Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 849: Huyết Nguyệt, Cự Sơn, Độc Nhãn



Hộ đạo giả của Tô Vũ đã bại lộ!

Vẻ mặt của Tô Vũ không quá đẹp đẽ, hắn cũng không nói gì, một mực chờ đợi mọi người khôi phục, sau đó tiếp tục tiến lên.

Không có vật cưỡi, tốc độ chậm đi không ít.

Nửa đường, Tô Vũ bỗng nhiên nói: "Thị Huyết tộc có thể chui vào Nhân cảnh sao? Không đúng, ta nghe nói Thị Huyết Thần giáo chỉ hoạt động ở phương bắc, Đại Hạ phủ thuộc về phương nam, tại sao lại có Thị Huyết tộc xông đến được? Khi ta nhận nhiệm vụ cũng chưa được bao lâu, từ phương bắc chạy tới phương nam cũng cần không ít thời gian a?"

Nói xong, hắn nhìn về phía Hạ Thanh!

Ánh mắt hơi bất thiện, Hạ Thanh thấy thế, tim đập nhanh hơn, nàng vội vàng nói: "Tô huynh, có thể là chúng vốn ẩn nấp ngay tại Đại Hạ phủ, đây cũng là điều có khả năng."

Tô Vũ nhíu mày, không tiếp tục truy hỏi.

Hạ Thanh cũng thầm mắng một tiếng, đây là hoài nghi ta tiết lộ tin tức ư?

Chẳng lẽ là do Đơn thần văn nhất hệ tiết lộ?

Có khả năng!

Nếu sau khi mình thông tri, bọn hắn lập tức liên hệ với Vạn Tộc giáo ở phương bắc thì đối phương vẫn có khả năng rất lớn chạy tới đây.

Mà giờ khắc này, Tô Vũ không để ý tới nàng nữa.

Chiêu vừa ăn cướp vừa la làng này hiển nhiên dùng rất tốt.

Huyết Nguyệt... một trong ba vị Đại Yêu.

Huyết Nguyệt, Cự Sơn, Độc Nhãn.

Ngay cả vòng cấm yêu đều không ngăn được Huyết Nguyệt, thế thì có thể che giấu nổi những gia hỏa âm thầm kia sao?

Tô Vũ không rõ, tốt nhất là cứ thử một chút, dù sao cũng không có tổn thất gì.

Dù cho bị phát hiện thì cũng không có vấn đề gì lớn.

Bại lộ Cự Sơn, đưa tiễn Huyết Nguyệt, không biết Độc Nhãn có thu hoạch được gì không.

...

Ngay tại khi Tô Vũ nghĩ đến Độc Nhãn.

Giờ phút này, trong một khe núi, xác chết phơi khắp nơi.

Còn có một số người sống!

Giờ phút này ai nấy đều run lẩy bẩy, quỳ rạp xuống đất.

Trước mặt mọi người, một thân ảnh cao to đứng thẳng, tóc trắng bệch, trên trán có khe nứt, giờ phút này, nó bỗng nhiên mở ra con mắt trên trán kia, nhìn về phía mọi người, âm trầm nói: "Phản kháng ta thì chỉ có chết!"

"Ở đây, đều phải nghe ta!"

Độc Nhãn u lãnh cất giọng: "Một đám rác rưởi còn dám phản kháng! Nếu không phải Ma đồng tộc ở chỗ này không có có sức mạnh thì đám phế vật các ngươi sẽ chẳng có nổi tư cách gia nhập ma đồng tộc!"

Trong đám người đang quỳ, rất nhanh có kẻ run run rẩy rẩy đáp: "Đại nhân, ta nguyện vì đại nhân cống hiến sức lực, chỉ là chúng ta vốn thuộc về Hỏa diễm thần giáo, chúng ta mà phản bội..."

"Phản bội?"

Độc Nhãn u lãnh nói: "Hỏa diễm thần tộc thì làm sao? Nó tính là thứ gì! Các ngươi đều là nhân tộc, đầu nhập vào tộc nào cũng đều giống nhau! Chẳng lẽ Hỏa diễm thần tộc còn vì đám phế vật các ngươi mà khai chiến với Ma đồng tộc ta?"

Dứt lời, nó vung tay lên tùy ý, rất nhiều thiên tài địa bảo xuất hiện, cười lạnh: "Thưởng cho các ngươi! Ma đồng tộc lần này muốn mở căn cứ ở Đại Hạ phủ, các ngươi là nhóm người đầu tiên được tuyển, ngươi..."

Nó chỉ chỉ một vị Lăng Vân cảnh, "Chính là giáo chủ của phân giáo này, sự tình lần này nếu mà thành công thì ta sẽ trọng thưởng!"

"Đa tạ đại nhân!"

Vị Lăng Vân kia mừng rỡ, hắn ta được làm giáo chủ!

