Hoàng Hạo xác nhận là đám Địch Phong kêu hắn truyền bá tin nhảm.
Địch Phong và Hoàng Khải Phong cũng thừa nhận, thế nhưng kiên quyết không chịu nhận hành vi vu oan những người khác, bọn hắn chỉ là vì nhằm vào Trần Vĩnh và Ngô Gia.
Đây là hai chuyện khác biệt!
Vu oan Trần Vĩnh và Ngô Gia, đây là thù riêng, là tư oán, xem như chỉ là bịa đặt bất kính sư trưởng, tội không đáng chết.
Nhưng hôm nay sự tình náo động lớn như vậy, thậm chí liên lụy đến toàn bộ Đại Hạ phủ, một khi chứng thực tội danh thì thật sự có thể sẽ phải bêu đầu thị chúng.
Phòng thẩm vấn.
Vẻ mặt Hoàng Khải Phong ảm đạm, lớn tiếng nói: "Chư vị Các lão, chúng ta thật sự không có ý vu oan phỉ báng các vị Các lão cùng học phủ, Hoàng Hạo đang nói láo, hắn đang gạt người, chúng ta không làm!"
Khâu Vân sớm đã hoa dung thất sắc, vội vàng nhìn về phía Chu Minh Nhân, "Sư tổ, chúng ta thật sự không làm, chúng ta đâu có điên, nhằm vào Ngô Gia thì chúng ta sẽ làm, nhưng mà những vị Các lão khác thì chúng ta không có lý gì lại đi chọc giận!"
Mấy vị Các lão không thèm để ý đến bọn họ.
Tề Các lão nhìn về phía mấy vị Các lão tới giám sát, lại nhìn qua Hoàng lão, trầm giọng nói: "Hoàng Hạo không nói láo, mấy người kia... cũng không nói láo."
Đúng vậy, bọn họ không ngốc, có thể nhìn ra được.
Vậy tức là trong đó xác thực xảy ra chút vấn đề!
Nhưng bất kể như thế nào, mấy người kia quả thật là đã chế tạo tin nhảm hãm hại Trần Vĩnh. Trần Vĩnh dù sao cũng là cường giả Lăng Vân cửu trọng, Quán trưởng của Tàng Thư các, dù cho chỉ là hãm hại Trần Vĩnh, hiện tại chứng cứ vô cùng xác thực thì cũng phải đối mặt với trừng phạt.
Bên kia, Chu Minh Nhân nhắm mắt không mở miệng.
Hoàng lão nghiêm giọng nói: "Học viên không có lý do gì dám hãm hại Trần Vĩnh, sau lưng hẳn là còn có người sai sử!"
Tề Các lão nhìn ông một cái, không nói thêm nữa, nhìn về phía đám Địch Phong, thản nhiên hỏi lại lần nữa: "Các ngươi chế tạo tin đồn như vậy, là ai bảo các ngươi làm?"
"Không ai..."
"Suy nghĩ kỹ càng rồi nói!" Tề Các lão bình tĩnh nói: "Một nghiên cứu viên hãm hại đồng liêu, đây không tính là chuyện quá lớn, nhưng một học viên vu oan cho cao tầng trong học phủ, đây là chuyện rất lớn!"
Dĩ nhiên đó là lời nói thật.
Đây là một thời đại thực lực vi tôn!
Dưỡng tính vu oan Lăng Vân, cùng với việc Lăng Vân vu oan Lăng Vân, hai lỗi này sẽ không giống nhau.
Đúng vào lúc này, Chu Minh Nhân bỗng nhiên mở mắt, thản nhiên nói: "Là ta phân phó, chẳng qua ta chỉ yêu cầu bọn chúng nghĩ biện pháp đối phó Ngô Gia, đoạt lấy chức Quán trưởng của Trần Vĩnh, còn về chuyện tin đồn thì ta không hề suy nghĩ nhiều."
Mấy người Tề Các lão cùng Hoàng lão trong nháy mắt nhìn về phía ông ta!
Hoàng lão lạnh lùng nhắc: "Chu phủ trưởng, nói chuyện là phải chịu trách nhiệm!"
Trên thực tế, những người ở đây đều mơ hồ đoán được hẳn không phải là ý của Chu Minh Nhân mà là do tên Chu Bình Thăng đần độn kia!
Mấy người Vu Hồng cùng Tôn Các lão cũng dồn dập nhìn về phía ông, Chu Minh Nhân bình tĩnh nói: "Ta tự nhiên sẽ chịu trách nhiệm, việc này là ta vô tình dẫn đến, ta sẽ gánh vác trách nhiệm này. Ta sẽ từ chức phó phủ trưởng, trừng phạt như vậy, các vị có hài lòng chưa?"
Ông muốn từ chức phó phủ trưởng!
Mấy vị Các lão nhíu mày, phó phủ trưởng cùng Các lão có khác biệt gì?
Điểm khác biệt lớn nhất ở chỗ một khi Vạn Thiên Thánh ngã xuống, hoặc là không đảm nhiệm chức vị phủ trưởng nữa, thì mấy vị phó phủ trưởng sẽ có tư cách lãnh đạo toàn bộ Đại Hạ Văn Minh học phủ.
Một điểm nữa, phó phủ trưởng có tư cách nhúng tay vào sự tình khác trong học viện.
Ví dụ như chuyện của mấy học viện như Thần đan, Thần phù, phó phủ trưởng cũng có tư cách tham dự trong đó.
