Lúc này Tô Vũ không kiêng nể gì cả, cực kỳ thư thái nhìn Ngô Gia đứng trên đài, trên mặt nở nụ cười nhè nhẹ.
Hắn nhìn về phía Địch Phong cách đó không xa, thấy trong mắt gã là nồng đậm hận thù bèn mỉm cười, nhẹ nhàng nghiêng đầu, gương mặt nghiền ngẫm.
Địch Phong biến sắc mặt!
Tô Vũ cười, cười quá vui vẻ.
Hắn đang nghĩ, lỡ tay đánh chết một người thì sẽ bị phán xử thế nào?
Tốt nhất vẫn là từ bỏ đi thôi, miễn cho chuốc thêm phiền toái.
Ta sắp đi xa, ngươi sẽ cùng đi với ta sao?
Tâm tư Tô Vũ bay xa, sau một khắc lại khôi phục như thường.
Trên đài khẽ vang lên tiếng động nhỏ.
Nguyên khí nổ tung, ý chí lực tung hoành, thần văn dư vị tản ra, Ngô Gia nắm giữ 9 thần văn rõ ràng không phải là nhân vật mà Vu Đồng có khả năng địch nổi, bị Ngô Gia đè đầu cưỡi cổ mà đánh!
Ầm ầm!
Từng tiếng vang dữ dội bên tai không dứt.
Ngô Gia chiến đấu mặc dù không thể so với Chu Hạo nhưng cũng cực kỳ cường hãn, sát khí sôi trào.
Không đến ba phút, nương theo một tiếng quát chói tai, Ngô Gia tung một kiếm đánh bay Vu Đồng. Vẻ mặt Vu Đồng ảm đạm, nàng ta rơi xuống đất, rơi xuống khỏi lôi đài, khóe miệng chảy máu, bả vai bị kiếm đâm xuyên, nàng bưng bít bả vai, không cam lòng mà nhìn lại.
Cách đó không xa, Vu Hồng bước tới, vẻ mặt lạnh lùng nhìn về phía Ngô Gia, ánh mắt bà cực kỳ băng hàn.
Tô Vũ đứng lên, chặn tầm mắt của bà, nhìn thẳng lại bà ta, trên mặt nở nụ cười, "Không thua nổi thì đừng lên đài!"
"Hèn mạt!"
Vu Hồng quát lạnh một tiếng, "Ngươi đang nói chuyện với ai hả?"
Tô Vũ tỏ ra đạm mạc, "Với ngươi đó! Vu các lão, tại Sơn Hải mà thua không nổi thì mau im miệng! Đại Hạ phủ có khối u ác tính như đám các ngươi, ta hổ thẹn ở cùng với các ngươi!"
"Đồ hỗn trướng!"
Vu Hồng giận dữ!
Mấy người vừa chạy tới cũng tỏ ra kinh ngạc, Tô Vũ... điên rồi à, không sợ bọn họ trừng trị hắn sao?
Tô Vũ cười đáp: "Thật có lỗi, mặc dù lời ta nói là thật, nhưng dù sao cũng là ta vũ nhục Các lão, ta sẽ nhận phạt, Hoàng Các lão đang ở đây, sau này ta từ bỏ công huân ban thưởng, từ bỏ tư cách thượng đẳng học viên, Bách Cường bảng cũng không cần... Vu các lão, thế này, ngươi đã hài lòng chưa?"
Vu Hồng nhíu mày nhìn hắn.
Tô Vũ cười nói tiếp: "Đừng nhìn nữa, chút tiền lẻ mà thôi, ta không quan tâm! Ta nói thật, mặc dù có chút ý muốn nhục nhã, nhưng cũng không phải chân tâm!"
Dứt lời, Tô Vũ cười nói: "Sư tỷ, xuống đài đi, đánh tới 91 là đủ rồi, người cứ kéo dài đi, kéo tới ngày 25 lại tiếp chiến."
Ngô Gia nhìn hắn, hoàn toàn không hiểu.
Kéo dài sao?
