Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 792: Càng Che Càng Lộ



"Ngươi mà muốn kiếm đủ 360 khiếu huyệt để mở thì đúng là việc cực kỳ khó khăn!" Nhiếp lão lắc đầu cảm thán.

Tô Vũ cũng không quá để ý, hắn đã mở ra gần trăm trang sách họa, nhưng kỳ thật vẫn chưa thử được bao nhiêu trong số đó.

Công pháp vạn tộc được sách hỏa chuyển đổi thành công pháp phù hợp cho nhân tộc tu luyện, có đôi khi cần phải mở ra một vài khiếu huyệt đặc thù mà nhân tộc bình thường ít khi biết đến.

Rất nhiều khiếu huyệt của Tô Vũ chính là thông qua phương thức này mà đạt được.

Chủ yếu là tốn tiền mua tinh huyết về thử nghiệm mà thôi.

Không sao, lần này ra ngoài một chuyến, Tô Vũ kiếm được không ít công huân từ chỗ Trương gia bên kia.

Đợi nhận được điểm thì hắn sẽ đi tìm Hạ Hổ Vưu để mua thêm tinh huyết đa dạng chủng tộc rồi lại thử xem sách họa có tìm ra những khiếu huyệt nào khác hay không.

Hai người hàn huyên một hồi, đúng lúc Tô Vũ muốn đi, Nhiếp lão bỗng nhiên nói: "Tô Vũ, ngươi nói xem, nếu như cơ thể con người không chỉ có 360 cái khiếu huyệt, ngươi tuy nắm giữ 360 cái, nhưng lại không hình thành được một hệ thống thì phải làm sao bây giờ?"

Tô Vũ nhíu mày, suy nghĩ một chút rồi đáp: "Đến lúc đó ta sẽ từ bỏ. Ta không thể tiêu phí quá nhiều thời gian để lại đi tìm 360 khiếu huyệt phù hợp, có điều kỳ thật ta cảm thấy, tối đa cũng chỉ có 360 cái mà thôi, nếu thật sự có nhiều hơn thì trong quá trình tu luyện, ta chắc chắn sẽ sớm phát hiện ra được."

Số công pháp mà Tô Vũ nắm giữ chỉ e không ít hơn đồ của Hạ gia, hắn cảm thấy mình có thể phát hiện nhiều khiếu huyệt như vậy đã là sắp đến cực hạn.

Nhiếp lão gật gật đầu, cũng không nhiều lời thêm nữa.

...

Tô Vũ cáo biệt Nhiếp lão, thở hắt ra.

Vạn Thạch tứ trọng!

Hợp khiếu 64 cái, có thể bùng nổ lực lượng của 160 khiếu huyệt, lại thêm hắn còn 80 khiếu chưa hợp nhất, cùng với công pháp nguyên bộ khiếu huyệt, thời khắc này, Tô Vũ cảm thấy mình có thể bộc phát ra lực lượng của gần 300 khiếu huyệt một lúc.

Hiện tại hắn mà tự xưng bản thân chính là Vạn Thạch vô địch thì ắt hẳn không ai có thể phản bác.

Dĩ nhiên chỉ là vô địch cùng giai, đặc biệt là so sánh với thế hệ yêu nghiệt ngang hàng, còn những học viên Vạn Thạch bình thường khác thì không cần thiết phải nhắc tới.

"Hợp khiếu, thần văn..."

Như ban nãy hắn đã nói, nếu hắn khai mở 360 khiếu huyệt rồi mà vẫn còn không tạo thành một vòng tròn khiếu huyệt hoàn chỉnh, vậy thì lúc đó hắn sẽ chuyển sang chuyên tu thần văn.

Trước mắt, đương nhiên là cần phải dành thời gian hợp khiếu, tăng cao thực lực càng nhanh càng tốt.

Bên nào tăng tiến nhanh thì tập trung bên đó trước.

