Thần Văn học viện bất tri bất giác đã có hai vị Các lão rời đi.
Đương nhiên là họ đều có lý do, một vị muốn tới hải vực chiến trường, một vị đi tiếp đãi Các lão của Đại Thương phủ.
Đại Thương phủ... Tô Vũ cũng biết một chút, vị kia hình như là bởi vì mình giết Địch Phong, làm mất thể diện của Đơn thần văn nhất hệ nên ông ta mới tới Đại Hạ phủ, đến bây giờ mà còn chưa đi?
Nói như vậy thì ít nhất có ba vị Các lão ở bên ngoài, vị tới từ Đại Thương phủ kia cũng là người Đơn thần văn nhất hệ, ai biết ông ta có ra tay hay không.
Còn có hai đại học phủ Cửu Thiên và Vấn Đạo nữa.
"Nếu hai bên đó cũng có người, vậy thì thật đúng là rất coi trọng ta!"
Một bên ra một người thôi thì cũng lên tới 5 vị Các lão rồi.
Giết Nhật Nguyệt à?
Đáng giá lắm hả?
Tô Vũ bĩu môi, giỏi thật!
Bất quá dù họ ra tay thì đại khái cũng không dám đồng thời xuất động quá nhiều người trong Đại Hạ phủ.
"Vậy phải xem các ngươi có dã tâm hay không!"
Tô Vũ nói thầm một tiếng, có dã tâm thì phải tự mình đi tới "Di tích" thì mới có thể thu về tay, không cầm về được di tích, những người này cam tâm sao?
Đây cũng là cơ hội cho chính hắn!
Đương nhiên, nếu vừa ra khỏi cổng lớn của học phủ, những tên điên kia đã cử năm sáu vị Sơn Hải cùng ra tay với mình, vậy thì khỏi nói, không có cách nào chơi lại.
Lúc này, hắn sẽ như đi xiếc dây, là thời điểm khảo nghiệm lòng tham của con người.
Tô Vũ tủm tỉm cười, hơi có kích động nho nhỏ.
Kích thích!
Rất tốt, hắn chính là cần điều này.
Đám gia hỏa kia trên đường đi có lẽ sẽ không ngừng thăm dò, không ngừng bức ra lá bài tẩy của mình, thậm chí là thăm dò phản ứng của Đại Hạ phủ cùng đa thần văn nhất hệ.
Mà việc này, cũng là một cơ hội để hắn tôi luyện.
Trong lúc nghĩ ngợi mấy việc đó, thân thể Tô Vũ chợt chấn động!
Hợp khiếu thành công!
Mấy ngày nay, hắn một mực chuyên tâm hợp khiếu, từ tháng trước suy luận ra Hợp Khiếu pháp, đến bây giờ cũng hơn một tháng trôi qua, Tô Vũ cuối cùng đã hoàn thành việc hợp khiếu của Khai Thiên đao.
144 khiếu toàn bộ đều hợp thành!
Hợp thành 9 khiếu!
Vạn Thạch cửu trọng!
Hai mắt Tô Vũ lấp lánh, Vạn Thạch cửu trọng, bất quá là các khiếu huyệt khác quá nhiều, tốt nhất là võ kỹ cũng nên hợp khiếu, nhưng hiện tại hắn không có nhiều thời gian như vậy, vẫn nên để chậm rãi lại tính sau, đến Đại Minh phủ sẽ từ từ thực hiện.
"Ta sẽ thử nghiệm thôn phệ một chút máu tươi, trước dùng Đằng Không cửu trọng để thử vậy!"
Lăng Vân thì thôi đi, Tô Vũ sợ chết, trừ phi Đằng Không cửu trọng đối với hắn không có áp lực lớn thì hắn mới dám nếm thử.
Trong tay Tô Vũ nháy mắt xuất hiện một giọt tinh huyết!
Đồ quen cũ!
Thiết Dực điểu!
Thứ này đều là do tìm Hạ Hổ Vưu để lấy được, hắn tốn không ít công huân, tính ra thì xấp xỉ hai ba vạn điểm công huân rồi, Tô Vũ không thèm để ý, chút tiền ấy nào có tính là gì.
Không nghĩ nhiều nữa, Tô Vũ cắn răng, nuốt vào một giọt tinh huyết!
Ầm ầm một tiếng!
