"Đúng... Không đúng, à đúng.. ta là người Đại Minh phủ, thế nhưng ta đang học tập ở Đại Hạ phủ..."
Tô Vũ mỉm cười, "Đừng khẩn trưởng, Tiền học trưởng."
"Không khẩn trương!" Tiền Chí Hoa thở ra một hơi, không khẩn trương, không có gì, không phải chỉ là người giết mấy tên Đằng Không thôi sao?
Ta cũng làm được...
Mới là lạ!
Không khẩn trương!
Không khẩn trương nữa!
"Tô... Tô..."
"Gọi ta Tô Vũ là được!"
"Tô Vũ." Tiền Chí Hoa nhẹ nhàng thở ra, mặt mũi tràn đầy vẻ chất phác: "Cái kia, ta vừa rồi bất ngờ quá, ngươi tìm đến ta, là..."
"Có thể liên hệ với người cấp cao hơn bên Đại Minh phủ không?"
Tô Vũ cười hỏi: "Lần trước Tiền học trưởng đưa ra đề nghị, ta cảm thấy rất hứng thú."
Tiền Chí Hoa choáng váng!
Đề nghị?
Đề nghị gì?
Đệch!
Ta nhớ ra rồi!
Ngươi... không phải là muốn nói về chuyện đi tới Đại Minh phủ chứ?
Đầu y sắp nổ tung, ta tùy tiện nói một chút mà thôi, thật đó, ta hoàn toàn không nghĩ tới việc đào ngươi về, không phải ngươi không được, mà là do ngươi quá trâu, ta không mơ tới việc muốn đào ngươi đi a!
"Tô... Tô Vũ, ngươi đừng nói giỡn, ta..."
"Không nói đùa."
Tô Vũ cười khẽ: "Dĩ nhiên, ta không muốn bị quá nhiều người biết, ta cần người đáng tin, tốt nhất là cao tầng tới đàm phán! Hoặc dứt khoát hãy là người của Chu gia! Tô Vũ ta mặc dù có thực lực, nhưng ta mạnh nhất cũng không phải là thực lực, nói rõ thì ta hẳn là người nổi bật nhất trong những năm gần đây ở lĩnh vực suy luận công pháp. Dù cho là ở Đại Hạ phủ, ta cảm thấy, rất nhanh thôi ta cũng sẽ trở thành nghiên cứu viên, hoặc là trở thành trung cấp nghiên cứu viên..."
Tiền Chí Hoa muốn khóc!
Ngươi đừng nói đùa!
Thực lực ngươi không hề tầm thường, thật sự không tầm thường tẹo nào, ngươi nói như vậy ta sẽ muốn chết đó.
Tô Vũ mỉm cười tiếp tục: "Hôm nay tìm ngươi là vì việc này, ngươi liên hệ được ai thì có thể báo cho ta biết!"
Nói xong, hắn ném một khối truyền âm phù cho Tiền Chí Hoa, đoạn bảo: "Tiền học trưởng, làm phiền."
"Được, được..."
Nói xong, Tô Vũ hóa thành dòng nước, cấp tốc biến mất.
Tiền Chí Hoa thật sự choáng váng!
Đậu má!
Đây là công pháp gì?
Không đúng, đây là thiên phú kỹ sao?
Không đúng, Tô Vũ hình như không dùng tinh huyết mà.
Y sắp ngất!
Sau một khắc, y lại thanh tỉnh, cả người đều rung động, Tô Vũ... muốn phản bội chạy trốn... A không, không đúng, là muốn rời khỏi Đại Hạ phủ, đi tới Đại Minh phủ à?
Ta... Ta thế mà đào về được một vị siêu cấp thiên tài!
Nuốt một ngụm nước bọt, tim Tiền Chí Hoa nhảy nhót điên loạn.
Ta có phải là sắp phát tài rồi không?
Ta đào được Tô Vũ a!
Tô Vũ tại sao lại muốn đi, y không muốn phán đoán cũng không muốn nghĩ, y chỉ biết là, tin tức truyền về thì y tuyệt đối sẽ được đại nhân vật coi trọng!
Chính như Tô Vũ nói, thực lực của hắn chỉ là một mặt, thiên phú là một mặt khác, mấu chốt nhất hắn là thiên tài ở lĩnh vực nghiên cứu!
"Ta... Phát tài rồi!"
Tiền Chí Hoa nhe răng trợn mắt, trong lòng mừng rỡ như điên, không chỉ là phát tài mà còn thêm có chút lòng tự trọng đáng thương nữa, Đại Minh phủ ta sắp kiếm lời!
Ha ha ha!
Ta phải đi tha hương làm dị khách!
Đại Hạ phủ mạnh mẽ, phồn hoa thật đấy, nhưng y vẫn tưởng niệm vùng đất kia, tưởng niệm người ở đó, mẹ ơi, Đại Hạ phủ quá không an toàn, thật là đáng sợ, có lẽ lần này ta cũng có thể về nhà rồi!
Tiền Chí Hoa xúc động vô cùng, y sợ bị người phát hiện nên cẩn thận từng li từng tí rời khỏi học phủ.
Việc này phải hồi báo trực tiếp a!
Còn không thể báo cho tiểu nhân vật, phải nói cho đại nhân vật, an toàn nhất hiển nhiên là sứ giả của Đại Minh phủ trú tại Đại Hạ phủ!
...
Từ Đại Hạ phủ đi về phía nam, một đường xuôi xuống vượt qua Nam Nguyên, vượt qua Tinh Lạc sơn thì sẽ bước vào ranh giới của Đại Minh phủ.
Đại Minh phủ rất lớn!
