cũng không quá quen thuộc đối với chữ viết của Vạn Tộc."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.