Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 869: Kế Phản Gián



Bên chỗ Tô Vũ, Phi Lang vừa đánh tới, Ảnh Tử và Thủy Nhân trong nháy mắt đã bùng nổ, một đám hơi nước hiện ra bao phủ lấy đối phương, mà trong bóng của Phi Lang, Ảnh Tử đã nổi lên!

Ba vị Lăng Vân trong nháy mắt quyết chiến cùng nhau.

Tô Vũ sôi trào sát khí, không mở ra "Di tích" nữa, cất cao giọng quát: "Đã sớm biết các ngươi không có lòng tốt, Hạ Thanh, các ngươi chết chắc!"

Hắn còn chưa đuổi theo, trong hư không, một tiếng rống bén nhọn đã truyền đến!

Ầm ầm một tiếng!

Tiếng nổ to lớn đùng đoàng vang vọng bốn phương!

Thân thể Ma Hạt giáo Hồng Trần trực tiếp bị tạc vỡ tan, 4 vị Sơn Hải đột nhiên tập kích hắn, khiến hắn hoàn toàn không ngờ tới.

Bên kia, Vu Hồng nghe động tĩnh mà cũng không khỏi sửng sốt.

Đồ đần độn, bảo các ngươi giết Cự Sơn, không phải giết Hồng Trần, mặc dù về sau sẽ muốn giết nhưng mà cũng không phải hiện tại, các ngươi điên rồi à?

Hiện tại giết đồng minh làm cái gì?

Dù rằng bà ta chưa bao giờ coi đối phương là đồng minh!

Ý niệm này lóe lên một cái rồi biến mất, sau một khắc, Vu Hồng biến sắc, cũng không cách nào giữ vững trấn định nữa, trực tiếp dùng nguyên tiếng quát: "Cẩn thận Huyết..."

Cẩn thận Huyết Nguyệt và Độc Nhãn!

Không thích hợp!

Hai tên kia tại sao lại ra tay giết Hồng Trần?

Bà ta còn chưa kịp hô lên, Huyết Nguyệt cùng Độc Nhãn và Cự Sơn bị thương bỗng nhiên đồng loạt ra tay!

Huyết Nguyệt cùng Độc Nhãn cách Vân Hổ quá gần, hai người cũng không công kích lão Hồ Ly mà cùng nhau đánh tới phía lão Vân Hổ. Trăng máu hiện ra, Ma Đồng hỏa diễm đốt cháy hư không!

Sắc mặt cường giả Vân Hổ đại biến!

Lão bạo hống một tiếng, nhanh chóng muốn thoát thân!

Thế nhưng mà đã trễ rồi, lão coi hai vị này là đồng đội, tuy có đề phòng nhưng lại không đủ.

Đúng lúc này, Cự Sơn cũng bổ tới một búa!

Ba vị cường giả ra tay trong nháy mắt, lão Vân Hổ tộc chẳng qua chỉ là Sơn Hải tam trọng, sao có thể là đối thủ!

Ầm ầm một tiếng!

Trên cái đầu hổ to lớn bị Ma Đồng trực tiếp xuyên thủng ra một cái lỗ rộng!

Phốc phốc!

Cự Sơn bổ một búa xuống đầu của lão, đầu hổ rơi xuống, thi thể cũng rớt khỏi không trung.

Ba đại cường giả chuyển tay lập tức cùng nhau tấn công lão Hồ Ly!

Cơ hồ là chỉ trong nháy mắt, hai vị Sơn Hải đã ngã xuống!

Hồng Trần cùng Vân Hổ bị giết quá nhanh!

Ba vị Đại Yêu hợp lại nhắm thẳng hướng lão Hồ Ly.

Huyết Nguyệt quát: "Vân Phi, Đơn thần văn nhất hệ muốn tiêu diệt toàn bộ chúng ta, ngăn Man Ngưu..."