Địa phương này vừa lớn, nhân khẩu vừa không ít, Đại Hạ phủ chỉ có 28 thành, Đại Minh phủ lại là có chừng 76 thành.
Đáng tiếc nhất là về thực lực.
Trong 36 phủ, Đại Minh phủ không phải yếu nhất, thế nhưng cũng không mạnh, xếp hạng trung đẳng, không tốt không xấu, cứ như vậy mà an ổn hiền hòa.
Kém một chút, mọi người đều biết ngươi.
Mạnh một chút, mọi người cũng biết ngươi.
Cái kiểu không mạnh không yếu thế này là tầm thường nhất.
Thiên tài không thích đến đây, mà chính nơi này cũng không xuất hiện thiên tài gì quá mạnh, đúng kiểu không nóng không lạnh, dù là một số đại phủ yếu còn có thể có vài thiên tài. Có những thiên tài ở Đại Hạ phủ hay Đại Minh phủ đều không tính đỉnh cấp, nhưng đã đến các phủ yếu thì ngược lại có thể hưởng thụ đãi ngộ tốt nhất.
Mà Đại Minh phủ cũng không phải quá để ý tới chút thiên tài nhỏ bé này, dẫn đến mấy năm qua, dù cho Chu Thiên Đạo có lòng lôi kéo người bốn phía thì cũng không có thu hoạch gì.
Đại Minh phủ, phủ thành.
Đại Minh phủ phủ thành có cái tên đơn độc —— Thiên Đô phủ.
Thiên Đô phủ rất lớn, nhân khẩu gần triệu, cũng là chốn cực kỳ phồn hoa, thiếu đi mấy phần khí tức nghiêm nghị. Chu gia quản lý Đại Minh phủ, không chặt chẽ quyết liệt như Đại Hạ phủ, cũng không có văn khí nghiêm trang như Đại Chu phủ.
Thiên Đô phủ đem đến cho người cảm giác bình phàm, tu giả cùng người bình thường đan xen vào nhau.
...
Tại trung tâm Thiên Đô phủ có một tòa cung điện to lớn.
Đó chính là chỗ ở của Chu gia.
Chu gia ở Đại Minh phủ, Đại Minh vương có thực lực không tính là yếu, tương đối mạnh mẽ, uy tín lâu năm trong số vô địch, cũng xem như xếp hạng phía trên, không đến mức không ra sao.
Đại Minh vương có hai đứa con trai, lão đại 9 tuổi đã chết, được ghi vào sử sách bởi vì đây là gia hỏa đầu tiên tắm gội Thần Ma huyết, một ngày Thiên Quân, một ngày chết bất đắc kỳ tử.
Con trai thứ là Chu Thiên Đạo, tuổi tác không nhỏ, dĩ nhiên cũng không quá lớn, ông chừng ngoài 90, còn chưa vượt qua tuổi một trăm.
Thực lực Chu Thiên Đạo cũng đến Nhật Nguyệt, nhưng lại kém xa Hạ gia Hạ Long Võ, cũng không bằng Chu gia Chu Phá Thiên...
Thường thường bậc trung!
Đời thứ hai không được, đời thứ ba cũng thế, đời thứ tư... Được rồi, không đề cập tới cũng được.
Chu Thiên Đạo rất là thương tâm, cũng rất bất đắc dĩ.
Đời sau càng kém hơn đời trước!
Ai cũng đều nói Chu gia đời thứ hai không được, nói ông không bằng đại ca... Con mẹ nó chứ, đại ca ta 9 tuổi đã chết rồi, ngươi sao lại biết ta không bằng hắn?
Này còn chưa tính, con trai con gái của ông cũng không được.
Đời thứ ba đến bây giờ vẫn chẳng có Nhật Nguyệt, tuổi tác không hề nhỏ hơn Hạ Long Võ, kết quả thì lại rất thê thảm, mấy vị Sơn Hải cảnh làm sao có thể chèo chống vùng trời Chu gia này đây?
Đến đời thứ tư... thôi, lại càng thảm hại hơn.
Dòng chính của Chu gia đời thứ tư chỉ có ba người, hiện tại mạnh nhất cũng chỉ là Lăng Vân, càng chống đỡ không nổi đại phủ này.
Trong hoa viên.
Chu Thiên Đạo than thở, "Tên cẩu mập mạp kia quả là công phu sư tử ngoạm, trao quyền cho Đại Minh phủ truyền bá Hợp Khiếu pháp, bản cấp thấp cũng tốn 1 triệu công huân, bản cao cấp tận 3 triệu công huân, hơn nữa còn thu các loại phí khác... Thời gian này chẳng có cách nào sống nổi!"
Đối diện, mấy lão nhân đều làm bộ như không nghe thấy.
Hạ mập mạp xác thực là lòng dạ rất đen!
Chu Thiên Đạo lại nói: "Cái tên Tô Vũ kia cũng quá tiện! Ngoan ngoãn tu luyện không chịu, lại chạy đi làm công pháp, còn bán cho Hạ gia, Hạ gia là cha ngươi à? Mẹ nó, sao ngươi không đấu giá? Hạ mập mạp một phân tiền cũng chẳng phải chi liền lấy mất trao quyền, tên Tô Vũ kia... Đầu óc toàn là cứt!"
Ông mắng một câu lại một câu.
Tô Vũ là đồ đầu heo!
Heo ngu xuẩn!
Ngươi đấu giá đi!
Đại Minh phủ ta ở gần như thế, còn có thời gian lượn lờ, bỏ ra thêm ít tiền mua về không phải ngon lành hơn sao?
Trong đám người, có lão nhân nhịn không được ho nhẹ một tiếng: "Phủ chủ, chú ý ngôn từ!"