"Tốt nhất hiện tại đừng thu điểm công huân!" Tô Vũ thấp giọng nói: "Để bọn họ viết phiếu nợ đặt cược, ngươi cầm phiếu nợ, thắng thì trả công huân, thua, đòi từng người một, an toàn hơn một chút."
"Cũng đúng, nhưng đòi từng người một thì hơi phiền!"
Hạ Hổ Vưu gật đầu, cũng được, thử được thì cứ thử một chút. Dù sao an toàn làm chủ!
Cậu hoài nghi có tên khốn nạn nào đó đang nhìn chằm chằm đây này.
Không sao, Hạ gia ta cũng không phải ăn chay.
Tô Vũ lại nói: "Hoàng Khải Phong là Vạn Thạch nhị trọng, độ chứa đầy ý chí lực 96%, truyền tin tức đi, lát nữa ta sẽ kích thích gã một chút, khiến gã bại lộ thực lực, tất cả mọi người sẽ cảm thấy ta không bằng hắn!"
"Gã mạnh như vậy, ngươi thật sự chắc chắn không?"
Hạ Hổ Vưu không yên lòng!
Kinh, Vạn Thạch nhị trọng đấy!
Hoàng Khải Phong tối thiểu là cửu khiếu hợp nhất, ý chí lực cũng sắp đạt đến cực hạn, Văn Minh sư dạng này chỉ sợ là có chiến lực Vạn Thạch tứ ngũ trọng.
Còn Lưu Hạ cùng lắm thì là chiến lực Vạn Thạch nhị trọng, chỉ sợ còn chưa tới tam trọng.
Tô Vũ thắng được y không có nghĩa là có thể thắng Hoàng Khải Phong.
"Bớt nói nhảm đi, nếu thua, ngươi tổn thất bao nhiêu, ta trả ngươi một phần!"
"Thật à, nhưng có phải hơi ít không?"
"Vậy ngươi lên đài đánh đi, ta đi mở bàn!"
"Quên đi!"
Hạ Hổ Vưu khoát tay, ta không có hứng thú đó, được rồi, cái tên này đã nói vậy rồi, có vẻ rất tự tin.
"Vậy được, đúng rồi, hay ta lại mở bàn cược thời gian, ngươi có thể thắng trong bao lâu?"
"Trong vòng ba phút!"
"Thật à?"
Lần này Hạ Hổ Vưu thật sự kinh ngạc, ngươi chắc chắn chứ?
Hạ Hổ Vưu kinh hãi, tiểu tử ngươi thật sự chắc chắn không vậy?
Nói vậy là ngươi còn ẩn giấu thực lực sao?
Cậu càng ngày càng nhìn không thấu Tô Vũ rồi!
...
Hạ Hổ Vưu rời đi.
Tô Vũ đã khôi phục được bảy tám phần, cảm giác đã đến trạng thái toàn thịnh, hắn không do dự nữa, đứng dậy đi lên lôi đài.
Trong chớp nhoáng này, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm về phía Tô Vũ.
Trong đám người, Hạ Hổ Vưu có chút kinh hồn táng đảm.
Đại gia, lần này không thể thua đâu nhé. Người đặt cược nhiều lắm!
Đừng nhìn tất cả mọi người ủng hộ Tô Vũ, nếu dính đến tiền, mọi người vẫn hết sức thành thật, dù là những tiểu tỷ tỷ khen Tô Vũ kia thì cũng có tới hơn mười vị sư tỷ đều cược Hoàng Khải Phong thắng, còn cược không ít, tổng cộng bảy tám trăm điểm công huân, đối với mấy vị học tỷ này mà nói, như vậy gần như là toàn bộ gia sản rồi!
Đây mới là một phần, đám người Hoàng Khải Phong bên kia còn kinh hơn.
Bản thân Hoàng Khải Phong còn cược cho chính mình 2000 điểm công huân!
Đám người hầu của hắn trong Đơn thần văn hệ tổng cộng cược gần 8000 điểm!
Bàn cược này lớn hơn bàn trước rất nhiều, tiền cược cho Hoàng Khải Phong đã vượt qua 3 vạn điểm công huân, đặt cược cho Tô Vũ khoảng 3000 điểm.
