Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 739: Tẩy Trắng Một Phen



Trong đại sảnh.

Có người cười nói: "Vương Chí Thiện, ngươi cũng số đỏ ghê, nhặt được tiện nghi, tùy tiện nói vài câu thế mà tiếp được nhiệm vụ khá tốt, 5 điểm công huân cũng không ít, ban đêm nhớ mời khách!"

Vương Chí Thiện cười ha hả đáp: "Không thành vấn đề! Tô Vũ quả nhiên là người đại khí! Nói một lời chân thật, đừng quên vụ lúc trước tranh tài nhận thua hơn tám nghìn lần kia, khi ấy hầu hết chúng ta đều được hưởng chút lợi từ hắn. Hiện tại Vạn tộc học viện bên kia lại truyền ra lời đồn như vậy. Ha ha… Các ngươi còn chưa nhìn ra sao? Tô Vũ là người rất thẳng thắn, ngươi không phải là địch nhân của hắn thì đối với hắn, ai ai cũng là bằng hữu, đối xử đều hòa khí như nhau. Chỉ dựa vào như này mà Hạ Thanh nói nàng ta là bằng hữu thân thiết của hắn, các ngươi tin sao?"

Trần Minh cũng vội vàng hùa theo: "Tô lớp trưởng chính là người như vậy. Chỉ cần ngươi không chọc giận hắn, hắn đối xử với ngươi đều rất tốt. Vạn tộc học viện bên kia, lớp trưởng cũng chỉ là đối đãi như thường mà thôi, không ngờ vì vậy mà lại có người cố ý hố Tô Vũ. Chắc chắn là do Hạ Thanh tự tác chủ trương, ngược lại ta không tin lớp trưởng sẽ cùng đối phương giao hảo sâu sắc gì đó."

Hai người cầm được chỗ tốt từ Tô Vũ, giờ phút này cũng nhịn không được mà thay hắn tẩy trắng một phen.

Có điều những người khác chỉ cười cười, cũng không ai phản bác, nhưng cũng chẳng ai hùa vào.

Có vài người vốn đã mang hiềm khích với Tô Vũ, nói vậy chứ nói nhiều hơn nữa cũng không thể làm bọn họ thay đổi suy nghĩ.

Cả đám ăn ý không nhắc tới chuyện này, mà là nói tới sự tình bên chỗ Vạn Tộc hố.

"Sát khí bên đó rất nồng đậm, Vương Chí Thiện, các ngươi đi thì cẩn thận một chút, đừng để bị sát khí xung kích biển ý chí."

"Các ngươi nói xem, khi Tô Vũ trở về thì hắn có đi khiêu chiến Địch Phong hay không?"

"Cái này khó nói, ta thấy Địch Phong chưa chắc đã là đối thủ của hắn!"

"Tô Vũ tương đối điệu thấp, mấy trận đánh Bách Cường lôi lúc trước chẳng phải là toàn bị người ép đi lên hay sao?"

"Đúng rồi, đầu tháng sau Chiến Tranh học phủ sẽ cử người tới, những người kia liệu có trêu chọc Tô Vũ không nhỉ? Lần này tân sinh đệ nhất nhân, thực lực Tô Vũ không hề yếu, đánh thẳng lên Bách Cường đệ nhất cũng được, những tên kia tốt nhất đừng vờ ngớ ngẩn mà dây vào hắn!"

"Ta ngược lại thật ra hi vọng đối phương sẽ khiêu chiến hắn, đó mới có ý tứ, trước kia học phủ chúng ta đều ăn phải thua thiệt, lần này nếu đám mãng phu Chiến Tranh học phủ còn dám hồ ngôn loạn ngữ, cẩn thận bị Tô Vũ đánh chết!"

"..."

Mọi người nghị luận ầm ĩ, chỉ quan tâm tới vụ khiêu chiến Bách Cường bảng hoặc khiêu chiến Chiến Tranh học phủ, chẳng có ai để ý đến việc Tô Vũ muốn đi tới Vạn Tộc hố.

