Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 816: Toàn Bộ Là Của Ta!



Mấy lão nhân của Đại Minh phủ vẫn còn có chút không nguyện ý, rất nhanh, một vị lên tiếng khuyên can: "Phủ chủ, ngài đi không thích hợp! Không được thì để ta đi!"

"Ngươi? Quên đi thôi, một đám xương già, tính tình cũng không lớn, vô duyên vô cớ đến nơi kia lại bị khinh bỉ. Đám gia hỏa ở Đại Hạ phủ vênh váo tự đắc, hết sức hung hăng càn quấy!"

Chu Thiên Đạo cười nói: "Không nói nữa, ta sẽ đi một chuyến! Lần trước Hạ Long Võ bị tập kích, ta mặc dù không ra tay nhưng tốt xấu gì cũng ra mặt, chút mặt mũi này hắn lại không chịu cho ta?"

Mấy người nhìn ông bằng ánh mắt quỷ dị!

Không phải vậy!

Lần trước khi ông trở về, chính ông đã nói, ngoại trừ giáo chủ Thiên Nghệ thần giáo thì mấy vị thần tộc khác đều là do ông giết, Hạ Long Võ lại vô sỉ nuốt hết những thi thể thần tộc kia.

Bây giờ… sao lại biến thành ông không hề ra tay rồi?

Phủ chủ, lần sau ngài có thể đừng mâu thuẫn trước sau, tự mình hố mình được không?

Chu Thiên Đạo mới mặc kệ cái này, cười nói: "Nhàn rỗi mà, dù sao cũng không có chuyện gì, ta đi, bây giờ sẽ đi luôn. Tiểu tử này... Hi vọng hắn còn có thể cho ta thêm chút kinh hỉ, ai, Đại Minh phủ một đời lại thua kém một đời, quá an nhàn. Các ngươi nói xem có cần tìm vài kẻ hung hãn về để cải tổ lại?"

"..."

Mấy người lắc đầu, quên đi thôi, thay đổi thì chỉ sợ ngài ngày ngày ăn không ngon!

Chu Thiên Đạo cũng không nói nữa, cười một tiếng, thân ảnh của ông biến mất.

Nói đi là đi!

Ông vừa mới đi, mấy người còn lại đưa mắt nhìn nhau.

"Lão Hầu, ngươi nói xem trong chuyện này có dối trá gì không?"

Hầu thự trưởng bật cười: "Có cái gì để mà lừa dối? Không đến mức ấy! Chỉ là ta hơi lo cho Phủ chủ, nếu trêu ra một chút phiền toái, Tô Vũ đã làm nhục Đơn thần văn nhất hệ, cũng có quan hệ không ít với Liễu Văn Ngạn, ta sợ là khiến Đại Minh phủ bị liên lụy vào."

"Điều này cũng đúng, bất quá Phủ chủ nói không sai, Đơn thần văn nhất hệ bao gồm cả mấy vị Vô địch Đơn thần văn hệ kia sẽ không dám tùy tiện trêu chọc những người ngoài cuộc như chúng ta."

Có người lắc đầu, được rồi, phiền toái không lớn.

Không có gì phải cố kỵ!

Tổng thể mà nói, vò đã mẻ sẽ không sợ rơi, lão Chu gia muốn tấn cấp mới không để ý tới các ngươi, nếu ngươi làm ầm ĩ khó chịu, vậy thì ông ta sẽ cho ngươi một bàn tay, ngươi liền phải nghe lời.

Đơn đa hệ trong Đại Minh phủ cơ hồ không có tranh đấu gì lớn.

Lần trước Liễu Văn Ngạn đại chiến, Đại Minh phủ cơ hồ không ai tham dự, nói một cách khác, tất cả mọi người đều theo phật hệ, ngươi đánh của các ngươi, chúng ta sống an nhàn của chúng ta.

"Tiểu tử này xem bộ dáng là kẻ rất biết gây chuyện, thiên phú mạnh, thực lực cũng mạnh. Các vị, Phủ chủ tự mình đi thương lượng, còn là lôi kéo về, người này mà về đây, mọi người vẫn nên theo sát hậu bối của mình. Nói một câu khó nghe, người ta cũng là nhân vật đứng đầu Đại Hạ Văn Minh học phủ giết người như ngóe, nên kiềm chế một chút đi!"

Một vị lão nhân nói xong, những người khác tức thì gật đầu.

Điều này cũng đúng!

Đó là kẻ hung hãn!

Nói giết liền giết, giết xong còn chuẩn bị chạy trốn, không quản chuyện sau này, xem xét ra thì đây cũng không phải là người hiền lành.

Đại Minh phủ bên này, nói thật thì thực lực vẫn kém một chút so với Đại Hạ phủ.

Thực lực chỉ ở mức trung bình!

Cũng không phải công pháp của họ không bằng, không phải tài nguyên không bằng, chủ yếu là tập tục kém một chút, tính tình cũng không quá hiếu chiến.

Đại Hạ phủ luôn luôn hiếu chiến hơn một chút!

Đánh mấy trăm năm, người ta đâu đâu cũng là binh, bao gồm cả Tô Vũ khinh thường Đơn thần văn nhất hệ, nhìn Vạn Tộc giáo bị chặt đầu cũng nhìn thành quen, dù cho là một ít nữ sinh thấy Tô Vũ giết người thì cũng là mặt không đổi sắc, cùng lắm chỉ hơi tái mặt mà thôi.