Hạ Hổ Vưu kinh hồn táng đảm, nếu Tô Vũ thua, lần này cậu thiệt hại tối thiểu 6000 điểm trở lên!
Vì để kích thích mọi người đặt cược, cậu cho tỉ lệ đặt cược cũng không thấp.
Hoàng Khải Phong thắng, 1 bồi 1.3, với thực lực Hoàng Khải Phong, như vậy thật sự không ít, bằng không Hoàng Khải Phong cũng sẽ không cược nhiều như thế.
Nếu thắng, cậu phải đền 39.000 điểm.
Còn Tô Vũ thì tỉ lệ đặt cược còn cao hơn, nhưng người đặt cược không nhiều, Tô Vũ thắng, đám kia có thể kiếm một khoản lớn.
Hạ Hổ Vưu thật sự thấy rén, lần trước bị quét bàn đã thiệt hại rất nhiều rồi.
Nếu lần này lại thua, thoáng cái đã lên vạn điểm công huân.
Nhị gia gia thật sự sẽ đánh chết mình mất! Làm ăn mấy tháng, bồi thường hết tiền!
...
Tô Vũ lên lôi đài trước, hắn nhìn về phía Hoàng Khải Phong dưới đài, thản nhiên nói: "Đi lên đi!"
Hắn không còn giữ sự khiêm tốn nhu hòa trước đó!
Lúc trước hắn biểu hiện rất rõ ràng, đối đãi kẻ địch không cần phải khách khí.
Hoàng Khải Phong cười lạnh một tiếng, cũng từ tốn đi lên lôi đài.
Phía dưới, giờ khắc này người đổ xô tới càng ngày càng nhiều.
Nơi xa, bỗng nhiên có người lo lắng hét lên: "Sư đệ, xuống đi!"
Ngô Gia đến rồi!
Vẻ mặt nàng còn hơi trắng bệch, giờ phút này cùng đi với Trần Vĩnh, nàng lo lắng hô: "Xuống đi, tự ta sẽ báo thù... Khụ khụ..." Tiếng ho khan vang lên.
Tô Vũ nhìn về phía Trần Vĩnh cùng Ngô Gia, hít sâu một hơi, thực lực Thiên Quân cửu trọng lộ rõ!
Trần Vĩnh không lên tiếng, y biết sẽ có một ngày như vậy.
Chỉ là không ngờ ngày này tới quá sớm!
Vượt quá dự liệu của y!
Trước đó khi biết Tô Vũ đã đạt tới Thiên Quân cửu trọng, y liền biết thời điểm hắn đi báo thù sẽ sớm tới, nhưng mới qua mấy ngày chứ?
Không phải trở nên yếu đi, mà có hai khiếu huyệt trong đó là hợp cửu khiếu làm một!
Vạn Thạch nhị trọng!
Dưới đài lại truyền đến một tràng thảng thốt.
Thật sự là Vạn Thạch nhị trọng ư?
Mặc dù đã có lời đồn, nhưng Hoàng Khải Phong vẫn luôn biểu hiện ra thực lực Thiên Quân cửu trọng, không ngờ gã thật sự đã đến Vạn Thạch nhị trọng!
Người cược gã dù cảm thấy cái tên này vô sỉ, nhưng trong lòng cũng mơ hồ vui vẻ vì có thể thắng tiền!
Các tiểu tỷ tỷ vừa cổ vũ cho Tô Vũ, vừa bất đắc dĩ nghĩ, không sao, thua cũng không mất mặt, các tỷ tỷ thắng tiền sẽ chia cho ngươi một chút, đừng khóc.
...
Hai người khí thế bừng bừng phấn chấn!
Ý chí lực giao phong!
Trên lôi đài, chiến ý dạt dào, sát khí sôi trào.
Triệu Minh trịnh trọng hơn rất nhiều, trầm giọng tuyên bố: "Có khả năng nhận thua thì đừng cố. Ta nói cho các ngươi biết, nếu thật sự phế đi thì đó là chuyện của chính các ngươi. Là trọng tài, ta không thể can thiệp vào trận đấu, trừ phi trí mạng."
"Rõ!"
Tô Vũ lên tiếng, Hoàng Khải Phong bẻ bẻ cổ, cười nhạt nói: "Yên tâm, ta sẽ chỉ đánh tàn phế hắn, sẽ không giết hắn!"