Cả người hắn chấn động, khiếu huyệt mở ra, lực lượng tinh huyết mạnh mẽ đánh thẳng vào thân thể, chẳng qua là trong chốc lát thôi đã khiến Tô Vũ hơi không chịu nổi.
Cũng may, lúc này sách họa cấp tốc hấp thu tinh huyết.
Sau một khắc, bên trong biển ý chí có một giao diện màu vàng kim xuất hiện.
Là trang về Thiết Dực điểu!
Mà kiểu chữ trên ấy thì lại biến đổi.
"Thiết Dực điểu (Đằng Không cửu trọng):
Kỹ năng chủng tộc: Xé rách cấp ba (dùng tinh huyết mở ra), giương cánh nhất kích (dùng tinh huyết mở ra)
Cơ sở nguyên quyết: Nạp Nguyên quyết (dùng tinh huyết mở ra)
Cơ sở đúc thân pháp: Thiết Dực cửu đúc pháp (dùng tinh huyết mở ra)."
Nhiều thêm một hàng chữ!
Cơ sở đúc thân pháp!
Tô Vũ cũng không thấy bất ngờ, đến Đằng Không cảnh thì Chiến giả cần đúc thân thể, tảy tủy hoán huyết, cường hóa thân thể. Lúc này họ sẽ tu luyện một chút công pháp để cường hóa thân thể, thay xương đổi thịt.
Những công pháp này không cần khai khiếu, chủ yếu là lợi dụng nguyên khí, phối hợp với chút tinh huyết của chủng tộc mạnh để rèn đúc thân thể, hoặc là thiên tài địa bảo cũng được.
Điểm này vẫn có chênh lệch khá lớn với Văn minh sư, Văn Minh sư ở giai đoạn này chủ yếu là khai thần khiếu.
Tô Vũ không quản vấn đề đó, đúc thân thể thì hắn vẫn còn sớm.
Hiện tại gấp làm cái gì!
Đương nhiên, có cơ hội thì sớm rèn đúc, cường hóa thân thể một chút thì cũng là chuyện tốt.
Không để ý việc này nữa, Tô Vũ không nói hai lời, thôn phệ thêm một giọt Thiết Dực điểu tinh huyết.
Thân thể bành trướng!
Hai tay hắn biến hóa, Tô Vũ khẽ quát một tiếng, xé rách!
Xoẹt một tiếng!
Phía trước, một bộ mô hình ngày thường dùng để rèn luyện bị hắn xé tan!
Tô Vũ nhìn mô hình bị xé thành vô vàn mảnh vỡ, nửa ngày sau bỗng nhiên mắng: "Rác rưởi!"
Thiết Dực điểu nhất tộc quá rác rưởi!
Lực bộc phát Đằng Không cửu trọng cho Tô Vũ cảm giác hình như không mạnh mẽ hơn chính hắn bao nhiêu, quá tệ!
Thân thể của hắn cũng chẳng phải chịu áp lực gì quá lớn.
"Quả nhiên, chủng tộc đứng gần cuối trong Bách Cường đều rất yếu!"
Tô Vũ nói thầm một tiếng, rác rưởi như thế mà giá tinh huyết còn không thấp, dù sao cũng là Đằng Không cửu trọng, dùng vào chỉ thêm lãng phí tiền!
"Không được, ta phải đổi lại chủng tộc mạnh khác!"
Ít nhất, cũng phải là cấp bậc giống như Toan Nghê kia chứ?
Thiết Dực điểu phế vật thế này, ném sang một bên, uổng công ta mở ra sách họa Đằng Không của tộc các ngươi!
Tô Vũ tiếp tục lấy ra một giọt tinh huyết, tiếp tục thôn phệ, tiếp tục mở ra!
Hôm nay sách họa không mở ra một chủng tộc cường đại thì quyết không bỏ qua!
Tốt nhất là chủng tộc Lăng Vân có thể giết Sơn Hải, Lăng Vân nhất nhị trọng gì đó giúp lão tử có thể giết Sơn Hải... Dĩ nhiên, mơ mộng tí mà thôi, vạn tộc có thể tại Lăng Vân giết Sơn Hải, trước mắt hình như cũng chỉ có rất ít thiên tài cường tộc mới có thể làm được.
Một giọt tinh huyết cũng không đủ để mở ra đến mức độ kia.