Đến Đại Minh phủ... cảnh Tô Vũ chém giết Địch Phong và Vương Trinh có thể đủ khiến người ta nhìn mà nôn.

Đây là lời nói thật!

Đại Minh phủ muốn thay đổi. Đáng tiếc, tập tục mấy trăm năm thật không dễ dàng cải biến.

Mấy lão nhân liếc nhau, đây là mãnh long quá giang rồi!

Mặc dù thực lực đối phương còn yếu, kém xa họ nhiều lắm, nhưng cũng không thể xem thường.

Chu Thiên Đạo vội vã chạy đi đón người, ngoài miệng không nói nhưng trong lòng đại khái đã vui tới nở hoa rồi, lúc này gây chuyện, tốt nhất đừng góp luôn bản thân vào.

...

Đúng như bọn họ sở liệu.

Giờ khắc này Chu Thiên Đạo đã phá toái hư không, vui vẻ toe toét khó kiềm.

Kiếm lời a!

Đại Hạ phủ đấu đi, tiếp tục đấu đi.

Đậu!

Ông kiếm lợi lớn rồi!

Lần này mò về được một vị tuyệt thế thiên tài hơn nữa còn đính kèm khả năng nghiên cứu cấp bậc chuyên gia!

Tô Vũ dù cho mượn hào quang của đa thần văn hệ nhưng mà đa thần văn nhất hệ nghiên cứu nhiều năm như vậy cũng không có thành quả gì lớn, nhìn đi, Tô Vũ vừa tới thì liên tiếp tạo ra thành quả, nhiều ít gì thì hắn đúng là có mấy phần bản lĩnh thật sự!

"Bạch Phong vốn chính là của nhà ta!"

Chu Thiên Đạo thầm nhủ, mẹ nó, bị hớt tay trên mất. Những năm qua ông không có ấn tượng gì lắm, nhưng đợi đến khi Bạch Phong giết một vị Lăng Vân, chém nổ Hạ Ngọc Văn thì ông bèn tức muốn chết, tức đến mức muốn túm đám người nhà lão Bạch ra đánh một trận!

Đại Minh phủ ta vốn dĩ đã thiếu người, chúng ta không có đa thần văn nhất hệ sao?

Các ngươi thế mà đưa Bạch Phong đi mất!

Không đánh các ngươi đó là vì không tiện hạ thủ thôi.

Ngũ Đại hại người rất nặng, chết rồi vẫn còn thông đồng với thiên tài của chúng ta, may mắn, hiện tại có vẻ như trái ngược rồi.

Chu Thiên Đạo vui vẻ!

Hư không rung chuyển, trong nháy mắt đã vượt qua trăm dặm, một lần lại một lần, chốc lát sau, một tòa núi lớn hiện ra ở trước mắt, chính là Tinh Lạc sơn.

Ông cũng không buồn dừng chân, rất nhanh, ông đã tiếp tục tiến lên.

Một lát sau, Nam Nguyên thành đã xuất hiện trong tầm mắt.

Dư quang nhìn lướt qua, ông bĩu môi, nhiều vị Sơn Hải đang ẩn núp, thậm chí còn có cả Nhật Nguyệt. Đại Hạ phủ đang tìm di tích truyền thừa của Tô Vũ à?

Đây cũng là của ta nha!

Ông vừa định đi, một bóng người thoáng hiện, một vị lão giả xuất hiện ở trước mặt ông, thấy Chu Thiên Đạo thì người nọ liền khom lưng chào hỏi: "Tham kiến Chu phủ chủ!"

"Miễn lễ!"

Chu Thiên Đạo nói xong, liền muốn rời khỏi.

Lão nhân kia vội vàng hỏi: "Chu đại nhân muốn tới Đại Hạ phủ thành sao?"

Chu Thiên Đạo vui tươi hớn hở đáp: "Không phải, ta muốn đi Đại Thương phủ, đi ngang qua chỗ các ngươi mà thôi, ngươi ngăn ta làm gì? Bảo ta giúp ngươi dò xét đồ vật à?"

Nói xong, ông quay người muốn đi về phía Nam Nguyên.

Lão nhân gấp quá, vội vàng nói: "Không cần không cần, không làm phiền Chu phủ chủ, Phủ chủ có chuyện riêng, ta không làm chậm trễ Phủ chủ!"

Chu Thiên Đạo cười một tiếng, "Được rồi, ta thấy Nam Nguyên này bảo khí nội liễm, thần vận tự sinh, hẳn là có bảo vật, bất quá nếu các ngươi đã ở đây rồi thì ta không tới nhìn nữa, đi đây!"

Dứt lời, ông đã tức khắc tan biến.

Lão nhân không ngăn cản nữa, suy nghĩ một chút vẫn là cấp tốc truyền tin cho Đại Hạ phủ bên kia, Chu Thiên Đạo đang êm đẹp lại vào Đại Hạ phủ làm gì?

Đi tới Đại Thương phủ à?

Đại Thương phủ có chuyện gì đáng giá để ông ta đi sao?

Không thể hiểu rõ, cũng không quá để ý, Chu Thiên Đạo là chủ nhân của một phủ, cũng không tới lượt hắn quản.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.