Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 678: Hồ Thu Sinh



Ngày đó khi ở trong chiến khu, mấy người Liễu Văn Ngạn bị vây công, không một người xuất thủ tương trợ. Tô Vũ ném ra công pháp, võ kỹ mà vẫn không người muốn ra tay, một khắc này, Tô Vũ cảm thấy Đại Hạ phủ hoàn toàn không có quang minh lỗi lạc như hắn vẫn tưởng tượng!

Đây là Đại Hạ phủ hắc ám, ích kỷ, tư lợi!

Sư tổ cũng khuyên mình, bảo mình đừng quá mức ghi hận.

Nhưng Tô Vũ sao có thể nghe lọt!

Hắn khai khiếu nhiều như vậy, tham gia thần văn tranh tài, trực tiếp đánh phế đi nhiều học viên của Đơn thần văn nhất hệ, đó đều là bởi vì hận.

Đổi thành trước đó, khi hắn đối phó với Lưu Hạ, đối phó với học viên khác của Đơn thần văn nhất hệ, ngoại trừ tàn nhẫn với Hoàng Khải Phong một chút thì với những người khác cũng không tính là quá mức.

Bao gồm cả Trần Khải, Lâm Diệu, Dương Sa và rất nhiều người nhằm vào hắn!

Dù cho là Chu Hạo, hắn vẫn có thể hô hào cùng nhau hợp tác.

Duy chỉ có Đơn thần văn nhất hệ, Tô Vũ hoàn toàn là ôm oán hận cực sâu.

Mà đối với người ngoài đa thần văn nhất hệ, Tô Vũ giờ phút này cũng chưa nói tới ưa thích, Văn Minh học phủ khiến cho hắn cảm thấy rất thất vọng!

Ngày đó khi cha trở về Trấn Ma quân, nói về tình chiến hữu, nói về tình đồng bào...

Tô Vũ mặc dù ngoài miệng không nói gì nhưng trong lòng vẫn rất hâm mộ, cũng máu nóng sôi trào.

Cha trở về nơi cũ, hắn cũng không phàn nàn cái gì, đó là bởi vì phần nhân tình của y rất sâu đậm.

Mà bây giờ, tại Văn Minh học phủ, Tô Vũ lại không cảm nhận được tất cả những thứ này, Văn Minh học phủ như vậy, nếu hắn mạnh mẽ, có lẽ thật sự sẽ xuất hiện cảnh tượng kia.

Một đường đi, một đường suy nghĩ.

Oán khí phải thu liễm một chút.

Còn về chuyện triệt để từ bỏ đối nghịch cùng Đơn thần văn nhất hệ... Suy nghĩ nhiều quá!

Chẳng qua là lão Vạn nói rất đúng, không cần thiết khoa trương như thế, không nhất định cứ phải khiến toàn học phủ đều thấy mình hạ độc thủ với nhất hệ bọn họ.

Trước đó đa thần văn nhất hệ yếu ớt, phản kích còn có thể chiếm được đồng tình.

Hiện tại Tô Vũ trấn áp thế hệ tuổi trẻ của Đơn thần văn hệ, chết sống quấn lấy không thả, học viên khác lại có cảm giác Tô Vũ quá mức không tha người, cái này sẽ là suy nghĩ của người ngoài.

"Thanh danh... Người bố trí... Vẫn rất trọng yếu!"

Tô Vũ nghĩ lại về chính mình, khi nhập học cẩn thận chặt chẽ, vẫn rất cần thiết.

Chờ đến khi trận chiến ở chiến khu kết thúc, hắn liền không khiêm nhường nữa, chuyện này có liên quan tới tâm cảnh gần đây có biến hóa.

Trước đó khi hắn làm việc đều là có lý có căn cứ, hợp lý hợp quy hợp tình.

Hắn đến từ địa phương nhỏ, mới vào Đại Hạ phủ nên vẫn luôn cẩn thận, mấy ngày nay thật sự đã có chút xúc động.

