Rượu mới ủ, màu sắc thanh thấu, trong màu vàng óng ánh có chút xanh
biếc. Hương ngọt thanh nhã bay xa, hương vị mát lạnh lâu dài. Thường
thúc mới vừa nhìn thấy màu sắc của rượu, đã muốn kích động tới mức lấy
tay xoa bình, đợi tới khi uống một ngụm rượu, sau một lúc lâu đều không
nói nên lời.
Vân Ca và Hứa Bình Quân gấp đến độ hỏi luôn: "Rốt cuộc thế nào?
Thường thúc, mặc kệ có ngon hay không, thúc cũng phải nói thật một câu
nha."
Sau một lúc lâu nhìn chăm chú, Thường thúc mới từ từ nói một câu, "Ta muốn tăng giá, gấp hai, không, gấp ba, không, năm lần! Năm lần!"
Vân Ca và Bình Quân nắm tay nhau, vui sướng hét to. Hai người hết
lòng lo lắng, một người phụ trách phối hợp nguyên liệu, một người phụ
trách nấu, ủ rượu, vất vả nhiều ngày, rốt cục cũng được thừa nhận, đều
vui sướng vô hạn.
Thường thúc vốn định lập tức đưa Trúc Diệp Thanh ra bán, Lưu Bệnh Dĩ lại đề nghị Vân Ca và Bình Quân không cần nóng vội.
Trước hết, mỗi ngày rượu chỉ kèm theo món ăn Vân Ca là một chén nhỏ,
miễn phí đưa tặng, một tháng sau lại chính thức không làm vậy nữa mà đưa ra bán. Giá cả lúc đó là Thường thúc quyết định, nhưng chỉ tăng gấp đôi so với lúc trước.
Thường thúc sợ rằng bị vuột mất hai nữ "thần tài" là Vân Ca và Bình
Quân, không vừa ý chút nào mà quở mắng Lưu Bệnh Dĩ, "Ngươi là cái đồ
chơi bời lêu lổng thì biết cái gì?"
Rồi lại nhìn Vân Ca và Bình Quân nói, "Chúng ta bán chỉ là rượu,
không phải vàng, ta đã định giá thì cao hiếm thấy trong thành Trường An, nhưng cao tới đâu thì cũng không thể cùng giá với rượu cống được, ai
lại chịu dùng giá trên trời để uống rượu dân gian do chúng ta sản xuất,
mà không đi mua rượu cống mà uống chứ?"
Vân Ca và Hứa Bình Quân đều một lòng chỉ nghe lời Lưu Bệnh Dĩ. Khi
Thường thúc nói không ngừng, Vân Ca chỉ cười nghe. Khuôn mặt mang ý
cười, ngữ khí dịu dàng, nhưng lại không chút nào muốn nghe theo ý Thường thúc.
Bình Quân nghe xong nóng nảy, hét lớn đứng lên, "Thường thúc, nếu
thúc không muốn bán, cháu và Vân Ca mang ra ngoài tự mình bán."
Một câu làm Thường thúc sợ tới mức lập tức không lên tiếng.
Trong một tháng, rượu đựng trong chén bạch ngọc nho nhỏ kia đã được
phú hào, dòng dõi quý tộc trong thành Trường An bí mật lưu truyền, nhưng mà dù là có tiền cũng đều không có chỗ nào bán.
Lòng người đều không giỏi kiên nhẫn, càng không có cách nào mua được, ngược lại người tò mò lại càng nhiều. Có người mê rượu vì muốn nhanh
được thưởng thức, thậm chí không tiếc số tiền lớn tới gặp người được ăn
món ăn Vân Ca làm dự tính mua chén rượu tặng kèm. Một khi nếm thử, đều
hoàn toàn tán thưởng.
Trong tiếng tán thưởng của mọi người, Trúc Diệp Thanh còn chưa bắt đầu bán, cũng đã danh chấn Trường An.
Một bảng hiệu bằng trúc xanh, này trên có khắc "Trúc Diệp Thanh, tửu
trung quân tử, quân tử đích tửu."(Trúc Diệp Thanh, trong rượu có quân
tử, trong quân tử có rượu). Chữ viết phóng khoáng lưu loát, tựa như mây
trôi, tựa như nước chảy.
"Ẩn trong tươi đẹp là hào hùng, ẩn trong không gian hoành tráng là vẻ thanh tú mỹ lệ, hiếm thấy chữ viết linh hoạt như vậy! Chữ đẹp! Chữ
đẹp!" Vân Ca tán thưởng không ngớt, "Ai viết vậy? Muội mấy ngày trước
đây còn nói với Hứa tỷ tỷ, nếu có thể tìm vị tài tử nào đồng ý viết mấy
chữ, ngày mai khi Trúc Diệp Thanh xuất bán, treo ở trong nội đường thì
tốt rồi, đáng tiếc Mạnh Giác không có ở đây, chúng ta lại chưa quen biết với đám văn nhân tiếng tăm được coi trọng."
Lưu Bệnh Dĩ chưa có trả lời, chỉ mỉm cười nói: "Muội cảm thấy có thể sử dụng được là tốt rồi."
Hứa Bình Quân đang ở trong nội đường vội vàng thò đầu đi ra, cười
nói: "Tỷ biết! Là Bệnh Dĩ viết đó, tỷ ngày hôm trước đúng lúc nhìn thấy
huynh ấy ở trong phòng mài mực viết chữ. Từ khác thì không biết, nhưng
cái khung vuông lại được gạch thẳng một đường ở giữa (là chữ tửu ạ, chữ
thế này 中), tỷ nhớ kỹ mà, tỷ vừa mới nhìn qua, cũng đã thấy mười một chữ viết rất đẹp."
Vân Ca cười ha ha, "Đại ca nghĩ rằng có thể giấu giếm được Hứa tỷ tỷ, nhưng không ngờ Hứa tỷ tỷ đều có biện pháp của riêng mình."
Lưu Bệnh Dĩ cười nhìn Hứa Bình Quân, "Bình Quân, muội về sau ngàn vạn lần chớ ở trước mặt ta nói mình ngốc, muội lại cứ ngốc như vậy, cái
người thông minh như ta đây sẽ không có đường sống."
Hứa Bình Quân cười, làm cái mặt quỷ, lại lui về nội đường.
Lưu Bệnh Dĩ đề nghị nếu Vân Ca đã có danh hiệu bên ngoài là "Nhã
trù", mà Trúc Diệp Thanh cũng coi như loại rượu phong nhã, không ngại
nhã nhân, nhã tửu hành nhã sự. (người tao nhã, rượu tao nhã nên làm việc tao nhã)
Bên trong tiệm ăn có bố trí bình phong cùng bút mực, để cung cấp cho
văn nhân khi muốn lưu chữ, lưu thi phú, nếu như xuất chúng, hoặc là
người tài đức có thanh danh bên ngoài, đồng ý lưu chữ, lưu thi phú, ngày đó rượu và thức ăn tiễn toàn bộ đều miễn phí.