Rõ ràng trước đó hắn không biết gì về Vạn Tộc hố, nếu không phải Vương Chí Thiện nhắc tới, hiện tại có lẽ Tô Vũ còn chẳng biết Đại Hạ phủ có một nơi như thế này.

Chỗ kia xác thực là một nơi thích hợp uẩn dưỡng thần văn.

Là địa phương rất tốt!

......

Cùng lúc đó.

Địch Phong cũng thu được tin tức, không khỏi hừ lạnh một tiếng!

"Vạn Tộc hố... Uẩn dưỡng thần văn!"

Tô Vũ chuẩn bị uẩn dưỡng thần văn để trở về giao thủ với gã?

Bên cạnh, Hoàng Khải Phong trầm giọng hỏi: "Địch sư huynh, có muốn ngăn cản không?"

"Ngăn cản cái gì!"

Địch Phong lạnh lùng quát: "Ta còn lo lắng hắn không dám tới tìm ta kia kìa! Xem ra đích thật là chột dạ, hiện tại muốn tăng cao thực lực rồi mới dám đến, ngăn cản hắn làm cái gì? Ngăn hắn thì hắn lại tiếp tục quay về trốn vào ổ, chẳng lẽ còn muốn ta tiếp tục chờ thêm?"

Không thu thập xong Tô Vũ, chỉ sợ Chu Bình Thăng sẽ không cho gã tấn cấp Đằng Không.

Nhiệm vụ của gã bây giờ chính là áp chế Tô Vũ!

Chỉ cần đánh tan Tô Vũ, gã tự nhiên là có thể thăng cấp.

Địch Phong chỉ ước gì Tô Vũ nhanh nhanh đến khiêu chiến mình!

"Cứ cho hắn đi! Vạn Tộc hố tuy nồng đậm sát khí, nhưng hắn thật sự cho rằng ta chưa từng giết người, chưa thấy qua máu sao?"

Địch Phong lạnh lùng hừ một tiếng, gã cũng không phải chưa từng giết người, ngay cả Đằng Không cũng từng thiệt mạng dưới tay gã.

Tô Vũ ngươi chỉ dựa vào việc uẩn dưỡng một điểm sát khí mà đã cho rằng có khả năng dọa ta sợ hãi?

Thế thì ngươi cũng quá coi thường ta rồi.

Hoàng Khải Phong thấp giọng nói: "Địch sư huynh... Ngươi nói hắn hiện tại muốn ra ngoài, có phải là có âm mưu gì hay không?"

"..."

Địch Phong liếc mắt nhìn đối phương một cái.

Âm mưu đại gia ngươi!

Ngươi đúng là một tên tiểu nhân âm hiểm, nhìn ai cũng đều cảm thấy người ta có âm mưu, người ta quang minh chính đại đi uẩn dưỡng thần văn, đi giờ nào chúng ta cũng đã biết. Vả lại hắn còn chẳng biết gì về địa phương kia, chỉ là lầm thời tới sở nhiệm vụ mới được nghe người mách bảo, thế này mà cũng có âm mưu, đầu óc ngươi bị nước tràn vào à?

Không thèm để ý tới đối phương. Sau khi Trịnh Ngọc Minh rời đi, thế hệ này, Địch Phong gã vi tôn, không cần thiết phải phản ứng lại Hoàng Khải Phong.

...

Đêm khuya.

Nguyên Thần sở nghiên cứu, đèn đuốc sáng trưng.

Bên trong phòng tài liệu, mấy người Ngô Lam, Ngô Gia, Hồ Thu Sinh đều đang bận rộn lấy từng quyển lại từng quyển tư liệu để tra xét.

Tuy rằng vô cùng bận rộn, thế nhưng ai cũng cực kỳ phấn khởi.

Cùng tụ lại một chỗ với những người cùng chung chí hướng để phấn đấu làm nên sự nghiệp vĩ đại là việc rất kích động lòng người.

