Lão giả nghe tới nghe lui, nghe nhiều nhất chính là một câu "Cắt giảm kinh phí".
Y tính toán một thoáng, nửa ngày mới nhịn không được nói: "Hầu gia, nếu thực sự làm thế thì năm nay tiết kiệm được đại khái 3000 triệu!"
"Nhiều như vậy?"
Nam tử mập mạp sửng sốt một chút, tiếp đó ánh mắt liền phát sáng: "Tốt, mau hạ lệnh cho ta! Tốt nhất để bọn hắn kết thúc không hoàn thành nhiệm vụ, trực tiếp liền cắt giảm! Phủ khố giữ tám phần mười, còn lại hai phần sẽ về tay ta, xem như phí dịch vụ!"
"Hầu gia, sẽ xảy ra chuyện đó."
"Có quan hệ gì!" Nam tử mập mạp lơ đễnh nói: "Ngươi phải bức ép một chút, bằng không thì ngươi cho là bọn họ sẽ chịu dốc lòng à? Toàn bọn tiểu tặc! Không nói những cái khác, chỉ nói riêng Văn Minh học phủ, Vạn Thiên Thánh cất giấu một đám học viên tinh anh không chịu thả ra, một mực ở trong học phủ, không lãng phí sao? Hằng năm cần thêm 30 Văn Minh sư, ông ta có thể làm ra!"
"Cứ tiếp tục như thế mấy năm nữa học phủ liền bị móc rỗng, người mới bồi dưỡng thì phải làm sao bây giờ?" Lão giả có chút không tán đồng, chuyện Vạn Thiên Thánh giữ nhân tài lại, ai ai cũng biết.
Nhưng những học viên tinh anh ấy kỳ thật cũng có tác dụng khác.
Người mới tới cần được bồi dưỡng, một chút bí cảnh tranh đoạt, một số bí mật nghiên cứu đều phải dựa vào những người này.
"Thế thì ông ta phải tự nghĩ biện pháp, có quan hệ gì với ta?"
Nam tử mập mạp không quá để ý, nói như thể hiển nhiên: "Ta cũng không phải Phủ chủ thật, đại diện, ta chỉ đại diện có biết hay không! Nếu chẳng may lộn xộn, ta liền tới Chiến Thần điện cầu bảo hộ, để Hạ Long Võ tự đến mà giải quyết."
"..."
Đúng là đồ vô trách nhiệm!
Lão giả không phản bác được, vẻ mặt đau khổ, liên hệ với Hạ Hầu gia mệt mỏi hơn nhiều so với Hạ Long Võ.
Giờ phút này, Nam tử mập mạp đã chạy tới sân sau, thấy lão giả còn đi theo thì kinh ngạc hỏi: "Ngươi còn theo ta làm gì? Lão Hồ, ngươi không có chuyện gì sao? Ta ngủ trưa ngươi còn muốn tới bồi à? Lão lưu manh nhà ngươi sao còn chưa lăn đi?"
"..."
Lão giả quyết định, về sau không có việc gì thì sẽ không rảnh rỗi chạy tới đây nữa!
Hạ Long Võ chưa xuất quan, chính mình nên ít liên hệ với vị này thì hơn.
Hạ Long Võ vẫn hết sức tôn kính với lão giả, ông chủ quản chính vụ của Đại Hạ phủ, cũng tính là quyền cao chức trọng, cộng thêm đã rất nhiều tuổi, cho nên Hạ Long Võ vẫn luôn ỷ vào ông, hơn nữa còn hết sức tôn kính.
Kết quả đến tay Hạ Hầu gia thì ông cũng chỉ hệt như đám quân lính canh giữ bên ngoài.
Lão giả quay người định rời khỏi, đi được vài bước, ông bỗng nhiên quay đầu lại hỏi: "Chuyện Vạn Thiên Thánh muốn huấn luyện vạn tộc thì thế nào?"
"Cứ mặc ông ta mở là được!" Nam tử mập mạp vừa đi vào trong phòng vừa nói: "Tình huống đặc biệt sử dụng cách thức đặc biệt, những học viên vạn tộc kia thì cho ở nhà tốt nhất, ai dùng tiền liền cho ở, không chịu chi tiền thì ở nhà xí cho ta!"