Vân Ca còn chưa lên tiếng, Thường thúc vừa mới tới lập tức nói: "Lưu
đại công tử, ngươi có biết trong thành Trường An này hội tụ không biết
bao nhiêu văn nhân mặc khách? Toàn bộ Đại Hán triều, thậm chí mọi người
tài hoa xuất chúng khắp thiên hạ đều ở chỗ này, cả hai đều miễn phí, thì liệu có lời hay không?"
Lưu Bệnh Dĩ lười biếng cười, coi như hoàn toàn không hề nghe hiểu sự
trào phúng trong giọng nói Thường thúc, cũng không hề mở miệng cho ý
kiến gì.
Vân Ca cười tạ lỗi với Lưu Bệnh Dĩ, lại nhướng mày lên nhìn Hứa Bình
Quân đang xắn tay áo, ý bảo nàng ấy trước hết không cần nổi giận.
Vân Ca nói với Thường thúc: "Thường thúc, thúc đại khái đang ở bên
ngoài, không có nghe đầy đủ lời nói của đại ca. Đại ca nói là văn tài
bút mực xuất chúng, hoặc người tài đức có thanh danh bên ngoài thì miễn
phí. Người văn tài bút mực xuất chúng, và người đã có thanh danh bên
ngoài, sẽ ở trong triều làm quan, hoặc có người yên lặng vô danh. Với
loại thứ nhất, có lẽ căn bản khinh thường dùng phương pháp như vậy để
tới uống rượu dùng bữa, văn chương của bọn họ chúng ta đều là cầu không
được. Tới những người yên lặng ẩn danh, nếu chúng ta hôm nay có thể lưu
lại văn chương của bọn họ, ngày sau một khi bọn họ nếu như giống Tư Mã
Tương Như năm đó từ bình thường nghèo túng trở nên phú quý, khi cần
nghìn vàng mới cầu được thi phú, trong tiệm ăn chúng ta lại lưu văn
chương chữ viết, đã có thể không giống những tiệm ăn thông thường. Người tài đức có thanh danh bên ngoài, cũng là dùng đạo lý này, cháu nghe
Mạnh Giác nói đại bộ phận quan viên Hán triều đều đến từ người hiền
lương các châu phủ tiến cử. Chúng ta có thể mời những người hiền lương
đó ăn một bữa cơm, e là cũng tạo thể diện cho Thất Lý Hương. Huống chi
Thường thúc không phải vẫn muốn cùng Nhất Phẩm Cư quyết tranh hơn thua
sao? Nhất Phẩm Cư ở thành Trường An đã có trăm năm thanh danh, đồ ăn của bọn họ đích thực rất ngon. Trong trăm năm ấy đã lấy từ 'Quý' để nổi
danh Đại Hán, thậm chí cả khu vực bên ngoài. Về phương diện này, chúng
ta ở đây khó cạnh tranh với bọn họ, cho nên chúng ta không ngại tốn
nhiều công phu với từ 'Nhã'."
Thường thúc vốn là một người làm ăn khôn khéo, khi Vân Ca mới nói
được một nửa, kỳ thật ông ta đã muốn lay chuyển, nhưng là vì muốn giữ
mặt mũi nên khó lòng xuống nước, may mắn Vân Ca đã cho ông ta cây thang, vừa dịp ông ta dùng thang này leo xuống, liền hướng Lưu Bệnh Dĩ chắp
tay, "Ta vừa rồi ở bên ngoài chỉ nghe một nửa lời nói, đã vội kết luận,
đích xác nóng vội, nghe Vân Ca giải thích như vậy, ta đã hiểu rõ, ta đây nhanh đi chuẩn bị một chút, ngày mai sẽ có nhã trù nhã rượu đích thực
phong nhã." Nói xong, liền vội vàng rời đi.
Vân Ca nhìn nhìn Lưu Bệnh Dĩ đang cúi đầu yên lặng uống trà, xoay người nhìn về phía tấm biển trúc.
Chữ viết như vậy, tâm tư như thế, người như vậy nhưng lại cả ngày trà trộn với đám thường dân tiểu tốt nơi phố chợ, lấy chơi bời lêu lổng làm vui, huynh ấy rốt cuộc đã trải qua chuyện gì, mới cam chịu vui chơi
chốn hồng trần?
Bi thương hết sức trong lòng, chẳng lẽ huynh ấy đời này sẽ không có muốn làm chuyện gì sao?
Hứa Bình Quân thăm dò nói, "Bệnh Dĩ, muội vẫn đã cảm thấy huynh thực
thông minh, hiện tại xem ra cũng thông thạo một chút chuyện làm ăn, ngay cả Thường thúc cũng đều theo chủ ý của huynh. Không bằng huynh thật sự
suy nghĩ một chút, có lẽ có thể nghĩ ra một chuyện làm ăn, hoặc là. . .
Hoặc là huynh có thể tự mình mở một tiệm ăn, rượu của chúng ta hẳn là có thể bán rất khá, Vân Ca và muội chính là đầu bếp có sẵn, mặc kệ có thể
thành công hay không, vẫn tốt hơn so với huynh hiện giờ mỗi ngày nhàn
rỗi như vậy."
Vân Ca trong lòng thầm thở dài một tiếng, hỏng bét rồi.
Lưu Bệnh Dĩ đã hạ chung trà, đứng dậy đi ra ngoài, "Muội bận bịu! Cái người nhàn rỗi như ta đây sẽ không quấy rầy muội."
Hứa Bình Quân ngân ngấn nước mắt, đuổi theo vài bước, "Bệnh Dĩ, huynh sẽ không lo lắng cho tương lai hay sao? Nam nhân luôn muốn thành gia
lập nghiệp, chẳng lẽ chơi bời lêu lổng qua ngày có thể sống vậy cả đời?
Huynh có thể hòa hợp với đám du thủ du thực đó cả đời sao? Muội biết
muội ngốc, không được nói như vậy, nhưng mà trong lòng muội... "
Bước chân Lưu Bệnh Dĩ dừng lại, quay lại nhìn Hứa Bình Quân, trong
ánh mắt bộc lộ mấy tia ấm áp, nhưng vẫn là bóng tối sâu thẳm không thấy
đáy, "Bình Quân, ta chính là một người như vậy, đời này cũng cứ như vậy, muội không cần không cần quan tâm tới ta nữa."
Lời vừa nói xong, Lưu Bệnh Dĩ cũng chưa liếc mắt nhìn Hứa Bình Quân một lần, bước chân không thay đổi chút nào, ra khỏi tửu lâu.
Bóng dáng Lưu Bệnh Dĩ nhập vào dòng người trên đường, nhưng từ khoảng cách rất xa vẫn có thể liếc mắt một cái nhận ra hắn như trước. Hắn
giống như chim ưng bị cắt mất đôi cánh, bị bắt hạ xuống trên mặt đất,
cho dù không thể bay lượn, nhưng vẫn là chim ưng như cũ.
Vân Ca tới cửa sổ nhìn theo bóng dáng đó, yên lặng ngồi xuống, vờ như không hề nghe thấy tiếng khóc của Hứa Bình Quân, còn cất cao giọng hỏi: "Hứa tỷ tỷ, có muốn đi uống chén rượu với muội hay không?"
