Chu Hạo câm nín, hồi lâu sau mới đọc lên một dãy số.
Tô Vũ lấy máy liên lạc ra, cấp tốc bấm nút.
Vài giây sau, âm thanh lạnh nhạt từ đầu dây bên kia truyền đến: "Người nào?"
"Xin chào lão sư, ta là Tô Vũ!"
"..."
Đối phương trầm mặc một hồi, cuối cùng mới cất tiếng: "Có việc gì?"
"Sở nghiên cứu Nguyên Thần của ta vừa khai phá ra một loại công pháp có tác dụng phụ trợ hợp khiếu, có lẽ có thể giúp cho《 Thiên Sơn quyết 》hợp khiếu, ta muốn mời Chu Hạo làm người thí nghiệm, thế nhưng cần ngài đến thanh toán cho ta một phần phí tổn khai phá, rẻ thôi, tổng cộng 5000 điểm công huân, vả lại Chu Hạo không được truyền thụ công pháp này ra ngoài, ta cần lão sư cho ta một câu hứa hẹn!"
Hạ Ngọc Văn hừ lạnh một tiếng, "Lòng tham không nhỏ!"
Tô Vũ phì cười, đáp: "Khẩu vị thật sự không lớn đâu mà! Lão sư, nếu Chu Hạo thành công, cậu ta có thể dùng《 Thiên Sơn quyết 》tiến vào Vạn Thạch cảnh, thực lực của Chu Hạo thì ngài cũng đã biết, đến Vạn Thạch cửu trọng, thì Địch Phong hay bất kỳ ai trên Bách Cường bảng cũng chỉ là phế vật, Chu Hạo có thể dùng ba quyền đánh chết gã!"
“Vả lại bên ngoài bây giờ mọi người đều đang đồn thổi những tin đồn không mấy tốt về lão sư, ta nghe họ nói ngài chậm trễ tiền đồ học sinh của mình. Tuy rằng ngài là cường giả, là thiên tài, ngài đang chuẩn bị cạnh tranh chức vị Phủ chủ, nhưng đó chẳng qua chỉ là vì tư lợi. Hiện tại đối với học sinh của chính mình mà ngài còn bỏ mặc như thế, ngài còn hi vọng sau này Đại Hạ phủ sẽ có người ủng hộ ngài sao?"
Tô Vũ cười nói: "Lão sư, tầm mắt phóng ra xa một chút đi. Không phải nói ngài cứ đến vô địch thì tự khắc xung quanh sẽ có một đống người trung thành đi theo ngài. Thực lực ngài tuy mạnh, nhưng Nhân tộc có vô số vô địch, ta dựa vào cái gì mà phải phủ phục nghe theo ngài? Nếu ngài thật sự trở thành phủ chủ Đại Hạ phủ, cùng lắm thì ta rời khỏi đây. Nhân tài tới đâu cũng đều có người muốn! Ngài còn có thể giết hết toàn bộ nhân tài của Đại Hạ phủ sao, thật sự cho rằng đến vô địch liền có thể muốn làm gì thì làm?"
Tô Vũ lại phân tích tiếp: "Hiện tại học sinh của ngài đang kẹt tại Thiên Quân cảnh, có lẽ cần dùng《 Chiến Thần quyết 》để tấn cấp, chậm trễ thời gian không nói, thực lực cũng sẽ không bằng trước đó, xem như phí phạm thiên phú. Lão sư, bây giờ ngài chỉ cần bỏ ra 5000 điểm công huân, ta sẽ đổi lại cho ngài một cường giả ngày sau có thể giúp ngài chinh chiến tứ phương, trung thành tuyệt đối, ngài nghĩ thế nào?"
"..."
Hạ Ngọc Văn không lên tiếng, y yên lặng một hồi, thật lâu sau mới mở miệng nói: "Thành công tấn cấp, ta sẽ cho ngươi!"
"Lão sư, hiện tại ngài đưa thì chỉ cần 5000 điểm công huân! Đợi tới khi trăm phần trăm thành công, vậy thì lúc đó sẽ là 1 vạn điểm, tự ngài lựa chọn đi!"