Tuy nói chỉ có một mình Ngô Lam đại khái đã bị Tô Vũ tẩy não, lúc nào cũng bừng bừng ý chí chiến đấu, thế nhưng mấy người còn lại cũng đều luôn tay luôn chân, không ngừng tra xét đủ loại tư liệu.

"Ta tìm ra một loại nữa rồi!"

Ngô Lam bỗng nhiên vui vẻ hô lên: "Sư tỷ, nhớ kỹ! Quyển này có nói, Thiên Long tộc sinh ra đã là Thiên Quân, khai khiếu 144 cái, Vạn Thạch hợp khiếu ngắn thì nửa năm, lâu thì là một năm, có thể hợp 144 khiếu khiếu nhanh như vậy thì khẳng định có vấn đề!"

Ngô Gia ngáp một cái, cúi xuống ghi chép.

Trong lòng thật sự bội phục nha đầu này, nhìn sách tới tận giờ này mà vẫn chưa thấy mệt sao?

Nàng đã mệt sắp chết rồi.

Thấy sách liền muốn ngủ!

"Thiên Long tộc..."

Ngô Gia ghi lại, vừa ngáp vừa nói: "Đã đã tìm được 18 chủng tộc có khả năng tồn tại loại công pháp ấy. Mặt khác nhân tộc bên này, khả năng có 37 loại công pháp có tác dụng áp chế việc bài xích khi hợp khiếu. Thế nhưng 18 chủng tộc mà ngươi nói thì chúng ta không lấy được công pháp đối ứng của bọn chúng. Cái này vẫn phải nhờ Hồ sư đệ nghĩ biện pháp tìm xem xem."

Hồ Thu Sinh gật đầu, tiếp tục liếc nhìn công pháp.

Một bên, Khương Mục bỗng nhiên nói: "Ta nhớ tới một sự kiện, Ngô Gia, ngươi ghi chép lại một thoáng! Trong quyển《 Vạn Giới du ký 》ta từng thấy qua một cái thuyết pháp như này. Vạn vật trời sinh đều là một khiếu, hậu thiên dựng dục dẫn đến khiếu huyệt tách rời, cuối cùng làm cho vạn tộc đều phải theo đuổi việc hợp khiếu, Nhật Nguyệt thành một khiếu, vô địch thành một khiếu..."

Gã nói rất nhiều, cuối cùng tổng kết lại: "Bởi vì vốn dĩ các khiếu huyệt của con người từng là một thể, cuối cùng bị cưỡng ép tách rời, cho nên về bản chất cũng giống như nam châm, tách ra xong thì sẽ trở nên bài xích lẫn nhau! Cái này được gọi là nguyên lý bài xích."

Ngô Gia cấp tốc ghi chép lại, sau đó nhíu mày hỏi: "Vậy trong đó có nói cách giải quyết như thế nào để triệt tiêu cái lực đẩy ấy không?"

Lời Khương Mục nói rất có đạo lý.

Đương nhiên, trước mắt thì tất cả những thứ này đều không xác định chắc chắn được.

Trời sinh một khiếu?

Mọi người chưa có ai từng trải nghiệm hay may mắn được chứng kiến thấy, cũng không có ai từng đưa ra thuyết pháp này, dù cho có người thuận miệng nhắc tới thì đại khái cũng chỉ là vì tình cờ đọc được những giả thuyết trong các bản du ký như Khương Mục hay xem mà thôi.

Khương Mục suy nghĩ một hồi, khẽ lắc đầu, "Ta không nhớ kỹ lắm nội dung bản du ký đó, thế nhưng hẳn là.. Để ta ngẫm lại… À phải rồi, đối phương có suy luận như này, nếu đã phá toái thành nhiều khiếu huyệt bài xích lẫn nhau như vậy, tạo thành chính phản lưỡng cực, cùng cực bài xích nhau, vậy thì chỉ cần tìm hai cực đối ứng liên quan với nhau là được."

"Có ý tứ gì?"

Ngô Gia nghe không hiểu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.