Đêm nay Bạch Phong phun lời thô tục không ngừng, lại không nhịn được mắng tiếp: "Lão cẩu tặc này... Khụ khụ, lão... Lão phủ trưởng, sẽ không Nhật Nguyệt rồi đi?"
"Nhật Nguyệt?"
Tô Vũ kinh ngạc, Vạn Thiên Thánh đến Nhật Nguyệt cảnh rồi?
"Rất có thể!" Bạch Phong cau mày: "Bằng không thì không thể nhẹ nhàng tránh đi phòng hộ của sư tổ ngươi như vậy được, trừ phi lão ta đã đến Nhật Nguyệt cảnh!"
"Mặc kệ!"
Bạch Phong lười suy nghĩ, càng nghĩ càng đau đầu.
"Còn gì nữa không?"
"Có..."
Tô Vũ nhỏ giọng thầm thì: "Lão sư, ta còn ngoài ý muốn đạt được một bản võ kỹ."
"Ồ!"
Lần này Bạch Phong thả lỏng, cảm thấy chỉ là việc nhỏ!
"Thiên giai!"
"Tạm được!"
"Thiên giai trung đẳng, cái loại mà khai khiếu 132 cái ấy..."
Bạch Phong liếc mắt nhìn hắn, thản nhiên nói: "Một bản võ kỹ mà thôi, Thiên giai trung đẳng thì làm sao? Khoe khoang cái gì? Cầu Tác cảnh, Chiến Thần điện không thiếu những thứ này! Đám lão quỷ kia có ai mà không có. Chiến kỹ đồ long kiếm của lão sư ngươi so ra cũng không kém võ kỹ Thiên giai đâu!"
Sóng to gió lớn đều qua rồi mà còn phân vân vụ này ư?
Mặc dù rất trâu bò, nhưng so với mấy tin tức trước đó thì nó tính là cái gì chứ!
Tô Vũ cẩn thận từng li từng tí nhìn anh một cái, giọng thấp đến gần như không thể nghe thấy: "Phát hiện được nó nằm trong bản《 Sơn Hải Tầm U Thiếp 》bị ngài bán đi."
Ầm!
Bạch Phong đá ngã bàn trà, luống cuống tay chân nhặt đồ lên, anh nuốt một ngụm nước bọt, mắng: "Nói bậy! Ta không bán, là bị đánh cắp!"
Sau đó, anh cảm thấy như trời sụp, lắp bắp hỏi lại: "Thật à? Là phát hiện trong bản《 Sơn Hải Tầm U Thiếp 》sao?"
"Ừm, Toan Nghê nói, đó là nó ngoài ý muốn lấy được!"
"Sư tổ ngươi... ông ấy trở về sẽ đánh chết Toan Nghê, tiểu tử, ngươi đừng nói ra, nếu tiết lộ, Toan Nghê chết chắc rồi!"
Bạch Phong không rét mà run!
Cái tên Toan Nghê kia đã chuẩn bị tư tưởng bị đánh chết chưa?
Không, có khả năng sẽ bị Hồng Đàm mang theo nụ cười ác ma rút gân lột da từng chút một, chết đi trong thống khổ cực độ.
Ngươi đùa ông ta mấy chục năm thì dứt khoát đừng nói ra đi, hiện tại nói cho đồ tôn của ông biết, quá sỉ nhục!
Lão sư trở về sẽ chơi chết ngươi!
Tô Vũ cũng cười khổ, cảm thấy rất có khả năng, đồ đần độn Toan Nghê này... Thật đáng thương, đồng tình nó một phen vậy.
Bạch Phong mệt mỏi nói: "Chuyện khác thì cứ từ từ, kỹ năng thiên phú phệ hồn thì để ta nghĩ biện pháp, trước đây ta đã nghiên cứu thiên phú tinh huyết Phệ Hồn trùng rồi, nhưng khi đó độ khó quá lớn cho nên mới từ bỏ."
"Gần đây ta có phát hiện mới, để ta xem có thể làm ra tinh huyết kỹ năng thiên phú phệ hồn hay không."
Bạch Phong cũng không ngốc, nghe xong liền biết phiền toái ở đâu, anh mở miệng: "Tìm ra kỹ thuật, không được thì giao cho học phủ hoặc Cầu Tác cảnh xử lý, đưa tiền là được! Nếu không được nữa thì bán tinh huyết cũng được, để bọn họ biết thứ này kỳ thật không phải kỹ năng thiên phú ý chí lực!"
Bạch Phong hùng hùng hổ hổ nói: "Một đám ngu ngốc, nguyên khí võ kỹ và ý chí lực võ kỹ cũng không phân biệt được, bán mấy giọt tinh huyết, thấy không phải kỹ năng thiên phú ý chí lực chắc bọn họ sẽ từ bỏ thôi, dù sao thứ này cũng chỉ là chủng loại đặc thù, mà còn bị hạn chế thực lực, trừ phi số lượng đến ngàn vạn, bằng không có năng lực ăn mòn cũng không ảnh hưởng gì tới Đằng Không."
Tô Vũ an tâm!
Có đôi khi lão sư vẫn rất đáng tin cậy mà!
Nhìn xem, một phiền toái lớn được giải quyết rồi.
Quả nhiên tìm lão sư cõng nồi là lựa chọn chính xác.
Bạch Phong mặc kệ hắn, tiếp tục nói: "Chuyện Trịnh Ngọc Minh thì kệ đi! Đến chiến trường Chư Thiên cũng chẳng làm nên được chuyện gì! Đánh tàn phế Hoàng Khải Phong chỉ là phiền toái nhỏ, tự ngươi giải quyết!"
