Tô Vũ nghe hiểu ý tứ trong lời của Liễu Văn Ngạn, khẽ gật đầu, "Ý của lão sư ta hiểu được, mạnh yếu không ở chỗ đặc tính nhiều hay ít, mà là ở phương thức cùng nơi dùng. Chữ "Nguyên" ở trên chiến đấu không đáng nhắc tới, nhưng để phụ trợ lại chính là chí bảo!"
"Không sai!" Liễu Văn Ngạn hài lòng gật đầu, "Cho nên đặc tính nhiều hay ít cũng không cần quá để ý. Giai đoạn trước đặc tính nhiều kỳ thật cũng không tệ, nhưng về sau thông thường đều sẽ truy cầu một lòng, một thần văn chuyên từng đặc tính, như thế mới càng dễ uẩn dưỡng đến cực hạn."
Nói xong, ông lại ném tinh huyết Hỏa Đồn qua cho Tô Vũ, "Ngươi lại hấp thu tinh huyết thử một chút, đây là huyết dịch Thiên Quân cảnh, ngươi mới chỉ là Khai Nguyên nên không có cách nào dùng, nhưng thần văn hấp thu không quan tâm vấn đề đó, tuy vậy cũng phải cẩn thận, ta lo ngươi không chịu nổi."
Tô Vũ cũng không khách khí, tiếp tục điều khiển tiểu đệ chữ "Máu" đi “ăn cơm”.
Lần này, rất khó, rất chậm!
Tô Vũ cảm nhận được ý chí lực đang tiêu hao mãnh liệt, chữ "Máu" cũng đang rung động dữ dội, cực kỳ giống người dùng ống hút mấy chục mét để uống nước, độ khó cực lớn.
Trước đó khi thấy tinh huyết, chữ ‘máu’ đã nhảy nhót xúc động, lần này nó lại trở nên suy sụp.
Bởi vì tuy Tô Vũ đã dâng tận miệng cho nó hút, nhưng nó lại chẳng hút được!
Hao phí sức chín trâu hai hổ, Tô Vũ cũng cảm giác đầu mình sắp nổ tung rồi, vậy mà inh huyết Hỏa Đồn trước mặt chỉ mới hơi hơi chấn động một cái, không biến hóa quá lớn.
Liễu Văn Ngạn cũng nhìn ra một số khác biệt, "Hấp thu đại khái một phần trăm tinh hoa, xem ra uy năng hút máu còn rất nhỏ."
Tô Vũ cảm nhận được tiểu đệ chữ "Máu" trong đầu bị màu đỏ bao bọc, cũng có chút dở khóc dở cười, ngươi không hút nữa à?
Vừa mới hút một chút xíu tinh huyết, cái tên này liền giả chết giống như mệt sắp không xong rồi.
Thiệt cho ta còn tưởng là ngươi có bao nhiêu lợi hại, không ngờ yếu ớt đến vậy!
Một giọt tinh huyết Thiên Quân mà chỉ hút được có một phần trăm, trước đó ngươi nhảy nhót cái gì!
"Lão sư, hút máu có thể khiến thần văn lớn mạnh hơn không?"
"Hẳn là có khả năng, xem ra đây là đặc tính của thần văn này!" Liễu Văn Ngạn gật đầu, tiếp đó liền cảnh cáo: "Không được đi hút máu lung tung, thần văn quá cường đại cũng không dễ quản! Ngươi thực lực không bằng, ý chí lực không mạnh, nói như vậy, một khi thần văn cường đại đến mức độ nhất định, ý chí lực áp chế không nổi, nó sẽ cắn trả ngươi!"
"Cắn trả vẫn là nhẹ, chỉ sợ... Trực tiếp hút ý chí lực của ngươi!"
Liễu Văn Ngạn nhíu mày căn dặn: "Năm đó trong đám người ấy có người chết cũng chính là chết như vậy! Một vị làm thần văn của bản thân mạnh lên, trong đó cũng có vài vị giống như ngươi, thần văn có thể dùng vật dẫn bên ngoài để trở nên mạnh mẽ, bọn hắn hao phí cái giá lớn, cường hóa thần văn, kết quả thần văn mạnh mẽ, trái lại cần ý chí lực rất lớn để uẩn dưỡng..."