Trong quán rượu, Hứa Bình Quân ngồi vào bên cạnh Vân Ca, không nói lời nào. Vân Ca chống cằm, lẳng lặng nhìn nàng ấy.
Chỉ chốc lát, mặt Hứa Bình Quân đã đỏ lên, "Mẹ lại ép tỷ thành thân,
Âu Hậu gia cũng cho người tới thúc giục, lần này ngay cả cha tỷ cũng lên tiếng, sợ là không kéo dài nổi nữa."
Vân Ca "A" một tiếng, lập tức ngồi thẳng người, "Tỷ được hứa hôn khi nào vậy? Muội tại sao không biết?"
"Muội cũng không có hỏi tỷ, chẳng lẽ tỷ còn mỗi ngày gặp người nào cũng đều nói cho họ tỷ đã hứa hôn?"
"Chỉ là. . . Chỉ là. . . Không phải. . . Đại ca. . ."
Hứa Bình Quân chỉ vào chóp mũi của chính mình, cười hì hì nói: "Nha
đầu ngốc, ngay cả nói cũng nói không rõ, muội đang muốn nói người ta
thích không phải là đại ca hay sao?"
Vân Ca gật gật đầu.
Hứa Bình Quân tự đánh lên đầu mình, "Ngươi thực ngu ngốc, ngươi thực
ngu ngốc, ngươi cho rằng ngươi đối với huynh ấy rất tốt, nhưng thực tế
huynh ấy lại không hề thích chút nào, ngươi thực ngu ngốc mà, cái gì mà
theo lời cha mẹ, bà mối nói như vậy, đều là chó má hết, nhưng ngươi biết rõ đều là thứ chó má, mà lại còn muốn làm theo những lời nói chó má đó, ngươi thực ngu ngốc mà, ngươi cho là ngươi liều mạng kiếm tiền, là có
thể làm cho cha mẹ giữ ngươi lại... "
Vân Ca vội túm lấy tay Hứa Bình Quân, Hứa Bình Quân tránh vài lần,
nhưng tránh không thoát được, đành đứng lên, "Vân Ca, ngay cả muội cũng
muốn bắt nạt tỷ... "
La hét, la hét đã là lệ rơi đầy mặt.
"Hứa tỷ tỷ, nếu tỷ không muốn, chúng ta cùng nhau nghĩ biện pháp. Đừng khóc, đừng khóc . . ."
Hứa Bình Quân cúi đầu lên vai Vân Ca khóc nức nở, sự kiên cường mạnh
mẽ, lanh lợi ngày thường đều không còn sót lại chút gì. Vân Ca từ bỏ ý
định khuyên can nàng ấy, để mặc cho nàng trước cứ khóc cho đã đi.
Hứa Bình Quân khóc lóc sau một hồi lâu, nước mắt đã chậm rãi ngừng
rơi, cưỡng ép bản thân nở một nụ cười, "Vân Ca, tỷ có chút say. Muội
không được cười tỷ tỷ. . ."
"Hứa tỷ tỷ, tỷ lần trước hỏi muội tại sao lại tới Trường An, muội nói với tỷ là tới du ngoạn, kỳ thật là do muội đào hôn trốn tới đây, lúc
muội mới đi khỏi nhà không biết đã lén khóc bao nhiêu lần."
"Muội không thích người đó sao?"
"Muội căn bản là chưa từng gặp anh ta. Trước kia cũng có người thử
thăm dò nói qua hôn sự, cha mẹ đều trực tiếp thoái thác, nhưng này lần
lại không hề khước từ, muội... Trong lòng muội rất khó chịu, nên trốn
nhà đi."
Hứa Bình Quân thở dài, "Muội cùng lắm là có người cầu hôn, cha mẹ
cũng còn chưa ưng thuận. Trường hợp của tỷ và muội không giống nhau, tỷ
từ nhỏ đã có định ước với Âu Hậu gia. Hai nhà lấy ngày sinh tháng đẻ và
lễ đính hôn đều đã đem trao đổi. Đào hôn? Nếu như Bệnh Dĩ muốn bỏ trốn
cùng tỷ, tỷ nhất định vui mừng cùng huynh ấy bỏ trốn, nhưng huynh ấy sẽ
làm thế sao?"
Vân Ca nghĩ tới câu nói của Lưu Bệnh Dĩ, "Muội không cần quan tâm tới ta nữa", chỉ có thể dùng sự im lặng để trả lời Hứa Bình Quân.
Hứa Bình Quân vừa uống rượu, vừa nói: "Từ khi ra đời, tỷ trong mắt
mẫu thân chính là món hàng lỗ vốn. Phụ thân sau khi tỷ sinh ra không lâu thì phạm sai sót, bị phán cung hình. Sau đó mẫu thân thủ tiết sống cuộc sống như góa phụ, lại hận tỷ đem theo vận khí không tốt, thật vất vả
mới cùng Âu Hậu gia kết thân, tỷ lại cả ngày không đồng ý gây sự, cho
nên mẫu thân đối với tỷ càng ngày càng không vui vẻ gì, may mắn tỷ còn
có thể kiếm ít tiền lời giúp vào chi phí trong nhà, nếu không mẫu thân
đã sớm. . ." lời nói của Hứa Bình Quân tắc nghẹn trong cổ họng.
Hứa Bình Quân trước giờ luôn luôn nhất quán, bất luận trong nhà phát
sinh chuyện gì, trước mặt người khác luôn là khuôn mặt tươi cười, Vân Ca lần đầu tiên thấy nàng ấy như thế, cảm thấy trong lòng thập phần đau
xót, cầm lấy tay Hứa Bình Quân. Hứa Bình Quân xoa xoa đầu Vân Ca, "Không cần lo lắng cho tỷ. Từ nhỏ đến lớn, tỷ đều nghĩ muốn cái gì đều phải tự mình liều mạng ra sức thực hiện. Chỉ muốn có một sợi dây buộc tóc,
trước đều phải ngóng trông gà mái trong nhà mỗi ngày đẻ trứng, dự tính
sau khi đem đổi dầu muối còn dư bao nhiêu, lại còn phải làm cho phụ thân và ca ca vui lòng, sau đó thừa dịp khi mẫu thân tâm tình tốt, năn nỉ ca ca ở một bên nói giúp để mẫu thân mua cho tỷ. Vân Ca, tỷ và muội không
giống nhau, tỷ là một cây cỏ dại. Cỏ dại luôn cần nhờ chính bản thân
mình, tảng đá dù nặng, nó cuối cùng cũng có thể tìm ra cái khe hở để có
thể mọc lên."
Hứa Bình Quân lại loạng choạng đi vào hậu đường.
Vân Ca cầm chén rượu lên, bắt đầu tự rót uống một mình, trong lòng
yên lặng nghĩ Hứa tỷ tỷ cái gì cũng đều không có, tâm nguyện duy nhất tỷ ấy đó là có thể ở cùng một chỗ với đại ca.