Mà giờ khắc này, có người không đồng ý, Địch Phong đứng lên nhìn về phía Tô Vũ, lạnh lùng nói: "Tô Vũ, ngươi không phải đang chờ ta sao? Cố làm ra vẻ làm cái gì! Địch Phong này không cho phép Ngô Gia vào Bách Cường bảng, nàng ta sẽ không được vào Bách Cường! Vô sỉ cũng tốt, gian lận cũng được, nếu quy tắc cho phép thì ta đây chỉ cần xếp hạng thấp hơn nàng, thậm chí ta có khả năng lui bảng, một lần đánh gục nàng, để cho nàng rớt khỏi danh sách!"
Ngươi muốn dây dưa đến ngày cuối cùng cũng không được!
Địch Phong này không cho nàng vào bảng, nàng liền không có tư cách vào!
Ngô Gia không tiếp chiến, ta liền lui bảng, đợi đến ngày cuối cùng đi hạ gục nàng, nàng vẫn sẽ không thể vào bảng!
Tô Vũ phì cười, "Có lý nhỉ! Cho nên, ngươi vô sỉ như vậy, ta vẫn tương đối bội phục! Hôm nay là ngày khánh điển, mấy ngày thôi mà các ngươi cũng không nguyện ý cho à?"
Địch Phong lạnh lùng nhìn hắn, "Nếu ngươi lựa chọn hôm nay, ta đây sẽ phụng bồi!"
Tô Vũ vẫn mang theo nụ cười, cười không hề dối trá, mà là rất tự nhiên, "Địch Phong, chúng ta chưa từng giao thủ phải không?"
Địch Phong không nói gì.
"Có muốn làm thế này không, đánh một trận sinh tử lôi thì thế nào? Ngươi là Bách Cường, ta cũng vậy, đánh lôi đài thì quá không thú vị! Đánh một trận sinh tử lôi đi, lão sư của ta không ở trong học phủ cũng không sao, trước khi đi, ta đã nhờ ngài ấy ký một bản hiệp ước sinh tử lôi rồi. Chỉ cần ngươi nguyện ý, ta tùy thời đều có thể phụng bồi."
Tô Vũ lấy ra một trang giấy, cười nói: "Thật đấy, một lần vất vả suốt đời nhàn nhã! Ta quá phiền khi ngươi một mực quấy rối, ngươi phiền chán ta một mực làm ngươi chậm trễ tấn cấp, không bằng bây giờ tạo ra một kết thúc thì thế nào?"
Ánh mắt Địch Phong băng hàn, sau một khắc, gã nhìn về phía Chu Bình Thăng trong đám người, cắn răng nói: "Sư phụ, ta nguyện ý đánh sinh tử chiến với Tô Vũ!"
Lúc này, gã cũng nguyện ý đánh một trận sinh tử lôi!
Tô Vũ cười rộ lên.
Cười không hề kiêng nể gì cả!
Địch Phong đã nói rồi, gã ở đây thì không cho Ngô Gia vào bảng, còn có thể nói nổi cái gì.
Không có lời nào để mà nói!
Trong đám người, Chu Bình Thăng cau mày, sinh tử chiến... Địch Phong là đối thủ của Tô Vũ sao?
Bất quá, đây đích xác là biện pháp nhanh gọn tiện lợi nhất.
Quang minh chính đại đánh chết Tô Vũ ở đây!
Đường đường chính chính!
Thế nhưng... Địch Phong mang đến cho Chu Bình Thăng cảm giác còn chưa đủ, còn kém một chút.
Hắn nhìn về phía Địch Phong, lại nhìn qua chỗ Tô Vũ, nửa ngày sau mới mở miệng nói: "Có thể, Địch Phong, ngươi qua đây, lão sư có lời muốn nói với ngươi."
Hắn vẫy tay với Địch Phong, Địch Phong liền đi về phía hắn.
Hai người rời xa khỏi đám người, ánh mắt Chu Bình Thăng biến ảo, có chút xót ruột, bỗng nhiên hắn lấy từ trong ngực ra một cái hộp, "Cầm lấy, cụ hiện đan, lên lôi đài thì tiến vào Đằng Không, giết chết hắn!"
