Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 801: Ta Sẽ Không Nương Tay Nữa



Trong phòng khách của Bách Cường lâu.

Lúc này có không ít học viên Bách Cường có mặt, có người đang nhìn màn hình lớn, có người đang nói chuyện phiếm.

Thấy nhóm Tô Vũ, không ít người tỏ ra bất ngờ.

Rất nhanh, có người cười hô lên: "Tô Vũ, các ngươi tới rồi!"

Là Vạn Minh Trạch.

Tô Vũ cười gật gật đầu, nhìn lướt qua, không thấy Địch Phong thế nhưng Đơn thần văn nhất hệ cũng có người đang ở đây, Khâu Vân và Hoàng Khải Phong đều có mặt.

Tô Vũ không nói nhảm, đi thẳng đến bên cửa sổ đăng ký, bên trong có một vị nhân viên phụ trách đăng ký đang xem TV, nghe được tiếng bước chân bèn quay đầu nhìn sang.

"Tô đồng học, Bách Cường yến ban đêm mới tổ chức, nếu như chờ không kịp thì có thể ăn một chút gì đó trước, trò chuyện cùng mọi người..."

Ông còn tưởng rằng Tô Vũ tới hỏi về chuyện Bách Cường yến.

Tô Vũ lắc đầu, chậm rãi nói: "Lão sư, ta muốn đăng ký, hôm nay học viên Bách Cường cơ hồ đều sẽ tới, sư tỷ của ta muốn đánh Bách Cường bảng, thỉnh lão sư thông báo cho các vị trọng tài!"

"..."

Lời này vừa nói ra, phòng khách trong nháy mắt trở nên an tĩnh!

Hôm nay đánh bảng?

Tô Vũ muốn làm gì?

Lão sư đăng ký sửng sốt cực kỳ, không khỏi hỏi lại: "Tô Vũ, cái này... Muốn đăng kí hôm nào?"

Tô Vũ thản nhiên đáp: "Ngay hôm nay! Ngày mai không phải là học viên của Chiến Tranh học phủ sẽ tới sao? Còn không biết phải đợi bao lâu nữa, miễn cho người ngoài chê cười, chọn ngày không bằng đụng ngày, ngay hôm nay, bằng không nếu kéo dài nữa thì còn không biết phải tới lúc nào."

Lão sư nhìn hắn một cái, gật gật đầu, "Được! Ta sẽ báo trọng tài đến, Tô Vũ, Ngô Gia muốn khiêu chiến ai?"

Tô Vũ hỏi thẳng: "10 vị trí cuối của Bách Cường bảng có ai thuộc Đơn thần văn nhất hệ không?"

Vị lão sư này cũng không nhiều lời, cấp tốc lật xem danh sách, rất nhanh ông bèn nói: "Có, Trịnh Hoành xếp hạng 97 và Vu Đồng hạng 91."

"Vu Đồng? Có quan hệ thế nào với Vu các lão vậy?"

"Cùng một gia tộc, bất quá cách mấy đời rồi, là thân thích với nhau."

Tô Vũ đang hỏi chuyện, trong đại sảnh có một nữ sinh đứng lên, nàng nhìn thẳng về phía Tô Vũ, sắc mặt lạnh lùng, mở miệng nói: "Ta là Vu Đồng! Tô Vũ, ngươi muốn cho Ngô Gia khiêu chiến ta à?"

Tô Vũ nghiêng đầu nhìn lại, cười hỏi: "Không được sao?"

Vu Đồng ngạo mạn đáp: "Tất nhiên là có thể! Ngô Gia muốn khiêu chiến thì ta tùy thời phụng bồi! Vốn hôm nay là khánh điển, tâm tình ta còn không tệ, các ngươi đừng tới kiếm chuyện, bằng không thì cũng đừng trách ta không khách khí!"

Tô Vũ mỉm cười nhìn về phía nàng, chậm rãi nói: "Đánh bảng thì sao lại gọi là kiếm chuyện? Thắng thua phải xem thực lực, chỉ sợ là có vài người không biết xấu hổ, thua xong lập tức tố với phụ huynh, phụ huynh không thể lên, vậy liền hô những gia hỏa không biết xấu hổ hạ bậc xuống đánh, chi bằng hôm nay cũng đừng có ai tự hạ bậc náo loạn! Nếu các ngươi không hạ bậc thì ta sẽ tùy ý sư tỷ của ta, nàng có thể đánh lên liền đánh, đánh không được thì thôi, thế nào?"

