Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 572: Bạch Phong Chết, Hạ Ngọc Văn Trọng Thương



"Bạch Phong, ngươi quá yếu!"

Hạ Ngọc Văn đạp không mà tới, cầm trong tay trường đao, từng bước một đuổi theo phía sau, ngữ khí lạnh nhạt trước sau như một, "Ngươi có thể chạy ra khỏi chiến khu, ta không giết ngươi, nếu ta trở thành Phủ chủ, ta thậm chí có khả năng nhận ngươi vào phủ, thế nào?"

"Không thế nào cả!"

Nơi xa, Bạch Phong vừa trốn chạy, vừa cười ha hả hét lên: "Không cùng chí hướng khó chung đường! Nếu ngươi thật sự trở thành Phủ chủ, lão tử mà còn sống thì lão tử tình nguyện về nhà trồng trọt cũng sẽ không đi theo ngươi!"

Hạ Ngọc Văn đạp không mà tới, lạnh lùng quát: "Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, Bạch Phong, thiên tài rất nhiều, thế giới này không thiếu chính là thiên tài!"

"Thế thì thử giết ta xem!"

Bạch Phong trở tay vung một kiếm, roẹt một tiếng phá không đánh ngược ra sau!

Ầm!

Một tiếng vang thật lớn, trường kiếm bay ngược quay về, Bạch Phong ho ra máu, thu hồi trường kiếm rồi tiếp tục trốn chạy!

Một người trốn, một người đuổi.

Hạ Ngọc Văn không ngừng vung đao, đao khí tràn ngập bốn phương, mang theo sát khí và lực sát thương ghê người, Bạch Phong một khi đụng phải đao khí này, trong nháy mắt anh sẽ bị vô số đao khí cắt chém, phạm vi chạy trốn càng ngày càng nhỏ!

Bên cạnh, mấy người Ngô Nguyệt Hoa cau chặt mày.

Ngô Nguyệt Hoa truyền âm: "Bạch Phong không phải đối thủ của hắn, chênh lệch quá xa, dù cho là Ngô Kỳ thì cũng không phải là đối thủ của hắn! Hạ Ngọc Văn rất mạnh!"

Bạch Phong có thể miểu sát Lăng Vân nhị trọng, kết quả ở dưới tay Hạ Ngọc Văn, anh còn chẳng có cơ hội phản kích.

Đương nhiên, Hạ Ngọc Văn lâu như vậy đều không thể bắt được Bạch Phong, cũng đủ để nhìn ra thực lực của Bạch Phong không vừa.

Thế nhưng chênh lệch giữa đôi bên vẫn còn quá lớn!

Bốn trọng cảnh giới, ở giữa còn cách cả một cái danh Lăng Vân!

Liễu Văn Ngạn không lên tiếng, nếu Bạch Phong muốn thử, vậy thì cứ để cho anh thử một chút.

...

Bên ngoài.

Chu Minh Nhân bình tĩnh quan sát cảnh tượng giao chiến bên trong, bên cạnh ông, Tôn Các lão lạnh lùng nói: "Cái tên này trước đó giết Trương Vũ cực kỳ tùy tiện, hiện tại cũng chỉ là chó nhà có tang mà thôi!"

Trước kia ông còn chưa đến mức hận như vậy, bây giờ ông cực kỳ căm hận Bạch Phong!

Bạch Phong một lời không hợp liền vung kiếm giết đồ đệ của ông, điều này khiến ông nổi trận lôi đình!

Bồi dưỡng một đồ đệ Lăng Vân cảnh cũng không dễ dàng!

Chu Minh Nhân không để ý tới Tôn Các lão, ông nhìn về phía phương xa, bên kia, không ít cường giả đều có mặt.

Trịnh gia lão quỷ, Hạ Hầu gia, Hồ tổng quản, Triệu tướng chủ, Kỷ thự trưởng...

Một đám người đều đang yên lặng quan sát!

Chu Minh Nhân trầm mặc như trước.

Bên người, Đan Thiên Hạo đến từ Đại Chu phủ bỗng nhiên cất tiếng: "Chu phủ trưởng, nếu ngươi đã đến, hà tất lại để Hạ Ngọc Văn đi giết Bạch Phong, không bằng trực tiếp bắt Liễu Văn Ngạn, miễn cho lãng phí thời gian!"

Chu Minh Nhân không đáp lời.

Đan Thiên Hạo khẽ nhíu mày, "Chu phủ trưởng..."

Chu Minh Nhân nghiêng đầu nhìn gã một cái, nói khẽ: "Không vội."

"Không vội?" Đan Thiên Hạo giận dữ!

Còn không vội?

Ngươi rốt cuộc đang chờ cái gì?

"Trịnh Ngọc Minh còn bị thương, chẳng lẽ Chu phủ trưởng không muốn cứu hắn?"

Chu Minh Nhân lại nhìn gã một cái, không quá để ý, quay đầu nhìn về phía Bạch Phong bọn họ.

Giờ phút này, Bạch Phong bị áp chế căn bản không có cách nào phản kích.

Hạ Ngọc Văn quá mạnh!

"Viện trưởng..."

Đám Tôn các lão cũng nhìn về phía Chu Minh Nhân, bọn họ đều không hiểu rốt cuộc là ông còn chờ cái gì?

