Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 569: Ngươi Nói Đúng!



Đương khi Bạch Phong còn đang suy nghĩ chuyện này, Liễu Văn Ngạn lại là vẻ mặt xúc động nhìn Bạch Phong, "Đồ hỗn đản nhà ngươi, ngươi không nên theo công sát chi đạo! Tiểu tử, ngươi nghe ta nói, ngươi chỉ là Đằng Không, ở lại đây không có bất cứ ý nghĩa gì, trở về đi! Ngươi mau trở lại học phủ, hoàn thiện tất cả những thứ này, hoàn thiện phần nghiên cứu này. Ta vốn cảm thấy hy vọng của đa thần văn nhất nằm ở chỗ ta, ở chỗ sư phụ ngươi, ở chỗ đám người Hạ Vân Kỳ, bởi vì họ sẽ trở nên cường đại..."

"Nhưng mà hiện tại, ta bỗng nhiên hiểu rõ, Văn Minh sư... Văn Minh sư mạnh mẽ thì có làm được cái gì? Ngay cả vô địch đều không đến được, mạnh mẽ thì có hữu dụng không? Mạnh như sư phụ ta còn không phải bị người khác đánh giết trên chiến trường?"

"Văn Minh sư mạnh mẽ ở chỗ vĩnh viễn tìm kiếm không có điểm dừng! Ngươi làm được điều này... Bạch Phong, trở về đi!"

Hoàn thiện tất cả những thứ này rồi truyền thừa tiếp!

Qua mấy năm nữa, bất kỳ người nào cũng đều có thể tu luyện tại đa thần văn nhất hệ.

Bất luận là người nào cũng đều có thể tu luyện thần văn chiến kỹ.

Không chỉ còn cực hạn ở việc người dưới Đằng Không thì nhất định phải phác hoạ nhiều thần văn như vậy.

Bạch Phong... Giờ phút này trong mắt Liễu Văn Ngạn, thậm chí anh đã vượt qua cả thần văn mà Ngũ đại truyền lại, vượt qua cả Hồng Đàm hay chính ông.

Cái tên này mới thật sự là Văn Minh Chi Hỏa!

Bạch Phong tỏ vẻ kiêu ngạo, anh hất cằm bảo: "Sư bá, ta sớm đã nói ta là thiên tài, ngài lại cứ không tin, còn thường xuyên mắng ta! Hiện tại tin rồi chứ?"

"Tin tin..."

Liễu Văn Ngạn gật đầu lia lịa, thật sự là ông đã tin.

Ông cũng không nghĩ kĩ xem sao đầu óc Bạch Phong lại phát triển như thế, sao có thể làm được việc chia tách thần văn chiến kỹ, chuyện này thật sự rất khó tin nổi!

Bạch Phong cười ha hả: "Sư bá, ta là thiên tài được như thế thì vẫn phải tạ ơn ngài nuôi dưỡng cho ta một đồ đệ tốt!"

Anh khen Tô Vũ một câu.

Nếu không phải nhờ có Tô Vũ, kỳ thật Bạch Phong cũng không nghĩ nhiều như vậy, cũng sẽ không một lòng nghiên cứu theo hướng thiên phú thần văn, thứ như thiên phú thần văn... khái niệm này bao gồm cả danh xưng của nó cũng có thể là lần đầu tiên xuất hiện!

Trước lúc Tô Vũ đến đây, chỉ có thiên phú kỹ, thiên phú tinh huyết.

Bao gồm cả việc nghiên cứu thiên phú tinh huyết thì cũng đều bắt đầu từ thế hệ Hồng Đàm.

"Tô Vũ?"

"Đúng vậy..." Bạch Phong gật gật đầu, rất nhanh lại nói: "Sư bá, không nói những thứ này nữa, đuổi ta đi làm gì? Chúng ta chưa chắc sẽ thua! Ý của ta là, ta giúp ngài tước đoạt thần văn, phân ra hai hệ thống, một cái là nhân tộc hệ thống, một cái là hệ thống đến từ bên ngoài!"