"Ý chí lực của họ không đủ mạnh, lập tức bị hút khô hết ý chí, biển ý chí sụp đổ, người trực tiếp xong đời!"
Liễu Văn Ngạn nghiêm túc nói: "Cho nên, khi ngươi cảm giác không chịu nổi, ý chí có áp lực, lập tức từ bỏ cường hóa thần văn! Thần văn cùng ý chí lực phải hỗ trợ lẫn nhau, ý chí lực mạnh hơn thần văn thì không sao nhưng nếu thần văn mạnh hơn, vậy ngươi tám chín phần mười là phải chết, không chết cũng sẽ bị phế!"
Tô Vũ trịnh trọng gật đầu.
Trước đó hắn cũng đã suy nghĩ một chút về vấn đề này, còn suy nghĩ sau khi thần văn mạnh lên, có thể trực tiếp hút khô Đằng Không được không...
Nhưng nghe Liễu Văn Ngạn giảng giải, hắn lập tức biết hung hiểm trong đó.
Lần thứ nhất phác hoạ ra thần văn chữ "Máu", hắn cũng phải đấu tranh với nó rất lâu.
Thần văn mạnh mẽ, cũng sẽ cắn trả chính mình.
"Những thứ này đều là thường thức, Văn Minh học phủ sẽ dạy ngươi, bất quá ngươi có chút đặc thù, sớm đã vẽ ra thần văn, Nam Nguyên chỉ có ta hiểu rõ mấy thứ như thế, có gì không hiểu nhất định phải tới hỏi ta, tuyệt đối không nên tự mình thí nghiệm lung tung."
Liễu Văn Ngạn lặp lại lần nữa: "Tuyệt đối không được thử linh tinh, có nghe chưa? Còn nữa, nếu đã vẽ ra thần văn đầu tiên thì có thể phác hoạ cái thứ hai, việc này cũng không sao, thế nhưng nhất định phải nằm trong giới hạn chịu đựng của mình!"
"Lúc ngươi cảm giác không thể thừa nhận, dù cho thần văn ở trước mặt ngươi, cũng không cần phác hoạ nó, để tránh tham lam mà mất cả mạng!"
"Thần văn cũng không phải càng nhiều càng tốt, nhiều mà hỗn tạp, ít mà tinh, chuyên tâm bồi dưỡng một cái ngươi cũng đã không có cách nào tiếp nhận, đừng nói chi thêm nhiều."
Tô Vũ gật đầu, đây là kinh nghiệm của lão sư, hắn đương nhiên sẽ nghiêm túc ghi nhớ.
Liễu Văn Ngạn bảo Tô Vũ ngồi xuống, rồi lại tiếp tục giảng giải những gì mình hiểu rõ cho Tô Vũ nghe.
Đã rất nhiều năm ông không dạy cũng như chẳng nghiên cứu về những thứ này, bất quá kinh nghiệm vẫn còn nguyên ở đó.
Liễu Văn Ngạn thở dài, đoạn bảo: "Ta dù sao chỉ vừa mới cụ hiện, vả lại ta đã ở Nam Nguyên quá lâu, kỳ thật có chút theo không kịp thời đại, thời đại đang biến hóa, con đường tu luyện cũng đang biến hóa, có một số việc ngươi chỉ có thể tới Văn Minh học phủ để hiểu rõ."
"Một tháng tới đừng phác họa thần văn nữa, chuyên tâm với một cái thôi, mặt khác ngươi phải cố gắng cường hóa ý chí của chính mình, ý chí lực mới là căn bản!"
"Lão sư, ta biết rồi."
"Còn nữa..." Liễu Văn Ngạn chần chờ một chút, suy nghĩ hồi lâu rồi mới nói: "Thiên phú về ý chí lực của ngươi kì thật rất bình thường, thế nhưng tốc độ ngươi phác họa thần văn lại rất nhanh, ta không biết đây có phải là chuyện tốt hay không, thế nhưng đây cũng là thiên phú không tầm thường."
