Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 666: Trận Chiến Cuối Cùng



Nhưng mà, giờ khắc này, bên cạnh Chiêm Hải bỗng nhiên có một cỗ nguyên khí mãnh liệt đến cực điểm nổ tung!

Chu Hạo vô thanh vô tức hệt như thợ săn đi săn mồi.

Cậu mạnh mẽ đấm ra một quyền!

Cực kỳ cường hãn!

Khí huyết bùng nổ, nguyên khí nổ tung, 144 khiếu huyệt lập loè hào quang sáng chói, đấm ra một quyền!

Chiêm Hải không ngờ tới Chu Hạo lại ra tay, cực kỳ ngoài ý muốn, tung chân liền đá!

Chu Hạo lại hoàn toàn không có tâm tư lui tránh, thậm chí cậu còn chủ động phóng tới, khuất thân một quyền lần nữa đấm ra!

Chiêm Hải hơi chậm lại, văn binh thoáng hiện, một thanh kiếm xuất hiện!

Trước đó hắn ta đá nghiêng lại tránh khỏi đầu của Chu Hạo.

Hắn tránh đi nhưng Chu Hạo sẽ không tránh đi!

Cậu đánh cược chính là Chiêm Hải không dám giết người!

Tu giả không dám giết người... thì chính là phế vật, nên giết!

Ầm ầm!

Chân Chiêm Hải bị một quyền đánh trúng, rút lui mấy mét, ống quần trong nháy mắt ánh lên màu đỏ như máu!

Chiêm Hải cau chặt mày, hắn không còn tâm tư để để ý tới Tô Vũ, bởi vì Chu Hạo mạnh hơn hắn tưởng tượng không ít!

Cái tên này điên rồi, thế mà ra tay với mình!

Hắn còn muốn toàn lực ứng phó với Tô Vũ, chuẩn bị thừa cơ tấn cấp cơ mà!

Chu Hạo đánh trúng hắn, đồng thời cánh tay cậu cũng bị trường kiếm xẹt qua, máu chảy ồ ạt.

Thế nhưng Chu Hạo căn bản không thèm để ý, vẫn như hổ dữ nhào lên, sát khí sôi trào!

"Giết!"

Một tiếng quát chói tai, thần tâm Chiêm Hải cũng bị chấn động, trong nháy mắt hắn lại tỉnh táo, ý chí lực bùng nổ, trùng kích Chu Hạo!

Thân mình Chu Hạo hơi ngưng lại, khí huyết bùng nổ, nguyên khí nổ tung, trong miệng phun ra máu tươi, cái tên này trực tiếp cắn đứt nửa cái lưỡi, nổi giận gầm lên một tiếng, khôi phục sự tỉnh táo, trong nháy mắt đánh giết về phía Chiêm Hải!

Cậu ta tựa như hung thú xuất lồng!

Đập vào mặt sát khí, mùi máu tanh khiến Chiêm Hải mơ hồ có chút buồn nôn!

Cái tên này... Tình huống gì thế?!

Hắn hơi không chú ý, trong nháy mắt sau lưng đã truyền đến cảm giác lạnh lẽo thấu xương!

Đệch!

Chiêm Hải điên cuồng mắng một tiếng!

Hắn không muốn vây công Tô Vũ, kết quả Tô Vũ lại vây công hắn!

Đúng vậy, trong chớp nhoáng này, Tô Vũ thế mà đã đá 4 người khác ra khỏi phạm vi lôi đài!

Biến hóa quá nhanh!

Dưới đài, người xem còn không kịp phản ứng, đã thấy hai con hung thú vây giết Chiêm Hải!

Đúng vậy, hai con hung thú!

Tô Vũ cùng Chu Hạo phối hợp giao chiến, tràng diện máu tanh khủng khiếp cực kỳ rung động.

Giờ phút này hai người hợp lại, càng tựa như sói đói đi săn!

