Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 787: Người Tiếp Theo!



"Cha ta… haiz!"

Tô Vũ lần nữa cảm khái, cha hắn tu luyện công pháp quá kém, chỉ là Hoàng giai đỉnh cấp.

Tiếp tục như thế, dù y đến Đằng Không hậu kỳ thì cũng có thể bị một quyền của mình đánh... Khụ khụ, mau dẹp bỏ suy nghĩ này!

Chênh lệch giữa các công pháp thì càng đến hậu kỳ lại càng rõ ràng nhất.

May mắn lúc trước chính mình không có hám hư danh, dùng Địa giai công pháp để tấn cấp, bằng không về sau gặp những yêu nghiệt kia thì cầm chắc bị bọn họ thu thập rồi.

Tô Vũ vừa tiếp tục hợp khiếu, vừa tự hỏi bản thân xem con đường sắp tới phải đi như thế nào.

"Đơn thần văn nhất hệ chỉ sợ khó mà ngồi yên."

Đổi thành chính mình thì hắn cũng chẳng thể bình tĩnh nổi.

Bọn họ áp chế đa thần văn nhất hệ nhiều năm như vậy, kết quả lại bị Tô Vũ giày vò từ học viên tới lão sư, có thể bình tâm ngồi vững được mới là có quỷ.

"Phần lớn người trong Đơn thần văn nhất hệ đều đã tha hóa thành khối u ác tính, thế nhưng Đại Hạ phủ và cả Vạn phủ trưởng đều không hạ nổi quyết tâm loại bỏ, hoặc là các vị này cảm thấy vẫn còn có thể cứu chữa được đám người đó, thế nhưng trong mắt ta, không có thuốc nào cứu được!"

Hắn không biết Vạn Thiên Thánh và Hạ gia có tính toán gì, có thể là không nỡ bỏ lực lượng của đám người Sơn Hải kia, cũng có thể là lo lắng làm quá tay sẽ dẫn tới Đơn thần văn nhất hệ trên toàn Nhân cảnh phản kích.

Thế nhưng theo Tô Vũ, những người như Chu Bình Thăng, Tôn Các lão... chính là khối u ác tính, không diệt không được.

Góc nhìn khác biệt, tự nhiên suy tính vấn đề cũng sẽ khác biệt.

Nhất là khi Tô Vũ còn nắm giữ một đòn sát thủ chân chính!

Phương pháp chia tách của Bạch Phong.

Đây là đại chiêu quyết định thắng bại!

So với mấy công pháp do Tô Vũ làm ra thì tuyệt chiêu của Bạch Phong mới chân chính làm thay đổi cục diện.

Hợp Khiếu pháp hay văn quyết mở ra Thần Khiếu chỉ thích hợp dành cho người mới.

Thế nhưng lực lượng chính quyết định sống còn của Nhân cảnh lại là các vị lão nhân có thực lực vượt qua Sơn Hải. Mà vấn đề lớn nhất hiện giờ của những vị cường giả này chính là gạt bỏ thần văn cũ, chuyển tu công pháp mới.

Nếu có thể có một công pháp giúp bọn họ chia tách thần văn chiến kỹ, sát nhập, bổ sung rồi tổ hợp lại thì thực lực chắc chắn sẽ tăng vượt trội so với khi trước.

Đến lúc đó, Tô Vũ tin tưởng nếu phương pháp chia tách này truyền bá ra ngoài, đa thần văn nhất hệ trong nháy mắt sẽ bước lên hào quang đỉnh cao lần nữa.

"Lão sư mới thật sự là thiên tài trong lĩnh vực nghiên cứu, đáng tiếc..."

Đáng tiếc học phủ bên này lại không nhìn nhận đúng được giá trị của anh.

Còn may mà đại nhân vật như Kỷ Hồng phần nào đã cảm nhận được, nghe nói y rất muốn thu nạp Bạch Phong về Cầu Tác cảnh, chỉ là Bạch Phong đã cự tuyệt.

Tô Vũ trầm ngâm suy tư, hắn đang nghĩ xem lúc nào mới là thời điểm thích hợp để thả đại sát chiêu này ra ngoài.

"Diệt sát một bộ phận đối thủ, thanh tẩy một đám người, khiến cho một nhóm người khác cảm nhận được thực lực Nhân tộc dần dần suy yếu, bắt đầu đứng ra phản đối, khi đó chính là thời điểm thích hợp nhất để công bố phương pháp của lão sư!"

Tô Vũ đang mường tượng tới thời cơ chín muồi, một khi hắn khởi xướng phản kích, chém giết một đám người thì tất nhiên sẽ có rất nhiều người của Đơn thần văn nhất hệ hoặc người qua đường nhảy ra chỉ trích!

Đến lúc ấy, phương pháp chia tách sẽ là thứ đủ sức chặn miệng của bọn hắn!

"Cần thời gian, cần thực lực!"

Tô Vũ mặc kệ mấy người Vạn Thiên Thánh ôm suy nghĩ gì, bọn họ có kế hoạch của bọn họ, Tô Vũ cũng có kế hoạch của riêng mình.

"Chỉ sợ vị vô địch kia xuống tay với ta!"

Tô Vũ cau mày, trong lòng thầm thở dài, đa thần văn nhất hệ kỳ thật thiếu sót lớn nhất chính là không có một vị vô địch.

Bằng không, nào có khó đủ đường như vậy.

Ta bây giờ còn chưa đủ sức khiến đối phương chú ý, nhưng tới khi ta xuống tay thanh tẩy Đơn thần văn nhất hệ thì ắt hẳn sẽ phải gánh chịu sự công kích của đối phương, thậm chí trong vạn tộc cũng có một vài cường giả kiêng kị tất sát.