Rượu này hẳn là uống ngon hơn so với lần tiễn đưa Mạnh Giác mới đúng, nhưng Vân Ca lại cảm thấy là vị rượu này thập phần đắng chát.
.............................................
Vân Ca đối với thi từ ca phú đều là không thực sự thông thạo. Nhưng
mà cũng coi như dù chưa từng ăn thịt lợn, cũng đã từng nghe lợn kêu to,
từ nhỏ đến lớn, bị mẫu thân và Nhị ca nửa dỗ dành nửa ép buộc học hành,
thêm nữa Nhị ca cũng thu thập không ít tranh chữ của danh nhân. Mỗi ngày đều hun đúc, nhãn lực giám định và thưởng thức của Vân Ca mặc dù không
thể so sánh cùng Nhị ca nhưng cũng đủ để bình tranh chữ.
Bởi vì lời bình của Vân Ca đều thích đáng, nên những văn chương thi
phú được chọn miễn phí rượu đều là các bài rất đặc sắc, thường thường
bài viết dĩ nhiên là xuất sắc, lại thêm lời bình càng thêm thú vị, do đó kết hợp cả hai lại cùng bổ sung cho nhau. Dần dần, người đọc sách đều
lấy việc được lưu lại văn chương trên màn trúc ở Trúc Diệp Thanh làm
quang vinh.
Vân Ca vẫn ghi nhớ lời Mạnh Giác dặn dò, càng ít người biết thân phận Nhã trù của nàng càng tốt. Vì không muốn làm cho người khác chú ý, việc viết lời bình cũng là ẩn sau màn, nhưng nàng càng làm như thế, danh
tiếng của Trúc Diệp Thanh lại càng được đồn thổi vang dội.
"Trúc Diệp Thanh, trong rượu có quân tử, trong quân tử có rượu." gần
đây trở thành một câu nói lưu hành nhất trong thành Trường An. Uống Trúc Diệp Thanh, không chỉ là tượng trưng cho thân phận địa vị, lại còn trở
thành một loại thể hiện tài hoa.
Bởi vì Vân Ca và Hứa Bình Quân đều ở Thiếu Lăng Nguyên, cho nên mỗi
ngày hai người đều phải vào thành Trường An, tới Thất Lý Hương làm việc.
Hôm nay khi đi làm, lại phát hiện cửa thành phong tỏa, không thể vào
thành. Sau khi Hứa Bình Quân tìm người hỏi thăm, mới biết được bởi vì
oan hồn của Vệ thái tử muốn kêu oan với hoàng thượng, khiến cho toàn
thành giới nghiêm. Vì vậy nếu không có giấy phép đặc biệt, bất luận là
ai cũng không được ra vào thành Trường An.
Việc làm ăn không thể làm được rồi, hai người chỉ có thể cho phép
mình nghỉ ngơi, đơn giản là đi du sơn ngoạn thủy. Hứa Bình Quân còn có
chút bực mình, còn Vân Ca thì vui vẻ như chim nhỏ, dọc đường luôn ríu ra ríu rít, còn không ngừng yêu cầu Hứa Bình Quân giảng giải cho nàng
những truyền thuyết và các truyện trước đây của Trường An.
Vân Ca là một người vô cùng thích nghe chuyện xưa, vẻ mặt hoàn toàn
nhập tâm, liên tiếp hô to gọi nhỏ, làm cho Hứa Bình Quân cảm thấy là
mình so với những tiên sinh kể chuyện kia cũng nói được rất hay, không
khỏi càng nói càng có tâm kể chuyện. Hơn nữa non sông tươi đẹp, hoa thơm chim hót, Hứa Bình Quân cũng bắt đầu cảm thấy có thể được nghỉ ngơi một ngày, cho dù tiền lời buôn bán ít đi, cũng không phải chuyện xấu.
Hứa Bình Quân không biết thế nào đã nói tới chuyện năm đó mỹ danh
chấn động thiên hạ Lý phu nhân, chuyện xưa Lý phu nhân khuynh quốc
khuynh thành làm cho cả hai cô gái đều luôn miệng cảm thán.
Vân Ca càng không ngừng hỏi, "Lý phu nhân thực sự đẹp tới mức khuynh quốc khuynh thành sao?"
Hứa Bình Quân nói: "Đương nhiên, Tiên hoàng có nhiều phi tử nhiều như vậy, mỗi người mỗi đẹp, nhưng lại chỉ muốn sau khi chết ngài được hợp
táng* cùng với Lý phu nhân đã sớm hạ thế từ rất lâu rồi, hoàng thượng vì thế còn cố ý truy phong bà làm hoàng hậu, có thể thấy được Tiên hoàng
vẫn không thể nào quên được bà ấy."
*Hợp táng: chôn cùng.
Hai người liên tiếp cảm thán tại sao lại hồng nhan bạc mệnh, sao lại
tạ thế sớm như vậy? Lại thầm thì cười nói không biết chuyện tình ái của
hoàng thượng hiện giờ như thế nào.
Bình Quân đánh giá Vân Ca cười nói: "Vân Ca, muội có thể đi làm phi
tử đấy! Đi làm một tiểu yêu phi đi. Làm hoàng thượng say mê choáng váng, tương lai cũng lưu lại một đoạn truyền thuyết, để đám nữ nhân sau này
tùy ý hồi tưởng."
Vân Ca gật đầu liên tục nói: "Vậy tỷ tỷ đi làm hoàng hậu, nhất định là hiền thần đời sau sẽ lưu danh sử sách."
Hai người phong ngôn phong ngữ thuyết nháo một hồi, đều cất tiếng
cười ha ha. Hai người tay nắm tay leo lên trên một triền núi, nhìn thấy
trên núi đối diện có đầy quan binh, đường đi lại bị phong kín.
"Tại sao mà nơi này cũng bị giới nghiêm ?" Vân Ca giậm chân.
Hứa Bình Quân thở dài một cái, "Còn không phải oan hồn Vệ Thái tử gây loạn sao? Đối diện là nơi an táng Vệ Thái tử cùng với ba con trai và
một con gái của ông ta."
Vân Ca nhóng cổ nhìn hồi lâu, không có nhìn thấy phần mộ trong tưởng
tượng, chỉ có thể ngừng lại. Nhìn thấy quan binh nhìn khắp xung quanh
đây, Hứa Bình Quân lập tức kéo Vân Ca xuống núi, "Đừng nhìn nữa, Vệ Thái tử tuy rằng đã chết hơn mười năm, nhưng vẫn là điều cấm kỵ trong thành
Trường An, không nên rước họa vào thân."
"Oan hồn kia nhất định là giả, nếu ông ta muốn kêu oan có thể trực
tiếp tới hoàng cung tìm hoàng thượng, tại sao phải làm loạn ở cửa thành? Ồn ào tới mức người chết cũng không thể thanh tĩnh. Còn nói là do hoàng thượng mới mười tám mười chín tuổi bất tài sao? Năm đó khi cả nhà Vệ
thái tử bị giết, hoàng thượng mới là đứa bé mấy tuổi, cho dù là thần
đồng, so với người thường sớm thông tuệ, cũng không thể làm hại thái tử
được!"