Một trước một sau, hai người mặc dù chưa từng phối hợp qua, lúc bấy giờ lại phối hợp cực kỳ ăn ý!

Chiêm Hải vừa đánh thọc sườn Tô Vũ, phần eo liền nhận lấy một kích nguyên khí của Chu Hạo!

Tựa như núi lớn trấn áp tới, sát khí ngưng trệ hư không!

Chiêm Hải nổi giận gầm lên một tiếng, ý chí lực bùng nổ, kết quả Tô Vũ dùng chùy nện gõ tới, Chiêm Hải vừa có chút choáng váng thì Chu Hạo đã hóa tay thành trảo, vồ xuống, cắt cho huyết nhục của Chiêm Hải văng tung tóe!

Hai người quá hung tàn!

Chiêm Hải giờ phút này bị sát khí của cả hai chấn nhiếp, ý chí lực vừa ra liền bị chùy nhỏ của Tô Vũ oanh kích, qua mấy lần, còn may Chiêm Hải cực kỳ cường hãn, thế mà không có ngất, cũng không hôn mê, nhưng hiển nhiên đã bị chùy nện cho thất khiếu chảy máu!

Giờ này khắc này, tấn cấp Đằng Không gì đó cũng bị hắn quên sạch!

Hắn căn bản không có cách nào chuyên chú vào một người!

Không có cách nào độc chiến một người!

Chu Hạo chẳng qua là Thiên Quân mà thôi, nhưng cái tên này thật sự quá điên cuồng, hoàn toàn không muốn sống, lấy thương đổi thương, Chiêm Hải chỉ cần hơi có điểm không chú ý, trên thân liền sẽ nhiều thêm một lỗ máu.

...

Người ở dưới đài đều xem đến bối rối!

Đây là Chiêm Hải?

Chiêm Hải không yếu như vậy đâu!

Nhưng sát khí của Chiêm Hải không thịnh, bị hai hung thú hình người vây bắt, phối hợp ăn ý, chiêu chiêu đều là lấy thương đổi thương, lấy mạng đổi mạng!

Loại đấu pháp này quá hại người!

Đúng vào lúc này, Chiêm Hải đã nổi cơn thịnh nộ, một chưởng đập cho Chu Hạo phun máu tươi, xương cốt đứt gãy.

Hắn vừa định quay người đối phó Tô Vũ, kết quả cánh tay lại truyền tới cơn đau nhức dữ dội!

Chu Hạo mềm như thủy xà, trực tiếp quấn ở trên người hắn, cắn một cái trên cánh tay hắn, huyết dịch chảy ròng ròng!

Chu Hạo hoàn toàn không khác gì hung thú, ánh mắt của cậu lại trong veo, thấy Chiêm Hải quay đầu, không cần suy nghĩ cậu đã đâm đầu vào!

Bịch một tiếng, đầu rơi máu chảy!

Huyết dịch bắn tung tóe!

Chiêm Hải thật sự phát cuồng, hung hăng đánh trúng đầu của cậu, mũi của Chu Hạo bị hắn đánh phát nổ, cậu lại vẫn nhếch miệng cười một tiếng, hung hăng cắn xuống càng thêm sâu.

"Ngươi..."

Chiêm Hải nổi giận, trường kiếm thẳng tắp hạ xuống, muốn trực tiếp giết cậu!

Lúc này, cổ hắn chợt phát lạnh!

Phù một tiếng!

Một thanh đoản đao khẽ lướt qua cổ hắn, phốc... huyết dịch bắn tung tóe!

Chiêm Hải điên cuồng giận dữ, nhưng hắn còn chưa kịp làm gì Tô Vũ thì Triệu Minh bỗng nhiên ra tay, bắt Chu Hạo lại, túm cậu kéo ra khỏi người Chiêm Hải, trước khi đi, miệng Chu Hạo còn cắn theo một khối thịt!