"Trả ngươi câu đấy!"
"Bắt đầu!"
Dứt lời!
Toàn bộ khiếu huyệt trên thân Tô Vũ bùng nổ, giờ khắc này hắn hoàn toàn biến thành bóng đèn phát sáng di động.
Hắn bay lên trời, hai chân đan xen đạp xuống, đột ngột vung chân!
Hắn đá một cước, ầm một tiếng, ý chí lực trực tiếp bị đá nát!
Lực lượng hơn một trăm năm mươi khiếu huyệt bộc phát vô cùng cường đại.
Vạn Thạch nhị trọng ư?
Không!
Giờ khắc này, thậm chí Tô Vũ phải cắn nát một giọt tinh huyết trong miệng, tạm thời mở ra vài khiếu huyệt, tổng cộng số khiếu huyệt mở ra đã vượt quá 180!
Người còn chưa rơi xuống đất, ảo ảnh của hắn đã giăng đầy lôi đài.
Hoàng Khải Phong cảm giác như mình bị thế giới cô lập, bốn phía mở ảo, ngay sau đó mắt gã tối đen lại, trong đầu bất chợt hiển hiện huyễn cảnh.
Trong tay gã xuất hiện văn binh là một thanh trường kiếm.
Gã rống một tiếng, chém lung tung!
Đúng lúc ấy, tốc độ của Tô Vũ chợt trở nên nhanh đến mức khó mà thấy rõ, chân hắn lại quét ra, nguyên khí mạnh mẽ chấn động bốn phương.
Chiêu thức Phá Sơn Hải!
Oanh!
Một cước đó đá trúng Hoàng Khải Phong, Hoàng Khải Phong không thể tránh.
Bịch một tiếng, tiếng rắc vang lên!
Xương đùi gã đã gãy!
"A!"
Tiếng kêu thảm thiết truyền đến, Hoàng Khải Phong bùng nổ ý chí lực phá hủy huyễn cảnh!
Gã nhìn thấy Tô Vũ rồi.
Thời khắc này Tô Vũ băng lãnh như sương, đâu còn chút ý cười nào.
Nhân lúc địch nhân yếu, đòi mạng gã.
Văn binh xuất hiện, nó không lớn, chỉ nhỏ như châm, bắn xuyên qua lồng ngực Hoàng Khải Phong.
Hoàng Khải Phong ho ra máu! Gã lui lại, thân ảnh Tô Vũ lại lóe lên rồi lập tức xuất hiện phía sau lưng gã, trực tiếp đánh ra một roi!
Răng rắc!
Đùi phải gãy!
Trước đó chân trái đã gãy, giờ phút này hai xương đùi đều gãy.
Bịch một tiếng, Hoàng Khải Phong quỳ rạp xuống đất.
Hai tay Tô Vũ dùng hết toàn lực hợp quyền đánh xuống!
Răng rắc!
Cánh tay trái gãy!
Hắn tóm lấy cổ Hoàng Khải Phong từ phía sau, quẳng mạnh ra trước, gã rơi xuống đất bịch một tiếng, Tô Vũ đạp xuống một cước, tiếng kêu thảm thiết lại vang lên, răng rắc, cánh tay phải bị giẫm nứt!
Tô Vũ thu hồi văn binh, thần văn tiến vào văn binh, năm thần văn đồng thời dung hợp, lôi đình lập lòe đánh xuống một kích!
Ầm!
Tiếng nổ tung truyền ra, văn binh trường kiếm của Hoàng Khải Phong trực tiếp chia năm xẻ bảy, hoàn toàn bị phá hủy!
"A!"
Ý chí lực của Hoàng Khải Phong bị trọng thương, thần văn bám trên văn binh vỡ nát, biển ý chí rung chuyển, thất khiếu chảy máu, gã điên cuồng hét thảm!
Thần văn của Tô Vũ cũng bùng nổ, thần văn chữ “Máu” điên cuồng hấp thu những thần văn tàn khuyết kia.
Trong chớp mắt, hắn lại đá ra một cước!
Hoàng Khải Phong bay lên!
Tô Vũ phóng tới đạp xuống, tay cầm trường đao bổ về phía gương mặt Hoàng Khải Phong!