Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 97: Khách Ghé Thăm Nhà



Tô gia.

Tô Vũ đã rất nhiều ngày không ra ngoài.

Hơn mười ngày, mỗi ngày hắn lại mở sách họa ra một lần, mỗi ngày đều thu nạp nguyên khí tu luyện khiếu huyệt, hao phí hơn 10 giọt tinh huyết.

Khiếu huyệt thứ chín là huyệt Bách Hội, bây giờ đã hào quang lấp lánh, trên đỉnh đầu nguyên khí bắt đầu hội tụ, đây là dấu hiệu hắn đã sắp mở ra khiếu huyệt thứ chín.

Phải nhanh chóng hoàn thành!

Không đến nửa tháng, Tô Vũ đã sắp hoàn thành việc mở ra khiếu huyệt thứ chín, tốc độ này cực kỳ kinh người, dĩ nhiên, cái giá hao phí cũng không nhỏ, thế nhưng đối với những người khác mà nói, hơn mười giọt tinh huyết thì có tính là gì?

Nếu hơn mười giọt tinh huyết có khả năng tiến vào Khai Nguyên cửu trọng, người bán nhà để tu luyện có thể xếp hàng dài tới tận Đại Hạ phủ.

Cốc cốc cốc!

"A Vũ, mở cửa!"

Trần Hạo gọi lớn, Tô Vũ đứng dậy mở cửa ra.

Trần Hạo mang theo thức ăn, phàn nàn: "Lại không ra khỏi cửa! A Vũ, ngươi không phải là đã tu luyện tẩu hỏa nhập ma rồi chứ? Cha ta bảo ta khuyên nhủ ngươi, làm việc có chừng mực thôi, đừng cố để tâm vào chuyện vụn vặt, tu luyện không đến Khai Nguyên cửu trọng lại không ảnh hưởng gì tới ngươi, tội gì phải thế."

Tô Vũ cười cười không nói gì, hắn tiếp nhận thức ăn, mở ra nhìn qua một lượt liền ghét bỏ nói: "Lại là thịt kho tàu, không thể đổi thành món nào thanh đạm một chút hay sao?"

"Ăn hay không tùy ngươi, đều là ta tự bỏ tiền tiêu vặt mua đấy!" Trần Hạo buồn bực nói: "A Vũ, ngươi sắp ăn hết tiền tiêu vặt của ta rồi!"

"Hết sạch?" Tô Vũ cười ha hả nói: "Ngày mai ngươi có thể không mua nữa, ta ăn của ngươi? Ta ăn của ngươi mà ngươi có thể đi vào Khai Nguyên ngũ trọng? Ngươi có tin ta buông lời ra ngoài, kẻ muốn xin tới đưa đồ ăn cho ta có thể xếp dài tới tận Đại Hạ phủ không?"

Lời này vừa nói ra, Trần Hạo lập tức nhếch miệng cười, "A Vũ, tu luyện tại nhà ngươi thật sự rất tốt, có phải phong thuỷ nhà ngươi tốt lắm đúng không?"

"Đồ đần độn!"

Tô Vũ mắng một câu rồi mặc kệ cậu ta, còn phong thuỷ tốt cái gì, mấy ngày qua ta hội tụ nguyên khí, cái tên tiểu tử nhà ngươi đã chiếm phần lớn tiện nghi.

Đương nhiên, hắn cũng không thèm để ý, dù sao mình lại tiêu hao không được, Trần Hạo hấp thu cũng có thể tiến giai Khai Nguyên ngũ trọng.

Trần Hạo vui mừng một hồi, rất nhanh lại nhớ tới chính sự, bèn nói: "Có quá trình sát hạch rồi, không khác năm ngoái lắm, ngươi muốn xem không?"

"Lấy ra đi."

Tô Vũ cầm lấy tờ giấy mà Trần Hạo đưa, nhìn lướt qua, khẽ gật đầu, không khác biệt nhiều so với năm ngoái.

Chiến Tranh học phủ sát hạch vào sáng ngày 25.

Văn Minh học phủ sát hạch vào chiều ngày 25.

Vẫn là quy củ như những năm qua, Khai Nguyên tam trọng trở xuống, cứ một trọng 10 điểm, cần phải khảo hạch nhận định.