Chú thích:
Lý phu nhân tên thật là Lý Nghiên là phi tử được Hán Vũ Đế vô cùng
sủng ái, là em gái của Lý Diên Niên, một người giỏi âm nhạc nổi tiếng
đời Hán. Một lần Lý Diên Nhiên được mời vào cung biểu diễn, đã hát rằng:
" Bắc phương hữu giai nhân,
Tuyệt thế nhi độc lập,
Nhất cố khuynh nhân thành,
Tái cố khuynh nhân quốc.
Ninh bất tri khuynh thành dữ khuynh quốc.
Giai nhân nan tái đắc"
• Dịch :
" Phương Bắc có người đẹp,
Đẹp tuyệt thế mà còn đơn chiếc,
Quay nhìn một lần làm nghiêng thành,
Quay nhìn lần hai thì nghiêng nước.
Thà là không biết cái đẹp khuynh quốc khuynh thành.
Người đẹp khó gặp đến hai lần".
"Ai biết được? Chúng ta là bách tính bình dân, chuyện hoàng gia dù có không rõ cũng không cần tìm hiểu. Tỷ trước kia còn từng cân nhắc, cho
dù có căm ghét đứa con như thế nào, tại sao cha mẹ lại có thể hại chết
nó được? Nhưng muội xem Tiên hoàng, con cái, cháu trai, cháu gái, rồi
thê thiếp của họ, tất cả bọn họ đều bị giết hết, một người cũng không
buông tha. Khó trách đều nói oan hồn Vệ thái tử khó có thể yên nghỉ, như thế nào mà yên nghỉ cho được?"
Hai người ở vùng rừng núi chơi nguyên một ngày, lại ở bên ngoài ăn cơm xong, khi sắc trời tối hẳn mới đi về nhà.
Khi Bình Quân về đến nhà, mẫu thân của nàng thật hiếm thấy mang khuôn mặt tươi cười ra đón, Bình Quân khước từ phụng phịu đi vào cửa. Vân Ca
nhẹ giọng thở dài, hành lễ với mẫu thân của Hứa Bình Quân rồi quay về
phòng của mình.
Từ khi Mạnh Giác rời đi, Lưu Bệnh Dĩ và Hứa Bình Quân giúp nàng thuê
phòng ở gần chỗ bọn họ. Hiện giờ ba người là láng giềng, cũng coi như có thể chiếu cố lẫn nhau. Khi đi qua phòng ở của Lưu Bệnh Dĩ, nhìn thấy
hắn đang ngồi một mình trong bóng đêm ngẩn người, Vân Ca do dự một chút, rồi đi sang ngồi vào bên cạnh hắn.
Lưu Bệnh Dĩ gật đầu khẽ nở nụ cười với nàng, mặc dù giống hệt như nụ
cười thường ngày, Vân Ca lại cảm thấy là nụ cười kia lộ ra bi thương.
"Đại ca, Hứa tỷ tỷ sẽ xuất giá."
"Đối phương gia cảnh không tồi, người cũng không có khuyết điểm gì,
Bình Quân gả cho hắn, hai người giúp đỡ lẫn nhau, ngày sau khẳng định so với hiện tại sẽ tốt hơn."
"Đại ca, huynh sẽ không. . . Chưa bao giờ. . ."
"Ta luôn xem nàng ấy như muội muội."
Vân Ca thở dài thật mạnh, lúc trước còn tưởng rằng bọn họ là chàng
hữu tình thiếp hữu ý, nhưng hóa ra là như vậy. Lúc này nàng có thể nói
cho huynh ấy biết, bọn họ trước đó đã có chung thân ước định sao? Ít
nhất có thể hỏi huynh ấy còn nhớ rõ về chiếc giày thêu kia không? Nhưng
còn Hứa tỷ tỷ. . .
Vân Ca còn đang do dự chần chừ, Lưu Bệnh Dĩ vẫn đang nhìn vào bóng
đêm sâu thẳm, thản nhiên nói: "Ta không có tư cách, càng không có tâm
tình nghĩ đến những chuyện nam nữ này."
Vân Ca ngây người một lát, cúi đầu. Huynh ấy đã quên toàn bộ rồi, cho dù nhắc lại thì có hay ho gì? Chẳng qua là làm cho huynh ấy tăng thêm
phiền não. Huống chi còn có Hứa tỷ tỷ. Vân Ca cúi đầu ngẩn người, Lưu
Bệnh Dĩ trầm mặc nhìn Vân Ca.
Khi Vân Ca ngẩng đầu, ánh mắt hai người chạm vào nhau, hơi giật mình một chút, đều nhanh chóng hướng tầm mắt ra chỗ khác.
"Vân Ca, muội không cảm thấy ta là một người thực không có chí khí
sao?" Trong bóng đêm, Lưu Bệnh Dĩ nghiêng mặt nhìn nàng, không nhìn được rõ nét mặt.
Vân Ca nhẹ giọng nói: "Đại ca, chuyện huynh muốn làm chỉ sợ là làm
không được, cho nên đơn giản là trốn tránh, phó thác vào những việc nhàn rỗi. Đám du hiệp, lãng khách đó tuy rằng không giống những người bình
thường khác nhưng đều là người đứng đắn, đều bộc lộ ra vài phần tính
cách chân thực của mình, so với người đời ngại bần yêu phú, dẫm đạp kẻ
dưới, sủng nịnh kẻ trên, bọn họ càng đáng kết giao."
Lưu Bệnh Dĩ im lặng sau một hồi lâu, Vân Ca có cảm giác tối nay tâm
tình Lưu Bệnh Dĩ vô cùng suy sụp, hắn không nói, nàng cũng không hỏi,
chỉ lẳng lặng ngồi cùng.
Lưu Bệnh Dĩ đột nhiên hỏi: "Vân Ca, muội muốn ra ngoài đi dạo một chút không?"
Vân Ca gật đầu.
Lưu Bệnh Dĩ dẫn theo Vân Ca, càng đi càng hẻo lánh. Ánh trăng theo
khe hở từ những tán cây rừng chiếu xuống, tựa như từ một cái rây* khổng
lồ rơi xuống. Gió nhẹ thổi lá cây, lá cây lay động, làm những chiếc bóng cũng lay động, càng hiện rõ những vệt loang lổ. Tiếng bước chân hai
người ngẫu nhiên làm kinh động mấy con chim đang nghỉ đêm kêu lên "ô ô"
mấy tiếng, làm thay đổi sự yên tĩnh của rừng cây.
*Cái rây: dùng để
rây bột hoặc những thứ được giã nhỏ, cho bột lên rồi lắc nhẹ, những hạt
bột nhỏ sẽ rơi xuống giữ lại những hạt to ở trên. Vì đây là vật gần đây
rất ít người dùng nên mình chú thích.
Xuyên qua rừng cây, trước mắt bỗng nhiên trống trải, ánh trăng không
hề bị ngăn trở chiếu thẳng xuống dưới, chiếu vào đám cỏ hoang mọc ở khắp nơi, chiếu vào một tấm bia mộ.