Dựa theo suy nghĩ của Vạn Thiên Thánh thì Đa thần văn nhất hệ chính là con đường khả quan nhất để Văn Minh sư tấn cấp vô địch, mở ra cấm chế lực lượng của Nhân cảnh, nhưng đây lại là điều mà vạn tộc không thể nào chấp nhận.

"Phiền toái!"

Quá nhiều thứ làm con người ta mệt mỏi.

Tô Vũ biết bây giờ mình không cần phải để ý tới, như sư tổ đã nói, Đa thần văn nhất hệ vẫn còn có rất nhiều người, không phải chỉ có đúng năm người bọn hắn. Cho nên trước mắt cứ để mấy người Liễu lão sư gánh áp lực đi, dù sao Tô Vũ hiện giờ cũng có lòng mà chẳng có sức.

Không suy nghĩ lan man nữa, bế quan, tu luyện mới là việc hắn cần làm hiện giờ.

Phải mau chóng mạnh lên rồi còn ra ngoài đánh Bách Cường bảng.

Tên Địch Phong kia đã chịu đựng một quãng thời gian rồi.

Gã một mực không chịu đột phá, Tô Vũ đại khái có thể đoán được tâm tư của gã, hay nói đúng hơn là tâm tư của Chu Bình Thăng.

Ha, cứ kệ xác gã tự dày vò đi!

Gia hỏa đó hiện tại có lẽ chỉ ước gì chính mình nhanh nhanh đi tìm gã để gây sự.

.....

Thời gian từng ngày trôi qua.

Thoáng cái đã tới ngày 25 tháng 11, là ngày phong đài của Bách Cường bảng.

Hôm nay đánh xong, học viên Bách Cường bảng sẽ nghỉ ngơi tới mùng 3 tháng sau, trong thời gian đó sẽ không cần tiếp nhận khiêu chiến.

Năm nay vì có lứa yêu nghiệt tân sinh nhập học mà Bách Cường bảng có nhiều biến hóa lớn.

Phía trên lôi đài, Trịnh Vân Huy đã tiến nhập Vạn Thạch, gã tạm thời không có ý định cải tu công pháp, mà là tập trung tu luyện phiên bản cao nhất của Hợp Khiếu pháp, chính thức tiến nhập Vạn Thạch cảnh!

12 khiếu hợp nhất thành Vạn Thạch!

Trịnh Vân Huy đấm ra một quyền, khí huyết bùng nổ, nguyên khí nổ tung, vị học viên cũ bị một quyền của gã oanh cho hộc máu, rớt xuống lôi đài.

Dưới đài vang lên tiếng xôn xao không vừa lòng.

Mạnh thì có mạnh, mấu chốt đây là Bách Cường bảng chứ không phải Vạn Thạch bảng. Cái tên Trịnh Vân Huy này hành xử y hệt mãng phu của Chiến Tranh học phủ, lên đài toàn dùng thân thể chiến đấu, dù cho thắng thì vẫn khiến rất nhiều người không phục.

Trịnh Vân Huy mới lười quản suy nghĩ của bọn họ, gã cười ha hả nói: "Tiến bộ nhanh chóng, hết sức thoải mái, cuối cùng ta cũng bài danh vị trí thứ 79 rồi ha ha ha!"

Hiện tại gã đã tiến vào danh sách top 80 người mạnh nhất Bách Cường bảng.

Đối với tân sinh mà nói, thành tích này thật sự rất trâu bò.

Triệu Minh sốt ruột thúc giục: "Có đánh nữa không? Không đánh thì xuống đài!"

Hôm nay là ngày 25, có rất nhiều người còn đang xếp hàng chờ đánh bảng, ai mà có thời gian phản ứng ngươi!

Trịnh Vân Huy cười ha hả xuống đài, không đánh, không đánh, xếp hạng 79 là được rồi.

"Người tiếp theo!"

Triệu Minh hô một tiếng, trong đám người, Chu Hạo trực tiếp nhảy lên, cũng không nhìn những người khác, vừa lên đã thản nhiên nói: "Người thứ 91!"

Thấy Chu Hạo xuất hiện, không ít người kinh hãi.

Đây là lần thứ hai cậu ta lên đài.

Lần thứ nhất tuy rằng Chu Hạo suýt bị Tô Vũ giết chết, nhưng cậu ta cũng đã chứng tỏ cho mọi người thấy thực lực đáng gờm của mình, về sau Chu Hạo không khiêu chiến Bách Cường lôi nữa. Không nghĩ tới hôm nay lại đến.

Lần trước đối phương và Tô Vũ hợp tác đối chiến với Chiêm Hải, mọi người đều đã thấy thực lực của cậu ta.

Rất mạnh!

Bài danh ba mươi trở xuống, đại khái không có người nào là đối thủ của Chu Hạo.

Mặc dù biết mình không phải là đối thủ, nhưng học viên xếp hạng 91 vẫn quyết định đi lên thử một chút.

Triệu Minh vừa mới hô “Bắt đầu”!

Chu Hạo tựa như mãnh hổ nhào lên, khí huyết ngút trời, cái gì thần văn, cái gì ý chí lực, toàn bộ đều bị cậu phá toái, trấn áp!

Ầm ầm một tiếng!

Vẻn vẹn một quyền, học viên thứ 91 đã bị cậu đánh bay rớt xuống dưới đài, xương sườn đứt gãy.

Quá mạnh!

Quá nhanh!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.