Khai Nguyên tứ đến lục trọng, một trọng 30 điểm, đều cần sát hạch nhận định.

Khai Nguyên thất đến cửu trọng, cứ một trọng 50 điểm.

Vạn Tộc ngữ, nắm giữ một môn 10 điểm, cần sát hạch nhận định.

Trừ Vạn Tộc ngữ ra thì điểm công lao kiếm được cứ 1 điểm tính thành 10 điểm.

"Ta là Khai Nguyên bát trọng, tức là 220 điểm, Vạn Tộc ngữ nắm giữ 20 môn, 200 điểm. Một điểm tích lũy công huân là 10 điểm. Mặt khác, hình như phác họa thần văn thêm khoảng chừng 100 - 300 điểm?"

Tô Vũ thấy được rất nhiều quy tắc thêm điểm, kém chút đã xem nhẹ mà lướt qua.

Đại khái là không cân nhắc đến chuyện bên Nam Nguyên có ai được thêm điểm, kiểu chữ in ấn ra quy tắc đều nhỏ hơn một chút.

"Nói như vậy, ta ít nhất cũng phải được 620 điểm trở lên?"

Tô Vũ nhìn một hồi bèn bật cười.

Nam Nguyên sát hạch dựa theo quy củ của những năm qua, 200 điểm trở lên cơ hồ có thể tùy tiện thi vào bất luận học phủ nào, dĩ nhiên, Chiến Tranh học phủ cùng Văn Minh học phủ sẽ thêm điểm hoặc thêm quy tắc khác biệt, nhưng đại thể sẽ không sai biệt lắm.

Bất quá Vạn Tộc ngữ thêm điểm thế này, Chiến Tranh học phủ có hạn chế, hẳn là thêm điểm không cao.

Đồng dạng, Văn Minh học phủ cũng có một chút hạn chế, thấp nhất phải nắm giữ nhiều hơn 8 môn Vạn Tộc ngữ.

Đây đều là phòng ngừa một số học viên có thực lực mạnh mẽ lại đi Văn Minh học phủ, nắm giữ Vạn Tộc ngữ nhiều lại chạy tới Chiến Tranh học phủ, tùy theo tài năng tới đâu mà dạy, không phải tự ý ghi danh học phủ, lại cũng dễ dàng lãng phí tài hoa.

"Không liên quan gì tới ta, ngược lại hai bên ta đều đạt được tiêu chuẩn."

Tô Vũ không quá để ý, hắn chỉ xem qua loa điều kiện sát hạch, then chốt vẫn là ban thưởng cho người đứng đầu.

Còn như Trần Hạo, Khai Nguyên ngũ trọng đã được 90 điểm, Vạn Tộc ngữ cơ sở có 3 môn sẽ là 30 điểm, điểm cộng thêm là 30, tổng cộng chính là 150 điểm. Điểm cộng thêm của cậu ta chính là từ 3 điểm công huân đã kiếm được ngoài định mức.

Trừ cái đó ra, Chiến Tranh học phủ còn có điểm cộng thêm điểm thứ hạng, sát hạch ưu đẳng cũng sẽ được thêm điểm, dưới tình huống bình thường được cộng thêm 30 điểm sẽ chẳng có vấn đề gì lớn.

Tính ra Trần Hạo hẳn cũng đã đủ 180 điểm.

"Đại Hạ Chiến Tranh học phủ kiểm tra khó, bất quá chỗ khó của Chiến Tranh học phủ không lớn."

Tô Vũ tính toán giúp Trần Hạo một thoáng, cái tên Trần Hạo này trước đó cũng không nghĩ tới Đại Hạ Chiến Tranh học phủ, chỉ chăm chăm vào Chiến Tranh học phủ. Nếu từ 150 điểm trở lên, ngoại trừ Long Võ cùng Đại Hạ Chiến Tranh học phủ thì hẳn đều có thể thi đậu.

Cho nên áp lực của Trần Hạo cũng không cao, chỉ cần qua kỳ sát hạch là cậu ta có thể vào Chiến Tranh học phủ.

Mặt khác Khai Nguyên tứ trọng hoặc ngũ trọng, hi vọng kiểm tra vào Chiến Tranh học phủ cũng rất lớn, tam trọng thì sẽ khó hơn nhiều, trừ phi các phương diện khác biểu hiện cực kỳ ưu tú.