Cảnh tượng tiêu điều như vậy làm cho Vân Ca cảm thấy trên người có
chút lạnh, không nhịn được ôm cánh tay Lưu Bệnh Dĩ bên cạnh, tiến sát
tới cạnh người hắn.
Lưu Bệnh Dĩ nhẹ giọng cười nói: "Có huynh đệ lừa nữ nhân tới chỗ mồ
hoang, thường thường đều có thể mãn nguyện mà ôm mỹ nhân trong lòng, các nàng đều sợ người đã chết, kỳ thật nào biết đâu rằng người sống so với
người chết còn đáng sợ hơn."
Lưu Bệnh Dĩ nói một câu: "Đi ra ngoài dạo một chút." lại đi tới ngôi
mộ này, mà Vân Ca thì chỉ bình thản, đi theo Lưu Bệnh Dĩ tới chỗ mộ phần này.
Lưu Bệnh Dĩ đứng trước một ngôi mộ. Vân Ca chăm chú nhìn lại, đó là
một ngôi mộ không được khắc chữ trên tấm bia, trên phần mộ cỏ dại mọc
đầy, gần như đã bao phủ toàn bộ, tấm bia cũng bị tàn phá hết sức.
Lưu Bệnh Dĩ im lặng đứng đó một lúc lâu, vẻ mặt trang nghiêm, hoàn
toàn không giống với hắn thường ngày, "Buổi sáng hôm nay muội có nghe
nói chuyện gì không?"
"Chuyện gì?"
"Bắc thành môn quả là một trò hề"
"Ừ! Có nghe nói. Toàn bộ cửa thành Trường An đều do sự huyên náo đó
mà bị phong tỏa, cho nên hôm nay muội cũng không vào thành nấu ăn được."
Nghe nói lúc sáng sớm, một nam nhân ngồi trên một chiếc xe bò vàng*
tới cửa thành Bắc, tự xưng là Vệ thái tử, truyền rõ ràng công, khanh
(1), tướng tới gặp. Người đó nói về các chuyện cũ của Vệ Thái tử, đối
đáp trôi chảy, trách cứ rằng vốn ngôi vị Thiên Tử không phải của Lưu
Phất Lăng thất đức, làm cho oan hồn ông ta không thể yên nghỉ. Làm cho
mấy vạn người trong thành Trường An vây xem. Cuối cùng Kinh Triệu Doãn
(2) phải dùng binh lính để giải tán mọi người, bắt được người tự xưng là Vệ Thái tử, bị Hoắc Quang thẩm tra, nam nhân đó tự nhận tội mình là
phương sĩ do mê tiền, bị một người từng là xá nhân** của Vệ Thái tử ngày xưa dùng tiền bạc mua chuộc, cho nên dùng xảo ngôn mê hoặc người khác.
Nam nhân đó lập tức bị chém chết nơi phố chợ nhộn nhịp, lấy đó để cảnh
cáo.
*Nguyên văn là từ hoàng độc xa. Quan viên Hán triều không phải ai cũng có xe ngựa để vào cung, có người sẽ phải dùng xe bò.
**Xá nhân: người đi theo hầu.
Lưu Bệnh Dĩ nhìn bia mộ, chậm rãi nói: "Trước mặt muội chính là phần
mộ của mẫu nghi thiên hạ năm đó, Vệ hoàng hậu, sau khi chết cũng chỉ
được một manh chiếu bọc lại rồi được ném vào trong bãi tha ma hoang vắng này. Khi hết sức vinh quang, Vệ thị một nhà tam nữ (3), còn có Đại Tư
Mã Đại Tướng quân Vệ Thanh. May mà Vệ Thiếu Nhi và Vệ Thanh chết sớm,
may mắn không nhìn thấy Vệ thị xuống dốc. Khi xảy ra chuyện Thái tử gây
loạn, chỉ có mấy ngày sau, Vệ hoàng hậu tự sát, thê thiếp Vệ Thái tử, ba con trai, một con gái đều bị giết, cả nhà đều chết hết."
Vân Ca ngồi xổm xuống, đưa tay nhẹ sờ vào bia mộ. Có lẽ là thời niên
thiếu, đã nghe nhiều lắm những chuyện về Vệ Thanh tướng quân, cũng nghe
Nhị ca đề cập qua một người con gái có xuất thân thấp hèn lại trở thành
hoàng hậu (4), Vân Ca trong lòng bỗng nhiên trở nên khó chịu, "Xá nhân
đó có tiền tài mua chuộc người khác gây náo loạn, nhưng lại không có
tiền bạc sửa chữa một chút phần mộ của Vệ hoàng hậu sao? Nếu hắn đối với Vệ Thái tử trung thành như vậy, tại sao chưa bao giờ nhận thức được tấm lòng hiếu thảo của Vệ Thái tử?
Lưu Bệnh Dĩ cất tiếng cười to, "Đạo lý đơn giản như thế, một số người lại xem như chẳng phân biệt được rõ ràng. Một người đã chết nhiều năm
như vậy, còn mỗi ngày không thể để cho bọn họ được yên ổn."
Tiếng cười ở mộ hoang vang lên, càng hiện rõ thê lương.
Vân Ca nhẹ giọng nói: "Hôm nay muội nghe Thường thúc cùng vài văn
nhân vụng trộm nói ra vài câu về Vệ Thái tử, đều rất là cảm khái. Nghe
nói Vệ Thái tử thi hành nền chính trị nhân từ, chú trọng dân sinh, đề
xướng tiết kiệm, đối với chính sách cường binh cùng tác phong xa hoa
lãng phí của Hán Vũ Đế hoàn toàn bất đồng, đại khái bởi vì dân gian vẫn
hoài niệm Vệ Thái tử, cho nên địa vị cao đó trong lòng mọi người không
thể mất đi! Người có thể bị giết chết, nhưng trong lòng bách tính cũng
không có thể bị giết chết được. Vệ Thái tử dưới suối vàng có biết, cũng
coi như được an ủi."
Lưu Bệnh Dĩ dừng tiếng cười, chỉ lẳng lặng đứng đó.
Vân Ca sau một lúc lâu lấy dũng khí, mới dám hỏi, "Đại ca, huynh lần
trước nói có người muốn giết huynh, huynh là thân thích của Vệ gia sao?"
"Tính có chút quan hệ đi! Về việc Vệ Thái tử mưu phản, liên lụy rất
rộng, đã chết hơn vạn người, lúc ấy toàn bộ Trường An đều là máu chảy
thành sông, nhà của ta cũng không thể thoát khỏi tai họa." Lưu Bệnh Dĩ
tựa hồ rất không nguyện ý hồi tưởng lại, cười nói với Vân Ca: "Chúng ta
trở về đi!"
Hai người sóng vai đi trên đám cỏ hoang, thần thái Lưu Bệnh Dĩ vẫn
như trước, Vân Ca lại cảm giác rằng tâm tình hắn giờ đây đã tốt hơn rất
nhiều.
"Vân Ca, sợ hãi sao?"
"Gần một chút sẽ không sợ."
"Thật sao?"