"Với thiên phú của ngươi, nếu lộ ra bên ngoài, đến Văn Minh học phủ hẳn là có thể tìm được lão sư giỏi tới bồi dưỡng ngươi."
"Bạch Phong nói muốn thu ngươi làm học sinh, trước đó ta cảm thấy đó là vận may của ngươi, thế nhưng hiện tại... kỳ thật lão sư ta thật sự băn khoăn."
Tô Vũ lộ ra vẻ nghi hoặc, Liễu Văn Ngạn cười khổ: "Ta vừa mới nghĩ, có nên nói tình huống của ngươi cho lão sư của Bạch Phong hay không, nếu nói cho y biết, y có thể sẽ nhận ngươi làm đồ đệ."
"Nhưng... không nhất định sẽ tốt hơn so với Bạch Phong." Liễu Văn Ngạn thở dài: "Y còn có nhiều học sinh khác, vả lại chính y cũng rất cường đại, cho nên thời gian y ở lại trong học phủ không dài, mà cũng chưa chắc có nhiều tâm sức đi dạy bảo ngươi."
"Y là Văn Minh sư Sơn Hải cảnh, sẽ phải đi Chư Thiên chiến trường, sẽ đi vùng biển, sẽ đi rất nhiều nơi... Cho nên quanh năm suốt tháng y đều không có mặt ở học phủ, như vậy thời gian dạy ngươi rất có hạn."
"Bạch Phong mặc dù chỉ là Đằng Không cảnh, bất quá bình thường cậu ta chỉ toàn ở trong học phủ, nếu ở giai đoạn trước sẽ trợ giúp cho ngươi rất nhiều, về sau... Kỳ thật khi ngươi đến Đằng Không, lão sư của Bạch Phong cũng sẽ chỉ bảo ngươi, bởi vì ngươi xem như là đồ tôn của hắn, thiên tài ở bất kỳ nơi đâu đều sẽ được xem trọng."
Ban nãy ông còn thấy rất tức giận vì nghĩ Bạch Phong lừa gạt mình, nhưng tỉ mỉ nghĩ lại, có một số việc còn phải cân nhắc vì Tô Vũ.
Bạch Phong yếu hơn so với lão sư của cậu ta, nhưng Bạch Phong không có học sinh, thời gian ở lại học phủ cũng dài hơn, có thể giúp cho Tô Vũ càng nhiều.
Chờ Tô Vũ mạnh mẽ, khi đó thân là học sinh của Bạch Phong, tự nhiên cũng có thể đi theo học hỏi lão sư của Bạch Phong.
Liễu Văn Ngạn lại suy nghĩ một chút, chậm rãi nói: "Kỳ thật... còn có một biện pháp! Ngươi có khả năng bái lão sư của Bạch Phong, sau đó để lão sư mệnh lệnh cho Bạch Phong dùng thân phận sư huynh chỉ bảo ngươi... Dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là Bạch Phong phải nguyện ý, không đánh chết ngươi."
Tô Vũ vội ho một tiếng, cười khổ đáp: "Lão sư, ta cảm thấy ta sẽ bị đánh chết thật đấy, Bạch Phong muốn thu ta làm học sinh, ta bỗng nhiên lại thành sư đệ của anh ta, còn đòi anh ta chỉ dạy cho mình, đây có phải là hơi quá mức hay không?"
Liễu Văn Ngạn không cảm thấy đây là vấn đề gì lớn lao, ông bảo: "Đó là chuyện của ngươi, dĩ nhiên, lựa chọn thế nào là tùy ngươi! Kỳ thật Bạch Phong cũng được, bất quá cái tên này... khó mà nói, về sau cậu ta sẽ đột phá Đằng Không thất trọng, thậm chí sắp sửa chuẩn bị đột phá Lăng Vân cảnh, ngươi phải suy nghĩ cho kỹ, thời gian của Bạch Phong cũng chưa chắc đã nhiều."