"Ta..."

"Khụ khụ!"

Vu Đồng vừa muốn mở miệng, có người ho nhẹ một tiếng ngắt lời nàng.

Không thể làm thế!

Không hạ thứ hạng… đó là chuyện không có khả năng.

Đúng, nhất định phải hạ bậc.

Nếu Ngô Gia thắng thì họ nhất định sẽ giảm thứ hạng xuống để đánh, dù sao cũng không cho Ngô Gia lên bảng, cứ như vậy mà làm.

Tô Vũ phì cười, nhẹ giọng nói: "Nhìn đi, ta bảo đọ sức công bằng, các ngươi lại không vui, ta có thể nói cái gì? Là các ngươi kiếm chuyện chứ không phải ta, bằng không sư tỷ của ta muốn đáng Bách Cường bảng nào khó như vậy?"

Vu Đồng hừ lạnh một tiếng, "Thắng ta đi rồi lại nói!"

Nàng và Ngô Gia nhập học cùng năm, nàng không cảm giác mình thua kém Ngô Gia, mặc dù Ngô Gia trước kia xếp hạng không thấp nhưng mà đó là lúc trước, không phải hiện tại.

Mấy năm qua, tất cả mọi người đều đang tiến bộ, Ngô Gia còn thụ thương chậm trễ một quãng thời gian, trước đó Vu Đồng cũng tiến nhập thức hải bí cảnh, thu hoạch không nhỏ, cũng không cảm giác mình sẽ thua bởi Ngô Gia.

Tô Vũ lười nói nhảm, hắn nhìn về phía lão sư rồi nói: "Chọn nàng ta đi! Chờ trọng tài tới thì chính thức bắt đầu đánh bảng! Hi vọng tiệc tối hôm nay, sư tỷ của ta có thể tham gia!"

Chọn thời gian này cũng là vì hắn có ý muốn để Ngô Gia tham gia tiệc tối.

Nghe nói nếu Đại Hạ vương thật sự tới thăm hỏi học viên Bách Cường, dưới tình huống bình thường, Đại Hạ vương sẽ chẳng tay không mà đến, nhiều ít gì sẽ cho ít thứ tốt.

Thứ tốt này có lẽ là điều gì đó cực lớn, cũng có thể chẳng qua là chút ban thưởng nhỏ nhoi.

Nhưng bất kể như thế nào, nó vẫn là lợi ích không sai.

Trong đại sảnh, sắc mặt học viên Bách Cường bắt đầu ngưng trọng hẳn lên.

Xem ra, hôm nay lại không được an bình.

Ngô Gia thua, thì sẽ không có vế sau, nếu Ngô Gia thắng... chuyện sau đó sẽ rắc rối hơn.

Địch Phong, Khâu Vân, khả năng là rất nhiều người đều sẽ hạ bậc đi đánh úp Ngô Gia, nhất là khi đêm nay còn có Bách Cường yến, Đại Hạ vương đại khái là sẽ đến, Đơn thần văn nhất hệ sẽ không để cho Ngô Gia lên bảng.

Có người đang phát tin tức thông báo, có người thì bắt đầu lặng lẽ liên hệ hảo hữu.

Hôm nay là ngày khánh điển, hẳn là sẽ có kịch vui để xem.

Bách Cường lâu.

Rất nhanh, có nhiều người chạy đến.

Dĩ nhiên không phải ai xa lạ mà chính là người của Giám sát viện.

Hoàng lão tới, tự mình chạy tới, vừa đến ông bèn đi thẳng đến chỗ Tô Vũ bên này, cũng mặc kệ những người khác nghĩ gì, ông vẫy tay gọi Tô Vũ, Tô Vũ vội vàng đi theo.

Ở một nơi hẻo lánh.

Hoàng lão ngưng trọng nhìn hắn, "Hôm nay là ngày khánh điển, ngươi nhất định phải để Ngô Gia đánh bảng vào lúc này sao, nếu làm lớn chuyện, đối với ai cũng không tốt, hiểu ý của ta không?"

"Ta hiểu rõ."

"Vậy ngươi..."