"Ngài lưu lại nhân tộc hệ thống, hệ thống từ bên ngoài thì ngài có khả năng bùng nổ, hủy diệt, đây chính là Vĩnh Hằng thần văn, nó rất mạnh mẽ, nói không chừng có thể giết chết một vị Nhật Nguyệt đấy!"

"Dĩ nhiên, lưu lại nhân tộc hệ thống thì thực lực sẽ giảm lớn!" Bạch Phong giải thích rõ ràng: "Giống như hai thanh đồ long kiếm của ta vậy, hiện tại nếu ta hủy một thanh mạnh mẽ thì thực lực của ta cũng sẽ giảm mạnh, sẽ bị trọng thương, thế nhưng tiếp đó, ta cảm thấy ta có khả năng đi càng xa hơn!"

"Thậm chí ta còn có khả năng sẽ tụt cảnh giới, từ bát trọng rớt xuống tam tứ trọng, nhưng điều đó không trọng yếu!"

Bạch Phong nhìn về phía Liễu Văn Ngạn, tự tin nói: "Sư bá, vốn dĩ thần văn của ngài xem như vô địch thần văn, cường giả Vô địch cảnh chân chính mới có thể có được thần văn cường đại như vậy, tước đoạt rồi thì đại khái cũng chỉ nằm ở tầm Nhật Nguyệt cảnh... Thế nhưng nó sẽ càng tinh khiết hơn, tương lai sẽ càng tốt hơn!"

Liễu Văn Ngạn nhíu mày, trầm giọng hỏi: "Tước đoạt cần bao lâu?"

"Cái này... thần văn kia quá mạnh, tối thiểu cần mấy tháng để cho ta làm một mình hoặc là lão sư ta cùng hợp sức làm. Mặc dù lão sư không hiểu thế nhưng chỉ cần ta dạy thì vấn đề kỹ thuật không có gì cả!"

Bạch Phong tỏ ra kiêu ngạo, lão sư không hiểu cũng chẳng sao, ta dạy ông ấy, kỹ thuật của Hồng Đàm rất giỏi, chuyện tước đoạt thần văn cũng là sở trường của nhất hệ bọn họ!

"Mấy tháng..."

Liễu Văn Ngạn nhíu mày, mấy tháng thì quá lâu!

Suy nghĩ một chút, Liễu Văn Ngạn lại nói: "Vậy có thể tước đoạt trước một ít để cho ta phát huy ra một phần uy lực của thần văn được không?"

Bạch Phong rơi vào trầm tư, nửa ngày sau mới đáp: "Có thể! Nhưng nếu làm như vậy, dễ dàng dẫn đến một bộ phận Nhân tộc thần văn cũng bị phá toái, ý ta chính là thần văn do sư bá phác họa. Nếu thế thì sau này dù cho tách ra rồi, sư bá cần phải hao phí rất nhiều thời gian để phác họa lại thần văn khác!"

"Vấn đề này không lớn!"

Liễu Văn Ngạn trầm giọng nói: "Những năm qua này, ta phác họa thần văn nhiều lắm, chính ta cũng ăn không tiêu, phá nát đi một chút cũng không sao!"

"..."

Bạch Phong bỗng nhiên không thể phản đối thêm gì nữa!

Cũng đúng!

Trong biển ý chí của sư bá có lít nha lít nhít thần văn, anh quan sát mà da đầu bất giác đều run lên.

Liễu Văn Ngạn vừa nhìn về phía anh vừa nói: "Ngươi xác định không đi? Tiểu tử, kỹ thuật này nếu bị đứt đoạn truyền thừa, vậy thì sẽ là tổn thất quá lớn, ta thậm chí cảm thấy từ bỏ đa thần văn nhất hệ hiện tại cũng không có vấn đề gì..."