Thần Long giáo Vân Phi đã bị một màn này làm cho choáng váng, hiện tại không nói hai lời, vứt xuống Man Ngưu liền bỏ chạy!

Quá phức tạp!

Cự Sơn không phải Hộ Đạo giả của Tô Vũ sao?

Huyết Nguyệt và Độc Nhãn rốt cuộc là thế nào?

Còn nữa, trước đó Vân Hổ và lão Hồ Ly giết Hồng Trần cũng làm cho hắn sợ hãi vô cùng!

Ai cũng không thể tin!

Đáng chết!

Bên kia, Huyết La Sát cũng nổi giận gầm lên một tiếng, "Vu Hồng, ngươi muốn làm gì? Chém tận giết tuyệt à?"

Gã cũng nổi giận!

Việc này còn chưa kết thúc đâu, các ngươi thế mà lại trở mặt rồi?

Vu Hồng cũng bén nhọn vô cùng, không lo được chuyện thân phận bại lộ nữa, bà ta quát lên: "Đồ đần độn, bọn hắn là người của Tô Vũ, là kế phản gián!"

Bà xem như đã hiểu!

Huyết Nguyệt và Độc Nhãn đều là do Tô Vũ an bài!

Khốn kiếp!

Cường giả những phe khác đều xem hoa cả mắt, trợn mắt há hốc mồm.

Thoáng chốc đã chết hai vị Sơn Hải!

Lúc này, lão Hồ Ly lại lâm vào nguy hiểm, cũng may, Man Ngưu đã vội vã chạy đến hỗ trợ.

Huyết La Sát cũng nổi giận gầm lên một tiếng, "Vân Phi đừng chạy, trở về giúp bọn hắn ngăn đối thủ."

Ba đấu hai!

Nếu tên Vân Phi kia không chạy, ba đấu ba thì còn có thể lật bàn!

Gã tin tưởng lời Vu Hồng nói, bởi vì xâu chuỗi lại mọi việc, gã cũng đã hiểu, hai kẻ khốn nạn kia là do Tô Vũ an bài!

Khốn nạn, hao tổn hai vị Sơn Hải!

Tên Thần Long Giáo Vân Phi kia biến đổi sắc mặt một hồi, cắn răng rồi quay người trở về, nhưng cũng không dám tới gần đoàn người mà chỉ dây dưa ở bên ngoài. Hiện tại mà bỏ chạy thì sẽ càng dễ bị người ta nhằm vào, điểm này hắn cũng biết.

Bên ngoài còn có bố trí!

Có điều hiện giờ hắn đã không còn có thể tin tưởng bất luận người nào, trước cứ dây dưa đã rồi lại nói, mấy tên khốn kiếp kia không có một ai là kẻ đáng tin tưởng, Hồng Trần chết quá oan ức!

...

Tô Vũ nhìn về phía đám Hạ Thanh, cười khẽ, "Hạ Thanh, hình như ngươi thua lỗ lớn rồi!"

Sắc mặt Hạ Thanh đại biến!

Chết!

Tộc giả chết rồi!

Mẹ kiếp!

"Tô Vũ, ngươi cố ý!"

Hạ Thanh nổi giận gầm lên một tiếng, ngươi cố ý, ngươi đang tính kế chúng ta!

Thiếu niên Thiên Mã tộc đang chạy trốn cũng quay đầu lại, mở to hai mắt mà nhìn!

Má nó.

Nhân cảnh thật là nguy hiểm!

Sơn Hải nói chết thì chết, mấu chốt là, cậu căn bản không biết người nào là địch, người nào là bằng hữu!

Cậu thật sự bối rối!

Ai là người tốt?

Ai là người xấu?

Hạ Thanh không dám giao thủ với Tô Vũ, quát to: "Bắt bọn hắn lại, nhanh!"

Đám Thiên Mã tộc là ô dù của bọn họ!

Bắt lấy bọn hắn, Sơn Hải của Thiên Mã cùng Sơn Linh nhất tộc chắc chắn sẽ không còn dám giày vò gì, đây mới là cơ hội lật bàn.