Không lên lôi đài, Đằng Không không thể chiến dưỡng tính!
"Lão sư..."
Địch Phong cực kỳ không cam lòng, gã muốn ở dưỡng tính giết chết Tô Vũ.
"Đồ đần độn!"
Chu Bình Thăng quát khẽ: "Buông xuống lòng tự trọng đáng thương của ngươi đi! Hắn là dưỡng tính mạnh nhất, bây giờ hắn đã tiến nhập Vạn Thạch, lực bộc phát của hắn thậm chí có thể so với Đằng Không, ngươi giao thủ với hắn khả năng thất bại cao tới tám phần mười! Ý chí lực cụ hiện, thần văn tấn cấp thì ngươi mới có thể giết hắn!"
Nói xong, Chu Bình Thăng lại lấy ra một cái hộp, "Cái này là... Phá khiếu đan, không phải vạn bất đắc dĩ thì đừng có dùng, phá hủy khiếu huyệt, bùng nổ tất cả lực lượng khiếu huyệt duy nhất một lần, Văn Minh sư mặc dù không quá để ý thân thể, thế nhưng có thể không bạo thì đừng bạo!"
"Đây là huyền giai văn binh, ngươi cũng cầm lấy đi, đến Đằng Không mới có thể dùng, nó không có thuộc tính, không quá phối hợp với ngươi, thế nhưng cũng không gạt bỏ ngươi, so với văn binh của ngươi thì vẫn mạnh hơn!"
"..."
Chu Bình Thăng lấy ra rất nhiều thứ, cũng xem như hắn đã bỏ hết cả tiền vốn.
Chỉ cần Địch Phong tấn cấp Đằng Không, chiến lực sẽ không quá yếu.
Dù sao cũng là học viên thiên tài!
Gã không phải là người mà những tên Đằng Không bình thường bên ngoài có thể so sánh!
Tô Vũ tuy có khả năng giết Đằng Không nhưng gặp Địch Phong thì chưa chắc đã có thể địch lại.
Địch Phong cắn răng tiếp nhận những vật này.
Văn binh được gã thu nhập vào biển ý chí, giờ phút này gã không thể dùng, đến Đằng Không rồi thì tự nhiên có thể đụng đến.
Chu Bình Thăng đứng từ xa nhìn Tô Vũ, hắn vẫn còn có chút lo lắng, suy nghĩ một chút lại lấy ra một vật, "Đây là thần phù nhất kích Đằng Không cửu trọng, đến cuối cùng, nếu ngươi còn không làm gì được hắn... thì đem hết toàn lực hao tổn hết tất cả, cho hắn nhất kích! Ngươi sẽ trọng thương ngã gục, yên tâm, sư phụ dẫu có hao phí lớn hơn nữa thì cũng sẽ chữa trị cho ngươi, trên thực tế, giết Tô Vũ rồi thì không cần lo lắng mọi người sẽ vứt bỏ ngươi!"
Địch Phong cắn răng, lại lần nữa tiếp nhận.
Lão sư không nói sai, thật sự giết được Tô Vũ, trọng thương thì có sao, Đơn thần văn nhất hệ sẽ cứu gã, bằng không, lòng người sẽ nguội lạnh.
Công thần đều bị từ bỏ, ai còn sẽ dám bán mạng?
Thần phù nhất kích Đằng Không cửu trọng!
Chỉ là miếng thần phù này có giá trị quá kinh người.
Chu Bình Thăng thấy gã tiếp nhận rồi thì mới nhẹ nhàng thở ra, căn dặn tiếp: "Ta nói là đến cuối cùng, bằng không thì dùng thần phù này dù sao cũng sẽ bị người ta lên án."
"Ta hiểu!"
Địch Phong gật đầu, dùng thần phù giết Tô Vũ, đó thật sự là hành vi mấp mé rìa quy tắc, quá dễ bị người lên án.
"Đi thôi!"
Địch Phong cũng không nói nữa, rất nhanh bèn rời đi.