"Đối phó với Đơn thần văn nhất hệ là đương nhiên, thế nhưng không cần thiết quá mức rõ ràng, hiện tại ngay cả vài vị Các lão đều để mắt tới mình, đây không phải chuyện tốt!"

Tô Vũ cảnh tỉnh lại một hồi.

Khiêm tốn một chút!

Mỗi lần đánh trọng thương những học viên kia cũng không có ý nghĩa.

Thật sự muốn làm thì tìm một cơ hội, ra khỏi học phủ một chuyến, câu dẫn mấy tên đối đầu, ở trên vùng hoang dã thủ tiêu đối phương!

Tỉ như đám khốn khiếp Hoàng Khải Phong kia... đánh trọng thương lần một lần hai không có tác dụng gì hết.

Người ta có tiền, có thể khôi phục!

Hoặc là trực tiếp đánh chết, hoặc là nhẫn nhịn không đụng chạm, tìm một cơ hội duy nhất một lần đánh chết, diệt cỏ tận gốc!

"Lão cha nói rồi, trên chiến trường phải học được nhẫn nại! Có đôi khi mai phục trong đất, đào cái động chôn bản thân bảy tám ngày đều là chuyện thường!"

"Không nên tùy tiện ra tay, đã ra tay liền phải thủ tiêu đối thủ!"

"Tại trước mặt đại nhân vật nên ra vẻ đáng thương, tại trước mặt tiểu nhân vật thì phải ra tay độc ác..."

Hồi tưởng đến từng li từng tí chuyện thời gian qua, Tô Vũ tổng kết một phen được mất, cảm thấy không cần thiết vi phạm quy củ của Vạn Thiên Thánh trong giờ phút này, bằng không, người thua thiệt vẫn là mình, nhất định cứ cứng rắn đối đầu là không cần thiết.

...

Ngày 21 tháng 10.

Danh ngạch tranh đoạt thi đấu đã kết thúc, thức hải bí cảnh sẽ mở ra vào ngày 25, mấy ngày nay Đơn thần văn nhất hệ cũng đang xác định danh sách cuối cùng, trù bị mở ra bí cảnh.

Mà Tô Vũ lại bắt đầu đi học.

Nỗ lực làm học sinh tốt!

Lên lớp vẫn rất cần thiết.

Trên lớp học người đã ít đi, đến hôm nay, rất nhiều gia hỏa cũng không tới lớp, Tô Vũ cũng lười quản bọn họ, ai cũng có đường riêng mà.

Rất nhiều người không xuất hiện, nhưng vẫn có vài vị yêu nghiệt tới.

Sau khi lão chấp giáo dạy xong, Tô Vũ thu thập một chút sách giáo khoa, đang muốn rời khỏi thì trước mặt nhiều thêm một người.

Hồ Thu Sinh nở nụ cười nhìn về phía Tô Vũ, nhu hòa nói: "Nói chuyện phiếm vài câu nhé?"

Tô Vũ mỉm cười, nụ cười cực kỳ xán lạn, gật đầu, "Ừ, chúng ta vừa đi vừa nói."

Hai người cùng ra ngoài.

Các học viên khác trong lớp nhìn thoáng qua, cũng không để tâm nhiều, đối với hai vị này, mọi người đều thấy tự ti mặc cảm, bọn họ tự nhận là thiên tài nhưng lại kém quá nhiều so với hai gia hỏa kia.

...

Đi xuống lầu dạy học.

Học viên lui tới vội vàng, thấy hai người thì có không ít người tự động né tránh, một vài học viên trung cấp ban thấy hai người thì sẽ lên tiếng ân cần thăm hỏi vài câu. Tô Vũ cùng Hồ Thu Sinh đều mỉm cười đáp lại, khí chất của hai người đều có chút nho nhã, nụ cười cực kỳ hiền hoà.