Hiện tại muốn trực tiếp đào mộ của Trương Nhược Lăng, đa thần văn nhất hệ tuyệt đối sẽ không đáp ứng, đại chiến bùng nổ, dứt khoát cứ bắt Liễu Văn Ngạn là xong!

Chu Minh Nhân nhíu mày, một lát sau mới đáp: "Người còn chưa đủ! Hồng Đàm chưa trở lại, không bắt Hồng Đàm, chẳng lẽ lại cứ tùy ý Hồng Đàm ở bên ngoài gây rối? Đánh rắn không chết, nhất định sẽ bị nó hại, ngươi không hiểu đạo lý này sao?"

Đan Thiên Hạo không cho là đúng, gã vội vàng nói: "Bắt Liễu Văn Ngạn trước, Hồng Đàm tất nhiên sẽ đến, đến lúc đó Hồng Đàm cũng trốn không thoát!"

Nhất định cứ muốn chờ, lỡ xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì làm sao bây giờ?

Chu Minh Nhân vẫn yên lặng, không để ý tới gã nữa.

Đan Thiên Hạo nhìn mà không khỏi tức giận!

Đúng lúc này, Chu Minh Nhân thản nhiên nói: "Ngươi có thể thử một chút, ta không thể ra tay, ta ra tay rồi, Hồng Đàm đột kích thì sẽ không ai chống đỡ được hắn!"

"Ngươi..." Đan Thiên Hạo lạnh lùng nhìn ông, lẳng lặng truyền âm: "Chu Minh Nhân, không nên suy nghĩ nhiều quá! Ngươi thật sự cảm thấy bọn hắn còn có khả năng ngăn chúng ta à? Ngươi không muốn mau tới khẳng định vị trí lãnh tụ Văn Minh sư ở Đại Hạ phủ của mình?"

Gã nhìn thấu cái tên này!

Chu Minh Nhân rõ ràng là cảm thấy những người ở đây chưa hẳn sẽ bắt được đa thần văn nhất hệ, ông muốn đến quan sát trận chiến, kiếm thành tựu về cho riêng mình!

Chu Minh Nhân không nói gì, cũng không trả lời, ông chỉ lờ đi.

"Ngươi chẳng lẽ quên Chu phủ trưởng dặn dò thế nào à?" Đan Thiên Hạo lại truyền âm!

Vị Chu phủ trưởng được nhắc tới đây dĩ nhiên không phải là Chu Minh Nhân, mà là Chu Phá Long, phủ trưởng của Đại Chu Văn Minh học phủ.

Con trai trưởng của vị nhân tộc Vô địch!

Chu Minh Nhân vẫn không nói gì khiến cho Đan Thiên Hạo giận không kìm được, cái tên này thật sự cho rằng rời khỏi ông ta thì bọn gã sẽ bó tay với Liễu Văn Ngạn ư?

...

Nơi xa trên đỉnh núi.

Hạ Hầu gia không đứng theo dõi mà là đang ngồi, y uống trà, ăn dưa, còn kém chút nữa là đã gọi nha hoàn tới quạt mát cho mình.

Vừa ăn, y vừa cười tủm tỉm nhận xét: "Hạ Ngọc Văn và Bạch Phong phá nhiều đất như vậy, phát tài rồi!"

Một vị trung niên thân hình cao lớn văn nhã liếc mắt nhìn y, cười nhạt: "Tiền của người Hạ gia cả, không phải là tiền của ngươi à?"

"Đương nhiên không giống nhau!" Hạ Hầu gia phản bác, "Hạ Ngọc Văn cũng có thể tự kiếm tiền, hắn lại không phải tiểu hài tử, Hạ gia một năm phụ cấp cho hắn 3000 điểm công huân, ngươi xem, hắn đánh nát mấy trăm mét vuông đất, mấy chục vạn công huân lận đấy!"

"Hắn trả không nổi!"

"Không sao, ông nội hắn trả nổi là được! Trường Thanh làm phó phủ trưởng nhiều năm rồi, có tiền, không sợ đâu!"

Hạ Hầu gia nở nụ cười, lại bảo: "Lão Kỷ này, ngồi xuống tâm sự đi, đứng đấy không mệt mỏi à? Học theo lão Hồ làm gì?"

Kỷ thự trưởng không để ý tới y, cũng không muốn nói chuyện với y nữa.

Hạ Hầu gia không chịu nổi tịch mịch, lại hỏi: "Lão Kỷ, ngươi nói xem hai người bọn họ ai có thể thắng?"

"Chu Minh Nhân và Hồng Đàm hả?"

"Không phải, ta nói là hai tên nhóc kia kìa!"

Y chỉ chỉ Bạch Phong còn đang không ngừng chạy trốn, giờ phút này, áo trắng của Bạch Phong sớm đã thành màu máu, anh không thể phản kích chỉ có thể trốn chạy, miễn cưỡng mới giữ được mạng, nhưng càng đánh càng yếu, tiếp tục như thế, nhiều nhất là trong vòng một phút anh sẽ bị Hạ Ngọc Văn chém chết!

Kỷ thự trưởng khẽ nhíu mày, ánh mắt dần dần sáng lên, giống như đang xem cái gì đó thú vị, nửa ngày sau mới cười nhạt đáp: "Bạch Phong chết, Hạ Ngọc Văn trọng thương!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.