Một đường đi, rất nhanh đã về tới bên ngoài cửa thành.
Tô Vũ sửa sang lại quần áo một chút, áo bào trắng như tuyết, dưới bóng đêm càng thêm lộ ra dáng vẻ phiêu dật.
Áo trắng không nhuốm máu!
Tô Vũ giết hai tên Đằng Không, có không ít huyết dịch bắn tung tóe trên thân, bất quá đã bị tiểu đệ chữ “Máu” thanh lý sạch sẽ, giờ phút này hoàn toàn không mảy may nhìn ra là hắn vừa mới trải qua một trận huyết chiến hung lệ.
Trương Hào quay sang nói: "Chúng ta vốn không cùng ra ngoài, lúc này ta nên rời đi trước, miễn cho bị người khác suy nghĩ nhiều!"
"Trương huynh cứ tự nhiên!"
Tô Vũ cười, gật đầu, "À phải rồi, nếu Trương huynh không chê phiền toái, gần đây giúp ta tạo thanh thế một phen. Không phải chuyện hôm nay, là chuyện ồn ào trong học phủ bữa giờ. Sự tình của học viên vạn tộc thì ngươi cũng biết, ngươi giúp ta một chút, học viên vạn tộc... Nên giết! Phải giết! Đã không phải tộc ta thì trong lòng ắt nghĩ khác!"
Tô Vũ cười nhạt nói: "Đơn giản mà nói, dù chết cũng là chết vô ích, mà Nhân cảnh chắc chắn có đại âm mưu!"
"Cái này... Chính sách của Vạn phủ trưởng sẽ không cho phép..."
Tô Vũ trấn an: "Không có việc gì, Vạn phủ trưởng cũng chưa chắc để ý, bên trong học phủ thì đương nhiên sẽ bảo đảm an toàn cho bọn họ, nhưng ra khỏi học phủ rồi thì còn ai rảnh mà để ý?"
Ánh mắt Trương Hào lóe sáng, gật gật đầu, rất nhanh bèn nói: "Thật sự có tâm tư này thì chỉ cần mang theo vài người, người một nhà hoặc là người nhà nhưng nhìn như kẻ địch, vì chính bản thân mình mà chứng minh một thoáng!"
"Rất nguy hiểm!"
"Không có việc gì, Tô huynh cần thì tùy thời đều có thể kêu ta!"
Trương Hào không quá để ý, thấp giọng nói: "Đúng rồi, chuyện ngày hôm nay không sớm thì muộn cũng sẽ bị người biết, tốt nhất vẫn là ngươi nên mượn đó để giật dây một phen, ngươi bên này... Dù cho Long Võ vệ ra tay hoặc là những người khác ra tay, nhưng sự thật vẫn là ngươi cắn chết Trương gia muốn hại ngươi..."
Trương Hào cười khẽ, ý vị thâm trường nói: "Chẳng phải sao, rõ ràng là chi mạch của Trương gia muốn hại ngươi, ngươi cùng ta là địch, trong mắt mọi người chính là như vậy!"
Sự tình không sớm thì muộn cũng sẽ bại lộ, điểm này không cần phải nói, không nói tới những cái khác, chỉ riêng chuyện điểm tích lũy của hắn thì tăng vọt thì bảo đảm những người khác sẽ dòm ngó tới nguyên nhân.
"Hạ mập mạp..."
Tô Vũ nghĩ tới một người, "Hôm nay Hạ mập mạp đi cùng với ta, người của y giết đối phương, thế nhưng bị ta bổ thêm đao dẫn tới mất mạng, cho nên điểm tích lũy coi như là của ta, nói như thế sẽ có người tin không?"
Sau một khắc, truyền âm phù của Tô Vũ xuất hiện lần nữa.
Qua một hồi, Hạ Hổ Vưu và một vị lão giả chạy tới, thở gấp nói: "Ta còn đang bận muốn chết, ngươi gọi ta tới đây làm gì?"