Vừa đi, Hồ Thu Sinh vừa nói: "Trước đó ngươi nói ngươi muốn mở sở nghiên cứu, nói thật, mở sở nghiên cứu cũng là hi vọng của ta, hoặc là nói học viên thực sự có hứng thú với phương diện này thì đều có ý tưởng giống vậy."

Hồ Thu Sinh nói xong lại có điểm chần chờ: "Nhưng mà ngươi nói, nghiên cứu công pháp, thần văn... Những vật này đều là thứ quá quen thuộc, sở nghiên cứu trong học phủ tám chín phần mười đều đang nghiên cứu mấy thứ này. Sở nghiên cứu của ngươi có cái gì đặc sắc không?"

Thần văn, công pháp, những vật này quá bình thường!

Tất cả mọi người đều đang nghiên cứu!

Kết quả cũng không có mấy người nghiên cứu ra được gì!

Tô Vũ nhìn về phía y, cười hỏi: "Hồ huynh muốn gia nhập sở nghiên cứu à?"

Hồ Thu Sinh trả lời: "Xem tình huống đã, có cái gì hấp dẫn ta không. Trước đó kỳ thật ta đã xin vào một sở nghiên cứu, hiện ở bên kia đã mở cửa với ta, ta vẫn cảm thấy rất hứng thú, thế nhưng ở bên đó cường giả tương đối nhiều..."

Tô Vũ tò mò, hỏi: "Nơi nào thế?"

"Sở nghiên cứu sắp xếp thần văn..."

Tô Vũ nghe xong, nghĩ một lát, chính mình từng nghe nói qua nơi này, kinh ngạc thốt lên: "Là nó à? Chỗ đó cũng không tệ, là nghiên cứu sắp xếp tổ hợp thần văn đúng không? Tỉ như tổ hợp một vài đơn thần văn, hình thành trọn vẹn hệ thống, là nơi này à?"

"Đúng thế!"

Hồ Thu Sinh gật đầu, "Năm đó nhất hệ các ngươi đưa ra lý luận dung hợp đặc tính thần văn, về sau, các ngươi từ bỏ nghiên cứu phương diện này, sở nghiên cứu sắp xếp thần văn những năm qua lại một mực theo hạng mục ấy. Kỳ thật hiệu quả cũng không tồi, bây giờ không ít học viên của Đơn thần văn nhất hệ đều theo thần văn tổ hợp hệ rồi, kỳ thật nơi này cũng là một hệ thống nằm giữa đơn, đa thần văn hệ, dĩ nhiên, vẫn bị quy về Đơn thần văn nhất hệ."

Tô Vũ gật đầu, cái này thì hắn cũng biết.

Tỉ như cháu trai của Trịnh Ngọc Minh kỳ thật chính là theo nhất hệ đó.

Bao gồm cả Vạn Minh Trạch, mấy thần văn phong ấn hệ của cậu kỳ thật cũng tính là một tổ hợp hệ.

Đơn thần văn nhất hệ hiện tại nội bộ cũng có một chút khác nhau.

Có người còn đang chân chính theo một viên thần văn.

Chỉ duy nhất một thần văn mà thôi!

Cường giả chuyên chú vào một viên thần văn kỳ thật thực lực cũng không yếu, bởi vì đối phương có đầy đủ thời gian cùng tinh lực đi uẩn dưỡng duy nhất một thần văn này.

Không nói vấn đề này nữa, Tô Vũ giải thích: "Ta muốn làm sở nghiên cứu có chút quan hệ với phương diện này, cũng muốn liên quan đến một chút sự tình tổ hợp đặc tính thần văn, thí nghiệm mức độ phù hợp. Dĩ nhiên, bởi vì chúng ta không phải Đằng Không cho nên thần văn không thể cụ hiện, trước mắt hẳn không phải là mục chính, chủ yếu nhất vẫn là ở phương diện công pháp."

"Công pháp..." Hồ Thu Sinh khẽ cau mày: "Quá rộng, có kế hoạch cụ thể hơn không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.