"Còn võ kỹ Thiên giai, bình thường thì chủ nhân có khả năng vẫn còn sống, người sống thì không dễ truyền thừa, chính ngươi luyện đi. Nhân loại truyền thừa võ kỹ nếu bao hàm ý chí chi văn, đại bộ phận đều sống sót, bởi vì thời gian truyền thừa không lâu, quá xa xưa sẽ tiêu tán hết, bản của ngươi có tính chất ý chí chi văn đúng không?"
"Vâng!"
Tô Vũ gật đầu, Bạch Phong thoải mái nói: "Vậy được rồi, như vậy mới che giấu được sư tổ ngươi, chỉ sợ là của Nhật Nguyệt thậm chí là Vô Địch cảnh truyền thừa xuống! Nhưng chúng ta cũng không hiếm lạ, tự ngươi học đi, đây không tính là nợ nhân tình, về sau gặp được cùng lắm thì gọi một tiếng lão sư, chẳng có gì ghê gớm. Đối phương tự truyền thừa, cũng không phải trắng trợn cướp đoạt, hợp ý thì giữ quan hệ, không hợp thì không cần để ý tới!"
Bạch Phong không để ý chuyện này lắm, mặc dù Võ kỹ Thiên giai hết sức hiếm hoi, nhưng thần văn sư, nhất là Văn Minh sư đa thần văn nhất hệ bình thường đều không quá để ý những thứ này.
Thần văn chiến kỹ của bọn họ thực ra cũng là thần văn trong chiến kỹ Thiên giai.
Tô Vũ không ngừng gật đầu.
Cuối cùng Bạch Phong kết lại: "Về sau ngươi không được phép dùng tinh huyết bùng nổ, trừ khi gặp sinh tử nguy cơ! Tạm thời có thể đẩy hết cho ta, không sao cả, người biết không nhiều, dù nhìn ra cái gì thì cũng không có cách nào xác định!"
Tô Vũ gật đầu lần nữa.
Bạch Phong suy nghĩ một chút lại nói: "Nếu ngươi có khả năng bùng nổ kỹ năng thiên phú..."
Ánh mắt anh đột nhiên biến đổi, trầm giọng nói: "Đã từng thử tinh huyết của Ngũ hành chủng tộc chưa? Không đúng, ngươi chỉ có thể bùng nổ kỹ năng thiên phú, không thể vận chuyển công pháp, được rồi, cái này không có ý nghĩa."
Trái tim Tô Vũ suýt ngừng đập!
Liên tưởng của lão sư thật đáng sợ.
Hắn biết ý tứ Bạch Phong, anh muốn hỏi xem có thể hoàn nguyên văn quyết hay không, đồng thời chuyển đổi thành văn quyết nhân tộc có khả năng tu luyện.
Thật đáng sợ!
Tô Vũ sở hữu sách họa đã lâu cũng không nghĩ tới vấn đề này.
Quả nhiên, lão sư rất có đầu óc, chỉ là quá trạch.
Bạch Phong không biết đồ đệ mình lại đang lén chửi mình, anh trầm ngâm một hồi rồi nói: "Còn nữa, sắp tới đừng phác họa thần văn chủng tộc khác, chỉ phác họa thần văn nhân tộc thôi, chớ nóng vội xác định Chủ Thần văn!"
Bạch Phong trầm giọng: "Có lẽ khi đó ngươi nói đúng, vì sao thần văn nhân tộc không thể mạnh mẽ?"
"Nếu ngươi muốn làm nghiên cứu, thực lực hiện tại cũng tạm được, vậy từ ngày mai trở đi, ngươi có thể tiến vào phòng nghiên cứu tầng thứ ba dưới mặt đất, trước tiên lấy ra thiên phú tinh huyết Phệ Hồn trùng, sau đó tham dự hạng mục của ta!"
Bạch Phong hít sâu một hơi: "Cũng tốt, nếu ngươi nắm giữ nhiều môn kỹ năng thiên phú thì có thể làm tài liệu thí nghiệm, không có việc gì thì biểu hiện mấy kỹ năng thiên phú ra, để ta so sánh một chút!"
"Đáng tiếc sư tổ ngươi không ở đây, bằng không có thể kiếm một ít tinh huyết Thần Ma cho ngươi thử xem, có lẽ sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn!"
"Không được, ta phải sắp xếp người đi tìm ông! Đến chỗ phân phối nhiệm vụ treo nhiệm vụ tìm sư tổ ngươi trở về!"
Bạch Phong hơi hối hận, lão sư, ngài nhanh trở lại đi, ngài đừng mất tích nữa!
Nếu ngài không về, chỉ bằng thực lực của ta và sư huynh thì gánh không nổi đâu.
Mà một khi nghiên cứu thiên phú thần văn có kết quả, anh lo lắng nó không thể mở rộng, quan hệ rất lớn, không có lão sư làm chỗ dựa thì không kham được.
Lão sư trở về cũng không nhất định gánh vác được!
Vẫn phải tìm thêm một vài cường giả đa thần văn hệ tới làm chỗ dựa!
Còn có tiểu tử quái thai trước mắt này nữa!
Thần văn à?
Xéo đi!
Sao ngươi lại nói là ta phác hoạ thần văn cho ngươi, lão tử bóp chết ngươi bây giờ!
Nếu thần văn chữ “Máu” có nhiều tác dụng như vậy, lão tử đã tự đâm đầu chết trong trung tâm nghiên cứu này rồi!
Bạch Phong cuồng mắng trong lòng!
Thứ khốn nạn lừa gạt lão tử!
Bạch Phong lười xen vào chuyện của Tô Vũ, anh nghĩ tới điều gì đó, chần chờ một chút nhưng vẫn mở miệng: "Ngươi gửi cái tin cho sư bá của ta, hỏi ông có ngại... làm chuột bạch cho ta một chút không."