"Đi cùng ta vào thành đi!"
Tô Vũ cười tủm tỉm, khoác vai cậu ta: "Hảo huynh đệ, tự nhiên ta muốn đi cùng người. Ta nói này, chúng ta nửa đường gặp nhau, ngươi còn cứu mạng ta, còn tặng không cho ta một đại công lao lớn, ngươi tốt với ta như vậy, chẳng lẽ bây giờ huynh đệ mình lại không cùng vào thành mà lại còn muốn tách ra sao?"
"..."
Hạ Hổ Vưu sửng sốt một chút, tiếp đó hiểu được ý định của Tô Vũ liền cả giận mắng: "Móa! Lại muốn hố người nào? Tiểu tử nhà ngươi tâm địa thật xấu xa!"
Tô Vũ bật cười, dùng tay bóp bóp nọng cằm của Hạ Hổ Vưu, "Xem ngươi nói kìa, ta không có hố người, trừ phi đối phương không phải người! Kẻ muốn giết ta, có ác ý với ta thì đều không phải là người! Ta là học viên thiên tài, là nghiên cứu viên thiên tài, sự tồn tại của ta sẽ mang đến nhiều lợi ích cho Đại Hạ phủ. Điểm này thì hẳn là Hạ điện hạ của chúng ta càng rõ ràng hơn ai hết. Hạ gia coi trọng nhân tài cho nên Hạ gia mới có thể trường trì cửu an như thế!"
Hạ Hổ Vưu bĩu môi, lời nói này... Hừm, tức cái là không phản bác được.
Mấu chốt là ngươi suốt ngày làm ra động tĩnh lớn như vậy, không sớm thì muộn cũng giấu không nổi nữa.
Không nhắc tới chuyện đó nữa, Hạ Hổ Vưu quan tâm tới vấn đề khác: "Ngươi thật giỏi, hai kẻ kia là do ngươi giết à?"
Kỳ thật ban nãy Hạ Hổ Vưu cũng ở gần hiện trường, đáng tiếc không tiện tới gần quan chiến nên không thấy rõ được tình huống.
Nếu là một mình Tô Vũ giết chết Đằng Không...
Đệt.
Cái tên này quá mức đáng sợ!
Tô Vũ lơ đãng đáp: "Ngươi tới thì ngươi cũng giết được thôi, khai thần khiếu nhiều như vậy, giết một tên Đằng Không yếu ớt thì có gì khó khăn?"
Tô Vũ cười ha hả nói tiếp: "Chỉ cần ý chí lực đầy đủ thì một khi tiến cấp, chúng ta đều có thể lên thẳng Đằng Không cửu trọng, giết một tên Chiến giả phế vật chỉ khai khiếu 60 cái thì ai trong số chúng ta mà chẳng làm được?"
"..."
Không ai phản bác lời Tô Vũ nói.
Khóe miệng lão giả đứng bên cạnh Hạ Hổ Vưu co giật một thoáng, sau một khắc, trực tiếp biến mất ngay tại chỗ.
Ông không muốn nghe nữa!
Đứng đây để nghe hai tên dưỡng tính đao to búa lớn nói giết mấy vị Đằng Không đơn giản như thế nào à?
Dù là Sơn Hải ở đây thì cũng có chút khó mà chịu đựng được.
Tô Vũ cũng không để ý, người Hạ Hổ Vưu mang tới thì hẳn là dòng chính Hạ gia, hoặc không thì cũng là Đại tướng trung thành, ở Đại Hạ phủ tuyệt đối không thể bày tỏ thái độ địch ý với Hạ gia, nếu không sẽ chết rất khó coi!
Hạ Hổ Vưu cũng lười nhiều lời, cậu nhảy lên Địa Long thú, Tô Vũ cũng vội vàng đạp không nhảy lên.
Địa Long thú cấp tốc chạy!