Huống chi, chẳng qua là mở ra Lăng Vân sơ kỳ, Lăng Vân sơ kỳ mà muốn giết Sơn Hải... Trong lịch sử hình như chưa từng có.
Tô Vũ tiếp tục mở ra sách họa, thỉnh thoảng phun một ngụm máu, máu huyết của các chủng tộc mạnh vẫn rất cường đại, Đằng Không cửu trọng liền có thể khiến cho hắn phun máu, nhưng càng phun máu, Tô Vũ lại càng xúc động, phải thế thì mới đại biểu cho sự mạnh mẽ!
Nào giống Thiết Dực điểu rác rưởi kia, nuốt một giọt Đằng Không cửu trọng mà da của hắn chỉ hơi sưng một thoáng, rác rưởi!
...
Cùng lúc đó.
Đại Hạ Văn Minh học phủ.
Ở trong sở nhiệm vụ đã tiếp nhận được cầu viện từ phía Nam Nguyên.
"Phủ trưởng của Nam Nguyên trung đẳng học phủ thỉnh cầu Tô Vũ trở về Nam Nguyên, hỗ trợ giết yêu tộc xao động gần khu vực phủ thành."
"Còn có cả thành chủ Ngô Văn Hải liên danh!"
Ở sở nhiệm vụ, vài vị Lăng Vân cảnh ngồi trong trong phòng họp liếc nhìn nhau, Nhị gia gia Hồ Hữu Huy của Hồ Tông Kỳ lên tiếng trước: "Đây là tin Nam Nguyên cầu viện, muốn nhờ Tô Vũ trở về, chư vị thấy thế nào?"
Phía dưới, một vị Lăng Vân nói như chẳng có vấn đề gì: "Thông báo cho Tô Vũ để tự hắn quyết định! Hắn xuất thân từ Nam Nguyên, bây giờ đối phương tìm hắn cũng là điều hiển nhiên. Hắn có thể giết thiên tài Đằng Không, giết vài đầu yêu tộc cũng chẳng tính là gì!"
"Yêu tộc bên chỗ Nam Nguyên cũng không mạnh, chỉ là chúng quá tán loạn, tiêu diệt sẽ rất phiền toái."
Mấy người ngươi một lời ta một câu, có người cười nói: "Vậy thì cứ để Tô Vũ đón lấy nhiệm vụ này là xong, thiên tài mà, nhiều ít gì vẫn là cần tôi luyện một thoáng!"
Hồ Hữu Huy nhìn thoáng qua mấy người, trong đó còn có cả Đơn thần văn nhất hệ, suy nghĩ một chút bèn mở miệng nói: "Hắn đã bị Vạn Tộc giáo chú ý, để hắn trở về có phải hơi nguy hiểm rồi không?"
"Lịch luyện một thoáng thôi, đều nằm trong Đại Hạ phủ, không được thì để nhất hệ của hắn âm thầm an bài một vị cường giả đi theo bảo hộ, việc này cứ hỏi ý Tô Vũ, chúng ta chuyển đạt là được rồi!"
Hồ Hữu Huy nghe mọi người nói như vậy, suy nghĩ một chút bèn gật gật đầu, không nói thêm nữa.
"Người tới, chuyển tin về nhiệm vụ từ Nam Nguyên cho Tô Vũ, có đi hay không thì hắn tự ra quyết định!”
Rất nhanh có người mang thông báo về nhiệm vụ đi tìm Tô Vũ.
Hồ Hữu Huy đứng dậy, không nói tiếp gì nữa, dư quang liếc qua mấy người, lòng y hơi bất an.
Mấy tên kia... nhiệm vụ lần này của Tô Vũ vẫn còn hơi nguy hiểm.
Vạn Tộc giáo đang ngó chừng hắn, Đơn thần văn nhất hệ một bộ như xem náo nhiệt, chẳng lẽ còn dám...
Y không dám nghĩ tiếp!
Y vẫn luôn cảm thấy nhiệm vụ lần này tới rất kỳ quặc!
Không phải là do Đơn thần văn nhất hệ đặt bẫy đấy chứ?
Trong đầu y không khỏi nhớ tới người thiếu niên ngày đó mình đón vào học phủ, bây giờ, hắn bỗng chốc đã hóa thành nhân vật phong vân rồi.