Bạch Phong gạt đi: "Kỹ thuật còn chưa hoàn thiện, mà ta còn đang nghiên cứu, nếu thật sự phá vỡ các thần văn khác thì có thể bổ sung hay không? Ta cần càng nhiều ví dụ thực tế để chứng minh! Mà ta chính là tài liệu thí nghiệm tốt nhất!"

"Và cả sư bá nữa!" Bạch Phong nhấn mạnh.

"Dù sao ta mới chỉ là Đằng Không, thần văn của sư bá càng cường đại, kể từ đó, chúng ta phá nát các thần văn đi thì mới có thể biết chắc được rốt cuộc có thể bổ sung hay không, làm nghiên cứu thì cần càng nhiều cống hiến và ví dụ thực tế chứng minh!"

Bạch Phong cuồng nhiệt nói: "Sư bá, không sao đâu, ta đã để lại cho Tô Vũ một chút tư liệu liên quan đến phương diện này! Dĩ nhiên, tên hỗn đản kia chưa hẳn coi trọng, bất quá chờ chúng ta chết rồi, hoặc là kể cả không chết, trước sau gì hắn cũng sẽ đi xem số tài liệu ấy!"

"Chúng ta chết rồi, vậy thì phải để bản thân hắn nghiên cứu, chúng ta không chết thì có thể dùng chính mình làm đối tượng nghiên cứu, cung cấp tài liệu tốt hơn chứng minh tất cả những thứ này đều có thể được!"

Liễu Văn Ngạn không nói thêm gì nữa, rơi vào trầm tư.

Chia tách thần văn chiến kỹ, tiếp sau đó lại bổ sung, nhân tộc thần văn có lực đẩy nhỏ nhất...

Từng câu chữ này khiến ông nghĩ tới rất nhiều thứ.

Bỗng nhiên ông khẽ truyền âm: "Ngươi hẳn là đã đúng!"

"Hả?"

"Khi sư tổ ngươi còn chưa chết, đã từng có một lần nói với ta, nhân tộc thần văn mặc dù nhỏ yếu nhưng lại càng thích hợp với nhân tộc! Có lẽ đạp vào vô địch thì vẫn phải dựa theo con đường của bản tộc chứ không phải tham khảo con đường từ bên ngoài đến!"

Suy nghĩ một lúc, ông lại truyền âm tiếp: "Sư tổ ngươi còn nói, ngài một mực nghi hoặc một chuyện, vì sao vạn tộc công pháp nguyên bản bảo tồn trong thời gian dài hơn so với nhân tộc? Mà nhân tộc lại bảo tồn trong thời gian rất ngắn... Đây là vấn đề về kỹ thuật, thế nhưng kỹ thuật này không có khả năng chủng tộc khác đều có, duy chỉ nhân tộc không có!"

"Đầu nguồn của kỹ thuật này, ngài ấy cũng từng truy xét qua, có thể là đến từ nguyên thủy thần tộc, thế nhưng duy chỉ có nhân tộc một mực không đạt được kỹ thuật như vậy..."

Bạch Phong nháy mắt mấy cái, có ý gì?

Rất nhanh, anh nghĩ tới điều gì đó, chần chờ nói: "Sư bá, ý của ngài là... Nguyên thủy thần tộc sở dĩ truyền thừa loại kỹ thuật kéo dài thời gian bảo tồn cho vạn tộc, chính là vì hại chúng ta? Để cho chúng ta lấy được vạn tộc công pháp, đều có thể giữ lại trong thời gian dài, có thể một mực bảo tồn được, mà ý chí chi văn của nhân tộc bởi vì bất lợi cho bảo tồn, cho nên trên thực tế nhân tộc lại cũng không quá để bụng đối với ý chí chi văn của chính mình, ngược lại không sớm thì muộn cũng sẽ quá thời hạn?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.