Tô Vũ nói thẳng: "Dĩ nhiên, kỳ thật lão sư có thể bỏ qua cuộc gọi ngày hôm nay, không cần thiết phải đưa tiền cho ta, bởi vì Chu Hạo là đối tượng thí nghiệm rất tốt, ngài không đưa tiền thì ta vẫn sẽ tiếp tục tìm cậu ta làm thí nghiệm, bất quá đối với lão sư mà nói, ngài đưa thì chính là thù lao ngài chi ra để giải quyết khó khăn cho học sinh của ngài, ngài không đưa, vậy Chu Hạo sau này thành công thì toàn bộ đều là công lao của ta, ta cùng Chu huynh đệ về sau sẽ là người một nhà, quay đầu đánh chết lão sư, lão sư chớ để ý."
"..."
Sau lưng, Chu Hạo im lặng nhìn chằm chằm vào gáy Tô Vũ, trong lòng bị đè nén, có điều vẫn không lên tiếng nói chuyện.
Mà Hạ Ngọc Văn ở đầu dây bên kia cũng đang tức giận kìm nén, y lạnh lùng hỏi: "Ngươi đang uy hiếp ta?"
"Lão sư hiểu lầm!" Tô Vũ vô tội giải thích: "Ta chỉ là muốn nói cho Chu huynh đệ biết, lão sư của ngươi không tốt như ngươi tưởng tượng, uổng cho trước đó ngươi còn nói với ta, lão sư của ngươi rất tốt, còn không cho ta nói xấu y, nhìn xem, có vẻ là do ngươi quá đơn thuần, không nhìn thấu lòng người rồi."
"Hừ!" Hạ Ngọc Văn cười lạnh nói: "Tô Vũ, miệng lưỡi bén nhọn không phải là chuyện tốt đâu!"
"Lão sư, làm người thì phải có tấm lòng phóng khoáng, rộng lượng, nhìn việc đa chiều một chút, từ khi nào miệng lưỡi bén nhọn lại thành chuyện xấu rồi? Đại Hạ phủ chẳng lẽ chỉ cần biết đánh nhau, không cần đối ngoại đàm phán, không cần kiếm tiền làm ăn, không cần trấn an dân chúng sao? Cứ một mực cắm đầu chiến đấu là đủ rồi?”
“Nếu lão sư thật sự nghĩ như thế, ta nghĩ vị trí phủ chủ này không tới phiên lão sư đâu, chẳng lẽ ngài cho rằng cao tầng Đại Hạ phủ đều là những kẻ ngớ ngẩn chỉ biết nói chuyện bằng nắm đấm? Thấy ngài có thực lực liền giao chức vị phủ chủ cho ngài? Ta nói thật, với suy nghĩ này mà để ngài làm phủ chủ, Đại Hạ phủ lập tức sẽ rơi khỏi top 3 Nhân cảnh.!"
"Lão sư cho rằng lời ta nói không có đạo lý? Ngài ngẫm lại xem, trước đó ngài làm hại lão sư ta bị thương nặng như vậy, ta có bao giờ tuyên bố cạch mặt lão sư, cả đời không qua lại với nhau không? Ta còn giúp học sinh của ngài lấy được danh ngạch vào bí cảnh, hiện tại lại muốn giúp cậu ta tấn cấp, lão sư không cảm thấy người như ta mới thích hợp với loại hình phụ tá lý tưởng mà ngài sẽ cần sao?”
“Về sau nếu lão sư thật sự trở thành phủ chủ, ta nghĩ ngài nên cất nhắc ta vào vị trí hiện tại của Hồ tổng quản, ta cảm thấy ta rất thích hợp với chức vụ đó, ta hoàn toàn đủ khả năng giúp đỡ lão sư thành lập được uy tín, thậm chí có thể chiêu dụ được địch nhân của ngài quy hàng dưới trướng, ủy thác trách nhiệm!"