"Đương nhiên là thật!"
"Ta đây kể cho muội một câu chuyện, nghe nói có một cô nương bị người đàn ông cô yêu phụ lòng vứt bỏ, sau đó tự sát biến thành lệ quỷ, bởi vì ghen ghét với những cô nương dung mạo xinh đẹp, nàng chuyên thích tìm
các cô nương dung mạo mỹ lệ này, nàng sẽ lẳng lặng đi theo phía sau các
cô gái này, nhẹ nhàng mà ám khí, muội sẽ cảm thấy được trên cổ muội từng trận khí lạnh... "
"A!" Vân Ca hét ầm lên, hoàn toàn kinh sợ, "Chân của muội, nàng nắm lấy chân của muội. Đại ca, cứu muội... "
Lưu Bệnh Dĩ thấy váy nàng ẩn trong đám cỏ hoang đã hiện ra màu máu,
kinh sợ một thân mồ hôi lạnh, "Vân Ca, đừng sợ. Ta chỉ là thuận miệng
bịa ra chuyện đó thôi, không có nữ quỷ."
Hắn vốn tưởng dã thú cắn Vân Ca, sau khi tách đám cây cỏ lộn xộn ra,
lại phát hiện chân Vân Ca yên lành đứng trên mặt đất, đang lúc kinh ngạc khó tin, đột nhiên tỉnh ngộ lại, hắn mới chỉ ngửi thấy hương thơm hoa
cỏ thanh nhã, không có mùi máu tươi.
Không có mùi máu tươi? Hắn sờ tìm váy Vân Ca, tức giận kêu lên: "Vân Ca."
Vân Ca hướng hắn làm cái mặt quỷ, nhanh chóng chạy đi.
Nàng vừa cười, vừa hét lên, "Đại ca lần sau muốn hù dọa các cô nương, nhớ rõ phải mang chút đạo cụ! Nếu không thật sự không có hiệu quả! Bôi
vào y phục một chút son và sương sớm, trong bóng tối nhìn sẽ giống máu,
củ sen giống cánh tay người, ngậm một miệng đầy máu, hay lấy màu từ lá
tống diệp*, ngậm trong miệng làm quỷ treo cổ là hoá trang tốt nhất ... "
*Tống diệp hay trúc diệp là một loại tre sống trong tự nhiên ở Trung Quốc, có màu rất xanh, hay dùng để gói bánh chưng hoặc gói các thực phẩm khác
khi cần nhuộm màu xanh. Đoạn này quả thực mình cũng không hiểu lắm, tìm
nửa ngày mới ra tống diệp là cái gì, lúc đầu cứ tưởng ngậm nó thì có màu đỏ, hóa ra lại có màu xanh. Hic, tuy là không hiểu lắm nhưng không làm
khác được.
Lưu Bệnh Dĩ cười đuổi theo Vân Ca, "Vân Ca, muội chạy chậm một chút.
Quỷ có lẽ là không có, nhưng mà cỏ hoang bụi rậm sẽ có rắn chuột hay dã
thú gì đó cũng có không ít."
Vân Ca vẻ mặt đắc ý, cười gọi: "Muội – mới – không – sợ!"
Lưu Bệnh Dĩ cười hỏi: "Muội làm sao biết nhiều cách thức giả quỷ như
vậy? Nhưng thật ra lại giúp ta chỉnh đốn lại đám huynh đệ kia. Về sau
bọn họ muốn mang các cô nương tới nơi này, để cho bọn họ tới thỉnh giáo
muội."
Vân Ca bĩu môi: "Muội không giúp bọn họ làm hại cô nương nhà người
khác đâu! Nhưng mà nếu đại ca nhìn trúng cô nương nhà ai, muốn ôm mỹ
nhân trong ngực, muội nhất định dốc sức giảng dạy." Vừa mới dứt lời,
nàng chợt nhớ vừa rồi Lưu Bệnh Dĩ kể chuyện xưa dọa mình, tim đập thình
thịch mấy nhịp, hai má ửng hồng, chỉ giơ tay quay đầu, vẫn như thường
chạy đi.
Hai người ở giữa chỗ mộ phần, một người chạy, một người đuổi, tiếng cười làm xua tan đi vẻ hoang vu thê lương vốn có.
Bóng đêm, mộ hoang, bỗng nhiên cũng trở nên thực ôn nhu.
Dưới ánh sáng của ngọn đèn dầu, Vân Ca cẩn thận ghi chép những khoản
nợ. Ôi! Mệnh khổ, trước kia chưa từng phải làm thế này, hiện tại vì phải trả nợ có một số tính toán nhất định phải hiểu được, để xem bao lâu nữa mình có thể trả hết số tiền nợ Mạnh Giác.
Vân Ca nhớ tới ánh mắt Mạnh Giác, mặt lại bị đốt nóng, không nhịn
được lại lấy tay sờ sờ lên trán của mình. Lại nghĩ tới hắn sao?
Hừ! Thiếu tiền một người, làm sao có thể không nghĩ tới chứ? Mỗi khi
kiếm được tiền đều nghĩ tới, mỗi khi tiêu tiền đều nghĩ tới. Tính toán
tiền nợ trước khi đi ngủ cũng nghĩ tới hắn, khiến cho ngay cả nằm mơ đều có hắn.
Lúc hắn đi căn bản không nên hỏi, sẽ nghĩ tới ta sao? Mà là nên hỏi, muội một ngày sẽ nghĩ tới ta bao nhiêu lần?
Hắn thân thiết với mình như vậy sao? Còn hỏi mình như vậy? Hắn. . . có phải hay không. . ...
Nàng còn đang miên man suy nghĩ, suy đi tính lại, trên cửa sổ vang
lên tiếng động nhỏ, "Còn chưa đi ngủ sao?", là tiếng của Lưu Bệnh Dĩ.
Vân Ca vội đẩy cửa sổ ra, "Chưa đâu! Huynh đã ăn chưa? Chỗ này của muội có khoai lang nướng."
"Đã ăn rồi, nhưng giờ lại có chút đói bụng."
"Đã có chút nguội rồi, để làm nóng cho huynh một chút."
"Không nói tới cái đó." Lưu Bệnh Dĩ nhận khoai lang nướng, tựa lên
một góc cửa sổ ăn khoai, "Muội uống rượu sao? Như thế nào mặt lại đỏ như vậy?"
"A? Không có. . .Muội là. . . hơi nóng." Mặt Vân Ca lại càng đỏ hơn.
Lưu Bệnh Dĩ cười cười nói: "Đã lập thu, mặt trời đã xuống núi từ lâu
rồi."
Vân Ca "Hừ" một tiếng, dứt khoát là không nói dối nổi tên vô lại mà,
"Mùa thu thì không nóng sao? Mặt trời xuống núi thì không nóng sao?
Người ta mùa đông còn chảy mồ hôi đấy!"
"Vân Ca, Mạnh Giác đã quay về Trường An."
"Cái gì?"