"Kẻ yếu thì đừng suy nghĩ nhiều như vậy!"

Thân ảnh Tô Vũ lóe lên, hắn cười lạnh một tiếng, tiện tay chém một đao, trực tiếp chém tên Đằng Không Triển Phi của Thiết Dực điểu nhất tộc thành hai nửa!

"Đã không còn Hộ Đạo giả, còn dám nhiều chuyện!"

Thấy thái độ khinh miệt của Tô Vũ, Hạ Thanh bén nhọn quát: "Ngươi dám giết đồng học, Tô Vũ, ngươi điên rồi, ngươi đang làm phản nhân tộc."

"Đồng học?"

Tô Vũ nheo mắt, "Ngươi nói thì không tính, Hạ Thanh, đến đây, quay qua giết đám Bạch Sách thì ta sẽ cho ngươi cơ hội sống sót."

"Ngươi..."

Nàng vừa muốn mở miệng, Tô Vũ đã chém một đao về phía nàng!

Đúng lúc đó, một thân ảnh đột nhiên xuất hiện, một con cự thú hiện ra.

Trần Thần!

Vị học viên nhân tộc kia vẫn một mực lẳng lặng đi theo, không nói lời nào, lúc này lại bỗng nhiên thả yêu thú của mình ra, đó là một con yêu thú Đằng Không cửu trọng!

Tô Vũ khẽ nhíu mày, "Yêu thú Đằng Không cửu trọng, ngươi là Đằng Không cảnh?"

Không phải Đằng Không thì chỉ sợ khống chế không nổi.

Sắc mặt Trần Thần ngưng trọng, "Các vị Các lão xem thường ngươi rồi, bọn họ cảm thấy ta có khả năng bắt ngươi, nhưng trong mắt ta, chỉ e là bất thành!"

"Ngươi là người của Đơn thần văn nhất hệ?"

"Không phải."

Trần Thần cúi đầu đáp: "Ta là do Trịnh Các lão cứu về, ta nợ ngài ấy một cái mạng!"

"Cho nên ngay từ đầu mục đích của ngươi là ở thời khắc mấu chốt sẽ bắt ta?"

Tô Vũ nghiền ngẫm nhìn y, tên này cũng không yếu.

Thuần thú sư Đằng Không cảnh, cộng thêm một con yêu thú Đằng Không cửu trọng, quả thật là rất mạnh mẽ.

Dựa theo phân tích trước đó của bọn chúng, thực lực này muốn bắt Tô Vũ hiển nhiên không có vấn đề gì.

Ở thời khắc mấu chố, khống chế Tô Vũ chính là nhiệm vụ của Trần Thần.

"Ngươi nghĩ nhiều rồi!"

Tô Vũ lười nói nhảm, hắn nuốt vào một giọt tinh huyết Đằng Không cửu trọng, trong nháy mắt đã bộc phát ra uy áp Đằng Không cửu trọng!

Hơn 300 khiếu huyệt sáng lên!

"Chém!"

Khai Thiên đao!

Một đao ấy cương mãnh vô cùng, thực lực Đằng Không cửu trọng bộc phát, Thiên giai đỉnh cấp chiến kỹ!

Ầm ầm một tiếng!

Yêu thú to lớn vừa muốn đánh về phía Tô Vũ thì đã bị Tô Vũ chém thành hai nửa!

Ánh đao không ngừng, sắc mặt Trần Thần kịch biến!

Y vừa muốn nói gì đó, một thanh chùy nhỏ đã hạ xuống, ầm ầm một tiếng, trực tiếp đập tan biển ý chí của y!

Ầm!

Đầu Trần Thần nổ tung!

Tô Vũ lạnh nhạt vô cùng, ta mặc kệ ngươi thiếu ân tình kẻ nào, dù sao ta cũng chẳng nợ ngươi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.