"Ăn cơm cũng cho ăn tốt nhất, ngày ngày cho chúng ăn thịt Thần Ma, không muốn ăn liền dùng tiền mua cái khác, cung cấp thịt Thần Ma… ta đủ tốt chưa? Đãi ngộ tốt nhất, ai dám nói không?"
"Đổi công pháp thì điểm công huân phải gấp mười lần, giết chính tộc nhân của họ thì công huân tăng gấp mười lần cho ta, ta xem thử có gia hỏa nào thủ tiêu người một nhà hay không, nói không chừng chính người mà chúng đưa tới cửa lại bị giết... Đó mới là chuyện thú vị!"
"Thủ đoạn của Vạn Thiên Thánh quá nhu hòa, sợ cái gì, nếu những tên kia đến, chính là vì có mục đích mà tới, không có mục đích bọn chúng cũng sẽ không đi, tại sao phải sợ chúng chạy?"
Nam tử mập mạp đã vào cửa, vừa đóng cửa vừa căn dặn: "Kinh phí của học phủ cắt giảm, cái nồi này ta không gánh, ngươi thả tin đồn ra, tiền đều tiêu vào việc huấn luyện vạn tộc, là chuyện tốt mà Vạn Thiên Thánh làm! Để Vạn Thiên Thánh tự mình cõng nồi đi! Đúng, nhớ nói cho Vạn Thiên Thánh, thực sự hết tiền thì có thể tìm ta để mượn, tiền lãi tùy tiện cho chút là được, ta cũng không thiếu tiền!"
"..."
Lão giả coi như không nghe thấy, nhanh chóng rời đi, ông sợ lại nghe tiếp chuyện mà chính mình không chịu được.
….
Thời gian trôi qua cực nhanh, Đại Hạ phủ khuấy động sóng gió, Nam Nguyên thành nhỏ lại không bị ảnh hưởng quá lớn, bất quá càng gần đến kì sát hạch, thành nhỏ cũng bắt đầu trở nên bận rộn.
Nam Nguyên học phủ.
Trong phòng họp lớn.
Giờ phút này, trong phòng họp ngồi đầy người.
Liễu Văn Ngạn ngồi bên trái phòng họp, cúi đầu tô tô vẽ vẽ, rất kín tiếng, không nói một lời.
Chủ trì hội nghị không phải Lão phủ trưởng mà là một vị nam tử chừng ba mươi tuổi, trên mặt là vẻ lạnh lùng, nhìn quanh một vòng mới mở miệng nói: "Cao đẳng sát hạch sắp đến, chịu lệnh từ Đại Hạ phủ, Cầu Tác cảnh và Chiến Thần điện, cao đẳng sát hạch sẽ do Đại Hạ phủ và Dục Cường thự quản lý chung, các đại học phủ phối hợp, chư vị có dị nghị gì không?"
Dục Cường thự chuyên phụ trách chuyện sát hạch hằng năm của học phủ, quyền hành không tính là lớn, nhưng cũng không nhỏ.
Trong phòng họp, có lão sư đến từ các đại học phủ, cũng có cao tầng tới từ Đại Hạ phủ hoặc là Nam Nguyên.
Lựa chọn họp tại Nam Nguyên học phủ là bởi vì đây là nơi tập trung nhiều học viên nhất của Nam Nguyên, mấy tiểu học phủ mà có thể thi đậu thì sẽ có rất ít người.
Nam tử vừa dứt lời, có người đưa tay ra hiệu, chờ nam tử xem qua mới mở miệng: "Ta có một vấn đề, năm nay chính sách của Đại Hạ phủ thay đổi, học viên từ bên ngoài đến sát hạch cùng học viên bản địa có thống nhất tiêu chuẩn hay không?"