Tạm thời Thần khiếu của Tô Vũ không có quá nhiều tiến bộ. Đến bây giờ hắn cũng chỉ mới mở ra 106 cái Thần khiếu, từ lúc tháng 10 tiến vào thức hải bí cảnh đến nay, hắn chỉ mở được thêm hai cái nữa.

"Nhiều khi ngẫm lại ta chẳng khác gì ngụy Văn Minh sư."

Tô Vũ tự giễu cười một tiếng, Văn Minh sư người ta chuyên chú tu ý chí lực, chính mình thì gần nhất vẫn chỉ bận tâm vào mỗi chuyện nguyên khiếu.

Tô Vũ đè xuống những ý niệm này, vừa đi ra khỏi khu bí cảnh đã cảm nhận được bầu không khí bên ngoài náo nhiệt vô cùng.

Đèn lồng treo trên cao, lụa đỏ phiêu đãng khắp nơi.

Ngày mai là khánh điển khai phủ.

Cũng không biết cha hắn bây giờ thế nào, tháng 4 cha rời đi, đến bây giờ đã qua 7 tháng Tô Vũ không được gặp y.

Còn có cả hai vị lão sư của hắn cũng đã tới Chư Thiên chiến trường được hơn một tháng.

"Đáng tiếc không kịp đưa bản Hợp Khiếu pháp cao cấp cho Bạch Phong."

Hắn không yên lòng giao nhiệm vụ cho người khác đi đưa!

Một khi bị lộ, bản hợp khiếu toàn phần này sẽ dẫn tới phiền toái cực lớn cho Tô Vũ.

Có lẽ chính hắn nên tranh thủ thời gian đi một chuyến ra Chư Thiên chiến trường, hắn rất muốn đến thăm Tô Long. Thực lực hiện giờ của hắn cũng không yếu hơn so với Đằng Không bình thường, dù sao chiến trường cũng thuộc địa bàn Nhân cảnh, vẫn có chút bảo đảm an toàn.

Hắn đang đi, mí mắt chợt nhảy một cái.

Phía trước, có một đám người mặc áo choàng xuất hiện.

"Tô huynh, thật là khéo!"

Là thanh âm của Hạ Thanh, tựa như thật sự ngẫu nhiên gặp gỡ, nàng ta vui vẻ hô lên: "Chư vị, đây chính là Tô Vũ Tô huynh, là tối cường tân nhân vương của học phủ chúng ta. Trước đó ta vẫn luôn muốn giới thiệu cho mọi người nhận biết nhau, đáng tiếc là ai cũng bận rộn nhiều việc, không dễ để sắp xếp một buổi tụ tập, hôm nay thật đúng là may mắn."

Nói xong, nàng vội vàng quay sang nói với Tô Vũ: "Tô huynh, đây là vài đồng học thân thiết của ta ở học viện vạn tộc."

"Hạnh ngộ!"

Tô Vũ từ tốn mỉm cười, lịch sự đáp: "Chư vị đường xa tới đây, sớm biết tại nơi này ngẫu nhiên gặp thì còn không bằng tìm một chỗ uống chén trà, tâm sự đôi lời."

Hạ Thanh cười nói: "Nếu Tô huynh không ngại thì bây giờ vừa khéo chúng ta đều đang rảnh, hay là tìm một chỗ ngồi xuống trò chuyện đi..."

Đang nói dở, nàng bất chợt vỗ đầu mình một cái, ảo não gạt đi: "Mà thôi, chúng ta nên tách ra thì hơn, bị người nào thấy được thì sẽ gây ảnh hưởng không tốt tới Tô huynh. Lần trước cũng bởi vì ta mà đã khiến Tô huynh gặp không ít phiền toái, hiện tại nhiều người qua lại như vậy, nói không chừng ta lại khiến ngươi chịu tiếng thị phi không đáng."

Dứt lời, còn cố ý tách bản thân xích xa ra, tựa như đang biểu hiện chính mình không thân cận chút nào với Tô Vũ.