Cánh tay Chiêm Hải đau đến tê dại, trường kiếm thất bại lại không kịp biến chiêu, bịch một tiếng, phần lưng hắn ta truyền đến một cơn đau đớn còn khủng khiếp hơn, ầm ầm một tiếng, Chiêm Hải bị nện rơi xuống đất, rớt xuống khỏi lôi đài!

Thời khắc này, vẻ mặt Chiêm Hải cực kỳ khó coi!

Nhìn thoáng qua Chu Hạo còn đang nhếch miệng cười, lại quay đầu nhìn thoáng qua Tô Vũ đang ngạo nghễ đứng trên lôi đài...

Tô Vũ một mặt lạnh nhạt, cười nói: "Không phải Bách Cường chiến, ta không bồi sư huynh chơi!"

Chiêm Hải tức phát nghẹn!

Hắn cứ như vậy bị người ta đánh rớt xuống rồi?

Đệt!

Gặp trúng hai tên điên!

Hắn đều không có chỗ để nói rõ lí lẽ!

Không chỉ thất bại, trên thân còn bồi thêm mười mấy vết thương, đều sâu đủ thấy xương không nói, then chốt là trên cánh tay bị Chu Hạo điên khùng cắn xuống hai khối thịt!

Thực lực chân thật của Chiêm Hải hắn không phải như thế!

Hắn còn muốn mượn Tô Vũ để trực tiếp tấn cấp Đằng Không.

Hắn còn chưa phát huy ra thực lực chân thật.

Hắn... Hắn bây giờ rất muốn giết người, hắn thật sự căm giận đến sắp điên rồi.

Màn thua này quá không cam lòng!

Quay đầu nhìn thoáng qua Chu Hạo, thấy tên điên kia đang ngửa đầu cười ha hả, Chiêm Hải cảm thấy bản thân quả nhiên đủ xui xẻo.

Thật đúng là kẻ điên!

Cả hai người đều thế!

Vừa rồi sát khí khủng khiếp đập vào mặt khiến cho trái tim Chiêm Hải thoáng chốc lạnh xuống, Chu Hạo thì thôi đi, Tô Vũ làm sao cũng có sát khí nồng đậm như vậy?

Chu Hạo đến từ khu không người, đến từ khu yêu thú tụ tập, hắn cũng đã được nghe kể qua.

Mấu chốt là Tô Vũ, sát khí cũng cực kỳ nồng đậm, mang đến cho hắn cảm giác chính là khí tức tử vong!

Một trận chiến này, hắn thua không hiểu thấu!

Chu Hạo điên cuồng một mực không ra tay, bỗng nhiên lại cùng hắn liều mạng, quá bất ngờ ngoài dự liệu!

Trên đài dưới đài, tất cả mọi người cũng đều cực kỳ mờ mịt.

Trận chiến cuối cùng, bọn hắn tưởng rằng Tô Vũ cùng Chiêm Hải sẽ siêu quần xuất chúng, thậm chí có khả năng tranh ra hạng nhất Bách Cường, kết quả... lại bị Chu Hạo quấy nhiễu rồi?

Một Chiến giả Thiên Quân cảnh?

Chiêm Hải nhận quấy nhiễu lớn từ Chu Hạo, dù cho hắn làm Chu Hạo bị thương nặng thì vẫn thua, thua mà đến cả những người khác cũng cảm thấy biệt khuất thay hắn!

Thật thê thảm!

Đám Khương Mục vừa đồng tình vừa muốn phì cười, đổi thành ai cũng sẽ ủy khuất kinh khủng, kế hoạch tấn cấp của Chiêm Hải cứ như thế trực tiếp bị Tô Vũ và Chu Hạo đánh vỡ!

Chiêm Hải không thể có tâm tư chuyên chú chiến đấu, làm sao có thể tấn cấp?

Nếu thật sự tấn cấp, không chừng sẽ bị hai tên điên kia quấy nhiễu còn lợi hại hơn.

Phân tâm hai nơi, tấn cấp như thế thì cơ hồ không có hi vọng thành công.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.