Nam tử nhanh chóng nói tiếp: "Học viên từ bên ngoài đến ngụ lại, căn cứ báo danh trước đó tổng cộng 418 người, Nam Nguyên bản địa ghi là 2892 người. Văn Minh và Chiến Tranh học phủ tuyển chọn 40 người ngoài vùng, 200 người bản thổ."
Văn minh, Chiến tranh là hai hệ thống đại học phủ, cũng không phải là chỉ có hai nhà.
Chiến Tranh học phủ gồm có Đại Hạ Chiến Tranh học phủ, Long Võ Chiến Tranh học phủ, Tập Phong học phủ, Hải Vực Chiến Tranh học phủ...v..v.
Văn Minh học phủ cũng có Đại Hạ Văn Minh học phủ, Cửu Thiên Văn Minh học phủ, Vấn Đạo Văn Minh học phủ...
Mà chỉ tiêu trong miệng đám Tô Vũ thông thường đều là thuộc về Đại Hạ Văn Minh học phủ hoặc là Đại Hạ Chiến Tranh học phủ, đây mới là hai học phủ cấp cao nhất của Đại Hạ phủ, xếp thứ ba mới là Long Võ Chiến Tranh học phủ.
Nam tử nói xong số lượng lại tiếp tục: "Tỷ lệ trúng tuyển tại đây, tiêu chuẩn thống nhất, sát hạch thống nhất, cuối cùng các học phủ sẽ hạ điểm tuyển chọn học viên Nam Nguyên."
Lời này có chút đả kích người, Liễu Văn Ngạn và Lão phủ trưởng đều không nói lời nào.
Học viên Nam Nguyên không bằng các học viên ở Đại Hạ phủ hoặc ở những thành lớn, đó là điều hiển nhiên.
Cho nên hằng năm nhất định phải hạ điểm tuyển chọn, bằng không có thể thi đậu không được mấy người.
Bất quá trong tình huống này, nam tử nói như vậy cũng làm cho người ta có chút khó xử.
200 chỉ tiêu bao gồm các vị trí của Đại Hạ Chiến Tranh học phủ cùng Đại Hạ Văn Minh học phủ, 200 người không tính là quá nhiều, những người còn lại có thể tới Nội Vụ học phủ, học phủ nghiên cứu khoa học, hoặc là dứt khoát tìm những đường ra khác.
Lão phủ trưởng chờ anh ta nói xong, giơ tay lên ra hiệu, chậm rãi hỏi: "Tôn trưởng phòng, năm nay Đại Hạ Văn Minh học phủ, Đại Hạ Chiến Tranh học phủ, Long Võ Chiến Tranh học phủ tuyển chọn bao nhiêu học viên ở Nam Nguyên?"
Nam tử không trả lời, quay đầu nhìn về phía mấy người bên cạnh vẫn một mực không lên tiếng, "Nghiên cứu viên Hoàng, mấy đại học phủ các ngươi định thế nào?"
Phía bên phải, một chàng thanh niên đang cúi đầu đọc sách nghe vậy thì ngẩng lên, lộ ra nụ cười, không chút hoang mang đáp: "Đại Hạ Văn Minh học phủ theo quy củ cũ, 200 điểm sát hạch trở lên là có thể ghi danh!"
"Nam Nguyên là thành nhỏ nên sẽ hạ điểm tuyển chọn, 180 điểm trở lên là có thể xét tuyển!"
Lão phủ trưởng nhẹ nhàng thở ra, còn may, bên Nam Nguyên không thể đề cao độ khó, vẫn giống các năm trước.
"Đại Hạ Chiến Tranh học phủ, từ 200 điểm trở lên sẽ tuyển chọn, đối với bên này thì hạ xét tuyển từ 180 điểm."
"Long Võ Chiến Tranh học phủ, 180 điểm trở lên tuyển chọn, đối với bên này thì hạ xét tuyển từ 160 điểm."
Người của hai Đại Chiến Tranh học phủ không nói nhiều, đáp xong một câu liền bắt đầu im miệng ngồi yên.
Phía trên quan viên của Dục Cường thự nghe vậy bèn nhìn về phía Lão phủ trưởng, "Vương phủ trưởng có còn muốn hỏi gì thêm nữa không?"