Rất nhanh, cả hai đã tiến nhập khu nội thành.
Tô Vũ cùng Hạ Hổ Vưu ngồi trên Địa Long thú, thấp giọng nói chuyện với nhau.
Tô Vũ thuận tiện chùi một ít máu lên trên thân Hạ Hổ Vưu, cũng mặc kệ cậu ta phản đối hay không phản đối. Người là ngươi giết, công lao thì ta đi lĩnh!
"Không rõ lão gia tử Trương Trung Hòa có vấn đề gì hay không, nhưng tốt nhất vẫn nên điều chỉnh vị trí một chút."
Tô Vũ cười bảo: "Mà này, chẳng qua là ta lắm lời đề nghị tí thôi, đừng bảo với Nhị gia gia của ngươi là ta nói đấy. Có điều người Trương gia đêm nay đã hù dọa điện hạ của chúng ta một phen như vậy, không trừng phạt chút nào thì cũng khó mà ăn nói, có đúng không?"
Hạ Hổ Vưu mệt mỏi liếc nhìn hắn, "Tô Vũ, ban đầu ngươi đâu có âm hiểm như thế."
"Âm hiểm sao?"
Tô Vũ bật cười, xua tay phản bác: "Ta chẳng qua là thuận thế mà làm thôi, sao lại nói là âm hiểm được? Huống chi Văn Minh học phủ không có không gian cho người đơn thuần sinh tồn, cứ ngốc nghếch mà theo học ở đây thì liệu có nhanh tiến bộ được không?"
Hạ Hổ Vưu im lặng, Tô Vũ nói không sai.
Tại Văn Minh học phủ, ngươi không nhanh chóng thích ứng, cấp tốc dung nhập thì ngươi rất nhanh sẽ trở thành ngoại tộc, từng bước đi sẽ cực kỳ gian nan vất vả.
Trừ phi, có người bảo kê cho ngươi.
Bằng không, ở đâu ra sẽ có miếng bánh ngon tự rớt vào trong đĩa của ngươi?
Phải biết, lúc nào xung quanh cũng có một đám gia hỏa âm hiểm chỉ luôn chực chờ thủ tiêu đối thủ cạnh tranh, giúp mình thuận lợi thượng vị.
Ở Văn Minh học phủ này, thật sự không có đất dung sống cho kẻ ngốc nghếch đơn thuần.
Tô Vũ cười một tiếng, tâm tình không tệ.
Hắn hỏi lảng sang chuyện khác: "Mấy loại tinh huyết ta nhờ ngươi mua, ngươi đã mua chưa?"
"Đang gom hàng cho ngươi đây."
"Bao nhiêu tiền?"
"Có mấy loại giá cả không thấp, nhất là tinh huyết Long tộc, đây là một trong những chủng tộc cường đại không kém gì Thần Ma. Xem vận khí đi, vận khí tốt thì một giọt tinh huyết chỉ tốn mấy trăm công huân, vận khí xui xẻo thì sẽ đắt ngang ngửa với tinh huyết Thần Ma."
"Tổng cộng đại khái cần chi bao nhiêu?"
"Tối thiểu phải 2000 điểm."
Thật đắt!
Tô Vũ im lặng, suy nghĩ một chút mới đáp: "Tính 1900 điểm đi, cộng thêm trước đó ta còn thiếu ngươi 3000 điểm công huân, đợi bên trên phát tiền thưởng xuống ta liền mang qua trả nợ."
Đợi có tiền rồi thì hắn cần phải ưu tiên trả Hạ Hổ Vưu trước, làm việc phải uy tín thì sau này đôi bên mới hợp tác tốt.
Còn về phần Trịnh Vân Huy thì để xem tình huống đã, không có tiền liền không trả.
Một bản《 Tịnh Nguyên quyết 》dư xài, đưa cho Trịnh gia để truyền thừa ra ngoài cũng tốt.