Cho nên những năm qua học viên Nam Nguyên có thể vào Chiến Tranh học phủ cơ hồ đều là Khai Nguyên tứ trọng trở lên.

Dù cho Khai Nguyên tứ trọng, có thể thi đậu hay không cũng phải nhìn vận khí.

Tô Vũ vừa ăn cơm, vừa tiếp tục xem thông báo, hắn muốn biết phần thưởng cho người đứng đầu là gì.

Trước đó đối với danh hiệu người đứng đầu kì thi vào Chiến Tranh học phủ, Nam Nguyên sẽ ban thưởng 3 giọt Nguyên Khí dịch.

Mà nếu đứng đầu bên chỗ Văn Minh học phủ thì sẽ được ban thưởng một bản vạn tộc Thiên Quân nguyên bản.

Đây đều là do Nam Nguyên tự ban thưởng, còn về phần các đại học phủ... Phía trên không cho nói rõ, cũng không biết có ban thưởng gì hay không, nghe người ta nói, những hạng mục phần thưởng ấy thì phải tới học phủ mới có.

"Bên cạnh đó, người đứng đầu kỳ thi còn được ban thưởng 10 điểm công huân, tính vào điểm tích lũy!"

Tô Vũ lại thấy được một quy tắc ban thưởng, đây là ban thưởng theo tiêu chuẩn, hai mắt Tô Vũ sáng lên, vậy tức là nếu hắn đứng đầu cả hai nơi thì chẳng phải còn có thêm được 20 điểm công huân sao?

Vậy nghĩa là hắn sắp phát tài rồi?

...

Cốc cốc cốc!

Tô Vũ đang nói chuyện với Trần Hạo, cửa phòng chợt bị gõ vang.

"Ai vậy?"

"Tô Vũ đồng học có ở nhà không?"

Tô Vũ hơi nghi hoặc một chút, hắn đứng lên đi tới bên cửa, thuận tay cầm theo đao, cũng không tới gần cửa phòng, hỏi dò lần nữa: "Ai thế?"

Trần Hạo ngồi ở dưới đất, nhìn hắn cầm đao chờ ở sau cửa mà có chút líu lưỡi, khoa trương như vậy sao?

"Ta là chiến hữu của cha ngươi!" Ở ngoài cửa, Lão Tạ cười bảo: "Chàng trai trẻ rất biết cảnh giác, nhưng ta là Đằng Không, ngươi cầm đao cũng vô dụng."

Tô Vũ có chút xấu hổ, nhưng không phản đối lời y nói.

Người ta trực tiếp cảm ứng được, thực lực này nếu không phải Đằng Không thì cũng mạnh hơn mình nhiều lắm.

Buông đao xuống, Tô Vũ vội vàng mở cửa.

Đứng ngoài cửa có hai người, trước mặt là Lão Tạ, một vị khác Tô Vũ nhìn có chút quen mắt, một lát sau mới nhận ra, vội vàng gọi: "Là Tiền thúc tới."

Nam tử trung niên được xưng là Tiền thúc cười gật đầu: "A Vũ, gần một năm không gặp rồi."

"Tiền thúc, mời vào!"

Tô Vũ lập tức chào hỏi, đây là bạn của cha mình, dĩ nhiên, hắn tiếp xúc không coi là nhiều.

Thúc ấy cũng là chiến hữu của của cha mình trước kia, bất quá cả hai người không tính là đồng niên, chẳng qua đều từng đi lính ở Trấn Ma quân mà thôi.

Cụ thể thúc ấy làm gì ở Nam Nguyên thì Tô Vũ đã quên, đại khái là làm một lãnh đạo nho nhỏ ở cơ cấu nào đó.

Lão Tạ trực tiếp vào cửa, thật lòng khen ngợi: "Chàng trai, tính cảnh giác không tệ! Giống hệt như đám cựu binh chúng ta, không hổ là con cháu quân đội! Cha ngươi xem ra tự thân dạy dỗ ngươi không ít, không làm mất mặt người của quân đội chúng ta!"

Tô Vũ chỉ cười mà không nói chuyện, có chút hiếu kỳ nhìn về phía Tiền thúc, vị này là ai thế?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.