Tô Vũ cảm khái nói: "Gần nhất lão sư cạnh tranh thất bại, ta cho rằng nguyên nhân mấu chốt nhất là vì ngài thiếu một vị phụ tá đắc lực. Lão sư, nên mời chào nhân tài càng nhiều càng tốt mới phải, đừng suốt ngày chỉ biết chém chém giết giết, ngài đã muốn học theo Hạ phủ chủ thì cũng nên học toàn bộ điểm tốt của ngài ấy mới phải, chẳng phải Hạ phủ chủ cũng trông cậy vào Hồ tổng quản cầm lái sao?"
"..."
Hạ Ngọc Văn nổi nóng, hừ một tiếng, lạnh lùng nói: "Ta sẽ chuyển 5000 điểm cho ngươi, đổi lại ngươi phải truyền thừa công pháp cho Chu Hạo. Tô Vũ, đừng có kích thích ta, vả lại đây chỉ là một giao dịch, Chu Hạo sẽ không mắc nợ ngươi cái gì hết!"
"Không thành vấn đề!"
Tô Vũ phì cười, thoải mái đáp ứng: "Được thôi, cứ như vậy đi! Vốn dĩ ta và Chu Hạo cũng chỉ hợp tác dựa trên giao dịch, ta cũng không hi vọng hắn thiếu nợ ta cái gì, bất quá công pháp không được truyền ra ngoài. Lão sư, ngài phải biết tại Nhân cảnh này, công pháp đều độc quyền, không thông qua ta cho phép mà tư truyền thì ta hoàn toàn có khả năng cáo trạng ngài, lão sư chớ vì một bộ công pháp mà tự ý hủy hoại thanh danh của mình!"
Dứt lời, Tô Vũ ngẫm nghĩ rồi lại bồi thêm một câu, "Mặc dù thanh danh của lão sư vốn cũng không được tốt lắm!"
"..."
"Tô Vũ, đừng nhiều lần khiêu khích sự nhẫn nại của ta!"
Hạ Ngọc Văn lạnh giọng trả lời một câu!
"Được được, ta nhận sai, là lỗi của ta!"
Tô Vũ vui vẻ nhận lỗi, cười ha hả nói: "Lão sư, ta sai rồi, ta không nên nói như vậy, lời thật thì khó nghe, có lẽ lão sư không thích, coi như ta nhiều chuyện đi!”
“Có điều ta vẫn muốn bổ sung lại một câu, lão sư... Thật ngốc a! Đơn thần văn nhất hệ rõ ràng có quan hệ mật thiết với Đại Chu phủ, lão sư thân ở Đại Hạ phủ, hơn nữa còn muốn làm Phủ chủ, thế mà ngài còn cùng bọn hắn liên hệ qua lại hợp tác sao? Ngài không sợ Hạ phủ chủ xuất quan, một đao bổ chết chính mình? Đó là hành vi dẫn sói vào nhà đó!”
“Ai, đạo lý đơn giản như vậy, đáng tiếc ngài lại không nhận ra, cũng hơi khó hiểu là vì sao Hạ phó phủ trưởng cũng chẳng nhắc nhở ngài, là vì ông ấy cảm thấy không quan trọng hay là do ông ấy cho rằng Hạ phủ chủ và Hạ Hầu gia đều đại nhân đại lượng, không quan tâm tới mấy thứ này? Cá nhân ta thì không nghĩ như thế, Đại Hạ vương chắc chắn sẽ chẳng vui vẻ gì khi Đại Chu phủ nhúng tay vào sự tình nội bộ của phủ ta, người bên ngoài đều nhìn hiểu, sao ngài lại không nhìn ra?"
Tô Vũ chợt thấp giọng, ra vẻ hiểu chuyện bảo: "À, là ta nông cạn, lão sư, có phải là do ngài cố ý giương đông kích tây hay không? Ngài muốn lẳng lặng hố Đại Chu phủ một vố hả?"
"..."
Hạ Ngọc Văn trực tiếp dập máy thông tin, quá ồn ào!