Lưu Bệnh Dĩ nói chuyện trước sau căn bản đều nói chuyện không đâu,
Vân Ca phản ứng một hồi, mới nhận ra ý tứ trong lời nói của Lưu Bệnh Dĩ, "Huynh ấy đã trở lại tại sao lại không đến tìm chúng ta?"
"Đại khái có chuyện gì đó vội đi! Ta nghe huynh đệ nói, mấy ngày
trước đây nhìn thấy hắn cùng Đinh Ngoại Nhân vào phủ công chúa."
Mấy ngày trước đây? Vân Ca cong cong môi, "Huynh ấy dường như quen
biết rất nhiều người quyền quý. Không biết rốt cuộc việc làm ăn sinh lời nhiều tới đâu."
Lưu Bệnh Dĩ do dự muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ cười nói: "Ta trở về ngủ đây, muội cũng sớm nghỉ ngơi đi."
Tâm tình Vân Ca trở nên không tốt chút nào, nhìn bản ghi nợ trên bàn, không có chút tâm trạng nào, vội thu thập qua loa mấy thứ xong, liền
rầu rĩ lên giường.
Vân Ca nằm trên giường nhưng chỉ lăn qua lộn lại, mãi cho đến nửa đêm cũng không ngủ được. Đang lúc phiền muộn, nàng chợt nghe bên ngoài vang lên vài làn điệu ngắn ngủi.
"Thái Vi?" Nàng lập tức ngồi dậy, nhảy vài bước ra cửa, đúng lúc cánh cửa được kéo ra. Dưới ánh trăng, Mạnh Giác một thân quần áo màu xanh,
thân thể đứng thẳng tựa như được tạc bằng ngọc. Hắn chỉ mỉm cười nhìn
Vân Ca, ý cười điềm đạm ấm áp, tựa như ánh nắng đầu tiên của một buổi
sớm mai. Bỗng chốc phiền não trong lòng Vân Ca đã tiêu tan đi rất nhiều.
Hai người cách một cánh cửa mà nhìn nhau, hồi lâu mà không nói được
câu nào. Vân Ca nặn ra một nụ cười, "Muội đã để dành chút tiền, có thể
trả trước huynh một phần."
"Muội không muốn gặp ta sao?"
"Không có đâu!"
"Vân Ca, muội có biết khi muội giả cười khó coi biết bao nhiêu không? Nhìn xem trên người ta tỏa ra ớn lạnh rồi này."
Vân Ca cúi đầu. Mạnh Giác gọi vài tiếng "Vân Ca", Vân Ca cũng đều không để ý tới hắn.
Một quả bóng nhỏ tròn tròn trắng tinh xù lông ở trước mũi Vân Ca
chuyển động, Vân Ca không cẩn thận, đã hít vào mấy sợi nhỏ, "hắt xì, hắt xì", nàng hắt xì mấy cái, trong lúc nhất thời nước mũi chảy ròng ròng,
rất là thảm hại. Nàng vội cố gắng cúi đầu, vừa ra sức hắt xì, vừa tìm
khăn lụa, nhưng sờ soạng trên người hồi lâu mà không tìm thấy.
Mạnh Giác thấp giọng cất tiếng cười. Vân Ca buồn bực nghĩ người này
là cố ý trêu cợt mình, vội túm lấy ống tay áo của hắn, bịt lấy mũi của
nàng, hung hăng hỉ mũi, lau sạch sẽ nước mũi của mình vào đó, rồi dương
dương tự đắc, hài lòng ngẩng đầu.
Mạnh Giác có vài phần buồn bực, nhìn nhìn ống tay áo của mình, "Không tức giận nữa sao?"
Vân Ca phụng phịu hỏi: "Huynh hái hoa bồ công anh nhiều như vậy làm gì chứ?"
Mạnh Giác cười nói: "Tặng cho muội. Muội tặng cho ta sao trên mặt đất, ta tặng cho muội tuyết trên tay."
"Tặng cho muội, có mà trêu chọc làm muội hắt xì!" Vân Ca chỉ vào chóp mũi mình, vẻ mặt bướng bỉnh, nhưng trong lòng có chút ấm áp.
Mạnh Giác cười cầm cánh tay Vân Ca, tới tảng đá bên tường, hai người
trèo lên nóc nhà ngồi xuống. Mạnh Giác đưa cho Vân Ca một bông hoa bồ
công anh, "Ngắm bông hoa bồ công anh này xem?"
Vân Ca cầm lấy bông bồ công anh, nhìn chằm chằm một hồi lâu, "Hái
nhiều hoa bồ công anh như vậy, đã phải đi tới không ít chỗ nha?"
Mạnh Giác chỉ mỉm cười nhìn Vân Ca. Vân Ca cất tiếng nhẹ nhàng hỏi:
"Huynh đã trở về Trường An vài ngày, vì sao đêm hôm khuya khoắt mới tới
tìm muội? Ban ngày đi làm gì chứ? Mấy ngày trước đây đi đâu chứ?"
Mạnh Giác mày chau lại tới mức không thể nhận ra, "Là Lưu Bệnh Dĩ nói cho muội ta đã đến Trường An? Ta có một chuyện cần xử lý, không muốn
làm cho người khác biết ta có quen với muội, vì thế buổi tối hôm nay tới gặp muội, ta cũng không thể khẳng định làm như thế có đúng hay không."
"Sẽ có nguy hiểm sao?"
"Muội sợ sao?"
Vân Ca chỉ cười hít một hơi thật sâu, đưa bông bồ công anh lên bên
môi, thổi "vù" một cái, vô số những hạt nhỏ dài trắng tinh như tuyết của hoa bồng bềnh, lay động phiêu diêu mà bay lượn trong gió.
Có hạt càng bay càng cao, có hạt theo dòng khí thổi quay trở lại, có
hạt vừa rời khỏi liền rơi vùn vụt xuống mặt đất. Mạnh Giác lại đưa một
bông khác cho Vân Ca, Vân Ca lại thổi một cái, lại là một đám tuyết bồng bềnh lay động nhập vào trong gió.
Theo Vân Ca càng thổi càng nhiều, hai người ngồi ở nóc nhà, từ trên
cao nhìn xuống phía dưới, toàn bộ sân, dường như có tuyết trắng tung
bay.
Vân Ca cằm để ở trên đầu gối, lẳng lặng nhìn những bông tuyết rơi đầy sân.
Mạnh Giác bên môi nhẹ nhấp ý cười, lẳng lặng nhìn những bông tuyết rơi đầy sân.
Lưu Bệnh Dĩ đẩy cửa sổ ra, nhìn giữa không trung, lẳng lặng nhìn những sợi trắng như bông đó bay đầy trời.
Hứa Bình Quân khoác áo ngồi dậy, tựa vào cửa, lẳng lặng nhìn những sợi trắng như bông đó bay đầy trời.
Dưới ánh trăng sáng tỏ, trong không gian mông lung yên tĩnh, những
sợi trắng tinh bồng bềnh bay lượn phiêu phiêu đãng đãng, tất cả đều tựa
hồ chìm trong một nơi rất rất nhẹ, thực mềm mại, thực sạch sẽ, thực hạnh phúc như trong mộng.