Tô Vũ nói khẽ: "Ta muốn thử một lần cuối xem bọn họ có phải ngay cả thể diện của Đại Hạ vương cũng không để ý hay không, nếu là ngày khánh điển thì nên đánh bảng như thường, còn nếu chúng hạ bảng để đánh thì đã nói rõ bọn hắn không quan tâm đến bất cứ điều gì khác nữa, chỉ muốn đối địch với chúng ta đến chết!"

Tô Vũ nói xong, yên lặng một hồi mới tiếp tục: "Nếu là như vậy... Từ nay về sau, ta sẽ không còn nương tay bất cứ điều gì nữa!"

Diệt cỏ tận gốc!

Giết!

Ngày khánh điển, Đại Hạ vương có thể sẽ đến, hôm nay còn có người cố tình hạ bậc đối phó Ngô Gia thì đại biểu bọn hắn căn bản không để ý, không cố kỵ bất cứ thứ gì, ngay cả một tấm màn che cuối cùng cũng không cần.

Chính là một mực muốn đối nghịch với ngươi!

Đã như vậy thì từ nay về sau, những người này sẽ không có ai là vô tội nữa.

Đối địch, vậy liền triệt để mà đối địch.

Hoàng lão than nhẹ, "Làm sao lại phải đến mức này?"

Tô Vũ bình tĩnh đáp: "Ta đã nói rồi, hôm nay nếu đánh bảng như thường, sư tỷ của ta thua thì đó là vì thực lực không đủ, thắng, đó là chuyện đương nhiên. Còn nếu ép bảng thì đây là rõ ràng liều lĩnh, ta cũng không có gì phải phải cố kỵ."

Tô Vũ nhìn về phía Hoàng lão, cười nói: "Hoàng lão, ta cũng không muốn đâu, hôm nay ta chính là ôm thái độ này, về chuyện sư tỷ của ta có thể khiêu chiến thành công hay không cũng chẳng quá quan trọng, thậm chí sư bá ta có thể giữ được chức Quán trưởng Tàng Thư các hay không cũng chẳng sao. Điều quan trọng nhất là hai bên đã không còn bất luận sự khoan nhượng nào nữa!"

"Thật sự không được... ta liền đổi học phủ, ta không cho rằng học phủ khác ở Đại Hạ phủ sẽ không thu nhận chúng ta. Nếu mà Cửu Thiên hay Vấn Đạo là rác rưởi, vậy liền đi Chiến Tranh học phủ, thật sự không được nữa thì tới Đại Minh phủ!"

Tô Vũ chân thành giãi bày: "Đại Minh phủ bên kia, ta cũng đã tìm hiểu một chút, họ cầu tài như khát nước, Đơn thần văn nhất hệ không quá mạnh, dĩ nhiên cũng không quá yếu, thế nhưng ở Đại Minh phủ đấu tranh không quá phức tạp, Đa thần văn nhất hệ cũng vẫn tồn tại, chỉ là tháng ngày qua nghèo khó mà thôi. Đấy cũng là chuyện bình thường, chính mình tranh thủ không được tài nguyên thì nguyên nhân nằm ở chính họ, thế nhưng ta nghe nói có rất ít phe cánh tận lực chèn ép hay nhằm vào."

Hoàng lão hơi ngẩn ra!

Giờ khắc này, trong mắt ông lộ vẻ thương tiếc rõ ràng, "Ngươi... Chuẩn bị đi Đại Minh phủ sao?"

Tô Vũ có chút phiền muộn, có chút lưỡng lự, nửa ngày sau hắn mới kiên định gật đầu, "Ta quả thực có ý nghĩ này, tại Đại Hạ phủ, chúng ta bị bài xích quá nghiêm trọng! Mà Hạ gia, Vạn phủ trưởng nhìn như đứng về phía chúng ta, thế nhưng ta cảm giác được, bọn họ có tâm tư coi chúng ta là con mồi, ta có thể cảm nhận được."

Tô Vũ thở hắt ra, "Đại Hạ Văn Minh học phủ... Liễu lão sư không bỏ được, sư tổ ta cũng không nỡ vứt xuống cơ nghiệp của Ngũ Đại, nhưng ta bỏ được! Người như ta, nói một câu hơi khoác lác, ta đi Đại Minh học phủ, nếu Chu gia bên đó coi trọng nhân tài, tuyệt đối sẽ không để cho ta lần lượt bị người chèn ép!"

(Chu gia của Đại Minh phủ khác với Chu gia của Đại Chu phủ, không phải người một nhà, lập trường khác biệt)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.