Càng che càng lộ!

Tô Vũ cười lạnh, các ngươi coi ta là kẻ ngốc sao?

Chúng ta đang đứng ngay trước cổng khu bí cảnh, nơi này người đến người đi, các ngươi cùng ta nói chuyện phiếm đôi câu nãy giờ là đã quá đủ để chứng thực cho tin đồn quan hệ giữa ta và vạn tộc không tệ, hiện giờ còn giả vờ giả vịt làm gì?

Diễn kịch nhiều như thế, không thấy mệt sao?

Hẳn là đã canh ở ngoài này để đợi đợi ta suốt mấy hôm nay đi?

Sốt ruột lắm à?

Cũng phải thôi. Lần trước ta vứt xuống một miếng mồi béo bở nhưng lại không chịu thu lưỡi câu, có lẽ các ngươi đã sốt ruột đến không nhẫn nổi nữa?

Tô Vũ thầm nghĩ, nhưng ngoài mặt vẫn treo nụ cười thân thiện như trước, "Ta không thèm chấp nhặt với những kẻ tầm thường kia. Muốn hiểu lầm thì cứ hiểu lầm thôi, huống chi cũng đâu phải là hiểu lầm. Ta vẫn giữ câu nói cũ, vạn tộc không thể toàn bộ là địch, dù cho thực lực nhân tộc mạnh mẽ đến đâu thì cũng không thể bảo trì trạng thái duy ngã độc tôn. Dù có mạnh tới mấy, nhưng một khi vạn tộc đoàn kết hợp lại thì nhân tộc cũng sẽ bị diệt!"

Tô Vũ nghiêm mặt nói: "Trước đó, có người giật dây ta đi chiến Bách Cường bảng, đánh tan vài vị học viên vạn tộc để tỏ vẻ trong sạch... Ha ha, loại người này thật là hài hước!"

Tô Vũ lắc đầu cảm khái: "Cứ nhất định phải đem đồng minh đẩy lên phe đối lập, loại người như vậy chính là kẻ ngu!"

Lời này vừa nói ra, một kẻ mặc áo choàng đứng đối diện chợt lên tiếng: "Tô huynh quả nhiên không hổ là thiên chi kiêu tử, không nói những cái khác, chỉ riêng ánh mắt của ngươi đã bỏ xa những kẻ phàm tục xung quanh. Nói thật, kỳ thật bọn ta cũng hết sức vô tội, đi tới Nhân cảnh vốn chính là vì để củng cố quan hệ liên minh giữa tộc chúng ta cùng nhân tộc. Nào ngờ Đại Hạ phủ lại không chào đón bọn ta!"

Thấy Tô Vũ nhìn mình, đối phương liền nói: "Tô huynh thứ lỗi, ta quên tự giới thiệu mình, ta tên là Mạc Hợp, đến từ Thiết Linh nhất tộc!"

Tô Vũ gật đầu đáp: "Nguyên lai là huynh đệ Thiết Linh tộc, thất kính!"

Khách khí mà thôi!

Chỉ là tiểu tộc!

Tô Vũ không nhớ rõ vương của bọn họ là Sơn Hải hay đã là Nhật Nguyệt, nhưng chắc chắn là chưa vào tới top 1000 vạn tộc bảng.

Top 1000 bình thường vương đều là Nhật Nguyệt hoặc thậm chí là vô địch.

Còn ngoài top 1000 thì phần lớn vương của chủng tộc nọ đều là Sơn Hải.

Còn về phần chủng tộc có vương là Lăng Vân thì đại khái không cần tìm, vạn giới cơ hồ không có chủng tộc nào có Lăng Vân vi vương, dù có thì bọn họ cũng không dám bén mảng tới Chư Thiên chiến trường, dù có phát hiện ra sự tồn tại của chiến trường Chư Thiên thì chắc chắn cũng sẽ tự phong bế lối đi của chính mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.