Còn về việc phản bội Hỏa diễm thần giáo... Đừng nói gì tới phản bội, đây cũng là cống hiến cho vạn tộc, Ma đồng tộc là cường tộc, cống hiến sức lực vì ai thì cũng như nhau, thu nhiều lợi ích là được!

"Sự tình thành công thì không thiếu chỗ tốt cho các ngươi!"

Độc Nhãn nhìn về phía mọi người, âm u nói: "Dám bằng mặt không bằng lòng, toàn bộ giết là xong! Nhân thủ quá ít thì đi tìm với ta, tìm những người khác, mở giáo thì ít người là không thể được..."

"Đại nhân!"

Cái tên được chỉ định làm giáo chủ vội vàng nói: "Bên này còn có một nhóm người, Đằng Không, Lăng Vân đều không ít, là tổ chức trước đó của phản đồ Huyết Hỏa giáo, Huyết Ngạc, trước kia chúng còn lôi kéo chúng ta, bất quá gã đắc tội Đại Hạ Văn Minh học phủ, chúng ta cũng không dám theo gã, nếu đại nhân cần nhân thủ, ta có thể đi tìm gã..."

"Huyết Hỏa giáo?"

Độc Nhãn trầm ngâm một hồi, gật đầu, "Đi tìm bọn họ!"

Dứt lời, trong mắt nó lóe ra u quang, rơi xuống trên thân mọi người, lạnh giọng nói: "Cảm thấy có khả năng chạy hay có thể phản bội thì thử xem, Ma đồng nhất tộc có thể còn sống sót thì bản tọa cũng chẳng giết các ngươi!"

Mọi người run run rẩy rẩy không dám nhiều lời, chỉ có thể nói lần này là họ không may, bị vị Sơn Hải trước mắt bắt được, có muốn không làm phản cũng không được.

Được rồi, kẻ nào mà chẳng cùng một giuộc?

Cho ít chỗ tốt là được!

"Cút đi!"

Độc Nhãn hừ lạnh một tiếng, mọi người không dám lưu lại, dồn dập rời đi, tan biến vào trong bóng đêm.

Mà Độc Nhãn nhìn thoáng qua những thi thể dưới mặt đất, trong con mắt thứ ba toát ra ánh lửa, thi thể bị đốt cháy toàn bộ, trong nháy mắt đều tan biến.

"Ma đồng thần giáo?"

Độc Nhãn cười lớn, thấy có vẻ thú vị.

Nó nghiêng đầu nhìn về phía một phương hướng khác, tiểu tử nhân tộc gian xảo kia có lá gan rất lớn a!

Không sợ chúng ta chạy mất thật hoặc là ẩn nấp trong Nhân cảnh sao?

Dám chắc chắn chúng ta sẽ giúp ngươi ư?

"Hồng Đàm..."

Trong lòng nó niệm một cái tên, hừ lạnh!

Đây chính là kẻ thù lớn!

Đồ tôn của ông ta cũng không phải thứ gì tốt!

Thế nhưng khi nghĩ đến dáng vẻ chắc chắn của Tô Vũ, Độc Nhãn than nhẹ một tiếng, được rồi, không cần thiết đi tìm chết.

Lần này, đã định trước là một tuồng kịch hay.

Trò vui giết chóc!

Phủ chủ Đại Minh phủ tự mình ra mặt, đám như tụi nó đại khái đều nằm trong khống chế, Tô Vũ tự bày ra thế cục này, thật sự chẳng lẽ không có thủ đoạn gì để khắc chế ư?

Hạ gia, Vạn Thiên Thánh, Chu gia có lẽ đều đang ngó chừng!

Độc Nhãn u lãnh cười khẽ, một đám ngớ ngẩn, lần này còn không biết sẽ phải chết bao nhiêu người!

Di tích... dù là thật sự có thì cũng phải có mạng đi hưởng thụ mới được.

Tô Vũ tự bố trí cục diện, dù cho hắn có di tích thật thì còn có thể mang theo các ngươi tìm đến di tích hay sao?

"Tinh Lạc sơn..."

Đó sẽ là vùng đất chết!

Đó là nơi tiến nhập vào cảnh nội của Đại Minh phủ, lúc nào Chu gia cũng có thể ra tay, một đám ngớ ngẩn không phải thật sự tưởng rằng Chu gia yên lặng nhiều năm thì sẽ không xuất thủ đấy chứ?

Hình như... chính nó cũng cảm thấy sẽ không.

Nếu không có Tô Vũ sớm ngỏ lời trước thì nó cũng không nghĩ đến Chu gia sẽ dính vào.

Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường!

Đại Minh vương, trong lòng Độc Nhãn nhẩm thầm một câu, nó vẫn phải cẩn thận một chút, kiềm chế một chút, Đại Minh vương đang chờ ở ngay tại Đại Minh phủ ư?

Nếu như có thì nó cần khiêm tốn một chút, nghe lời một chút mới được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.