Mà bây giờ, Chu Minh Nhân lại từ chức, đại biểu về sau ông ta sẽ chỉ quản Thần Văn học viện, không nhúng tay vào sự vụ khác của học phủ, tổn thất vẫn là rất lớn.
Ánh mắt Hoàng lão lạnh lùng nhìn thoáng qua Chu Minh Nhân, "Chu phủ trưởng, nói chuyện là phải chịu trách nhiệm! Nhận tội thay người cũng không phải lựa chọn tốt, ngài là phó phủ trưởng, ngài thật sự nhận là ngài làm, vậy thì chúng ta cũng không có cách nào tiếp tục tra được..."
Chu Minh Nhân đều đã thừa nhận, còn tra xét thế nào?
Dù cho tra được là Chu Bình Thăng, đối phương nói là do ý của Chu Minh Nhân, đối phó với một vị Lăng Vân cũng không đơn giản như dưỡng tính.
Bọn hắn có thể nhìn ra dưỡng tính nói láo hay không nói láo, chờ đến Đằng Không thì dù cho Nhật Nguyệt cũng đều khó mà nhìn ra.
Đằng Không đã cụ hiện ý chí lực, cường độ tăng nhiều, khi đó sẽ không đơn giản như vậy.
Chu Minh Nhân vẫn giữ thái độ bình tĩnh như nước, "Ta nói là ta phân phó, nên trách phạt như thế nào thì cứ trách phạt như thế đó, chư vị còn muốn biết gì nữa?"
Tề Các lão nhíu mày!
Ông nhìn thoáng qua Chu Minh Nhân, cau mày nói: "Lão Chu, có một số việc ngươi và ta đều hiểu rõ trong lòng, đều là Sơn Hải thậm chí sắp đi vào Nhật Nguyệt, dùng mấy thủ đoạn nhỏ thấp hèn như này thật sự sẽ không có ý nghĩa gì. Khi Trịnh Ngọc Minh ở đây, làm cái gì tối thiểu cũng đều phù hợp quy củ, nhất hệ các ngươi hỗn tạp nhưng không loạn, tối thiểu là còn giữ quy củ... Hiện tại, ha ha!"
Chu Minh Nhân cũng có nỗi khổ riêng.
Ta không biết sao?
Ta biết!
Thế nhưng Trịnh Ngọc Minh bị người nào phế đi, các ngươi không rõ ràng sao?
Hoàng lão nhìn thoáng qua Chu Minh Nhân, khôi phục vẻ bình tĩnh, "Nếu Chu phủ trưởng đã thừa nhận chủ mưu là ông, vậy liền giao Chu phủ trưởng cho Vạn phủ trưởng mở hội nghị Các lão để quyết định! Còn về đám Địch Phong..."
Chu Minh Nhân đã nguyện ý đội nồi, mà hiện tại cũng không cách nào khẳng định, bọn hắn rốt cuộc là truyền tin về một mình Trần Vĩnh hay là tất cả mọi người...
Hoàng lão trầm ngâm chốc lát, khẽ nói: "Hoàng Hạo là kẻ chấp hành, làm bại hoại thanh danh học phủ, vu oan sư trưởng, từ hôm nay, tước đoạt hết thảy phúc lợi, bí cảnh, Tàng Thư các, thư viện cấm vào... Phạt thêm 30 roi, 100 điểm công huân, ghi tội trong hồ sơ!"
Mấy người đều không lên tiếng.
Hoàng lão tiếp tục nói: "Địch Phong, Hoàng Khải Phong, Khâu Vân là kẻ chế tạo tin đồn, phạt 100 roi! Phạt 1000 điểm công huân! Tước đoạt hết thảy quyền hạn trong học phủ..."
Lời này vừa nói ra, Chu Minh Nhân liền thở dài, cắt ngang lời đối phương: "Là do ta chỉ điểm, bọn chúng cũng chỉ là người chấp hành, phạt roi thì được, ghi lỗi cũng được, còn chuyện tước đoạt hết thảy quyền hạn... Bọn chúng đều là học viên Bách Cường, dự bị vào Đằng Không, mong rằng Giám sát viện khoan dung."
Tước đoạt quyền hạn tức là thức hải bí cảnh sắp tới sẽ không có phần của bọn hắn.
Phạt roi so với trong tưởng tượng sẽ thống khổ hơn nhiều lắm.
Ghi lỗi thì về sau cũng là phiền toái lớn.
Tiền phạt 1000 điểm công huân cũng là một con số lớn.
Thế nhưng tất cả những thứ này đều không thảm bằng việc bị tước đoạt hết thảy quyền hạn, điều này đại biểu cho việc bọn hắn sẽ mất đi rất nhiều cơ hội.
Vì sao phải tới học phủ học tập, chính là vì để thu hoạch được chút quyền lợi này.
Một khi bị tước đoạt sẽ tương đương với việc bị đuổi ra khỏi học phủ, những người ở đây đều là tinh anh của Đơn thần văn nhất hệ, một lần hủy sạch tổn thất quá thảm trọng!
Hoàng lão bình tĩnh nói: "Đây là do chúng gieo gió gặt bão! Tối thiểu, ta còn vì chúng mà bảo lưu lại quyền lợi học tập trong học phủ, nếu ngày sau có đại công thì có thể triệt tiêu trừng phạt này!"