“Cậu ấy trở về nhà trọ.” Ứng Diêu đưa thuốc xổ mới mua cho hắn, Cá chết huynh nhanh tay tiếp lấy không cần nước mà nuốt thẳng thuốc
“Em nói này, huynh cầu xin viện trợ chỉ biết có mình em thôi hả? Nếu em nhất thời nửa ngày cũng chưa về, huynh có phải ngay không ngồi trên bồn cầu nguyên ngày a?”
Cá chết huynh xoa bụng phờ phạc ngồi ở ghế trên.”Này không phải việc xấu trong nhà thì không được truyền ra ngoài sao? Chú nghĩ nếu huynh gọi điện thoại cho người khác nói đi vệ sinh quên mang theo giấy thì ngày mai mặt mũi huynh biết để đâu?”
Ứng Diêu cười mà không nói.
“Chú không phải đã nói cho Đào Lâm lí do mà huynh tìm chú chứ?” Cá chết huynh khẩn trương hề hề hỏi, thập phần để ý hình tượng của mình trước mặt học đệ.
Ứng Diêu trích dẫn câu cá chết huynh nói làm cho hắn thật cảm động.”Việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, em biết.”
Ứng Diêu mở máy tính, tự động đăng nhập Vượng Vượng lại có tin nhắn gửi.
Không phải tin rác quảng cáo, mà là nhân viên phục vụ nhắn.
[Phục vụ số 0]: Hi~ o(* ̄▽ ̄*)ブ anh còn nhớ cửa hàng chuyên kinh doanh thức ăn Hồ Đại Minh Ăn ăn ăn sao
Cửa hàng chuyên kinh doanh thức ăn trên là cửa hàng trên Taobao của phục vụ số 0
Ứng Diêu không có khả năng nhanh như vậy mà tiêu thụ hết đống thức ăn kì trước nên đương nhiên là không lên lại Taobao mua đồ ăn mới
Này chứ, khách phục vụ còn quan tâm đến doanh thu của cửa hàng còn hơn ông chủ nữa
[YY]: tôi còn nhớ rõ không tiết tháo phục vụ số 0 của cửa hàng chuyên bán thức ăn Hồ Đại Minh Ăn ăn ăn nữa
[Phục vụ số 0]: (*/ω*) lời của anh có thể tóm gọn lại là “Tôi còn nhớ rõ phục vụ số 0 “
[YY]: đừng tự tiện đem câu từ của tôi xóa đi
[Phục vụ số 0]: tôi nghĩ về anh mà đêm đến không thể ngủ ~
[YY]: tôi không nghĩ tới cậu hằng đêm mới có thể ngủ yên ~
[Phục vụ số 0]: anh đùa giỡn tôi, khóc khóc ~~o(>_<)o ~~
Đại khái là tập mãi thành thói quen, Ứng Diêu hiện tại là rất tự nhiên để có thể ứng đối với phục vụ số 0
Không phải là so với ai khác da mặt dày, phương diện này, anh đã là bị Cá chết huynh hun đúc không ít.
[YY]: cậu không phải là muốn tôi đùa giỡn trêu ghẹo cậu sao
[Phục vụ số 0]: tôi muốn là anh sẽ dạy dỗ tôi
[YY]: ngạch, thì ra cậu có khẩu vị như vậy
[Phục vụ số 0]: anh hiểu sai!
Ứng Diêu nhíu nhíu mi, mặt không đổi sắc tiếp tục hồi đáp.
[YY]: chẳng lẽ không đúng, phải dùng roi quất dạy dỗ cậu? Pia! (o‵-′)ノ” (ノ﹏<.)
[Phục vụ số 0]: tôi nghĩ sẽ cho anh chiếm hữu tôi, cắn nuốt tôi, thao túng tôi, nghiện tôi, nghẹn thở vì tôi và tôi cho anh tất cả những gì của tôi
Nói còn theo vần nữa chứ.
Xong rồi, Ứng Diêu cảm thấy gia hỏa này so với cá chết huynh cấp bậc còn cao a.
[YY]: cậu cái đoạn này đánh lại cả trăm lần rồi đi =.. =
[Phục vụ số 0]: ai nha bị phát hiện
[YY]: không có thành ý
[Phục vụ số 0]: phải suy xét đến rất kỹ càng, sợ anh chống cự không được
[YY]: không có việc gì, tôi giữ được bình tĩnh tốt lắm
Ứng Diêu cảm thấy nội tâm của mình thật cường đại, đối với lời nói của phục vụ số 0 anh cũng không cảm thấy sợ hãi, anh còn chờ xem phục vụ số 0 còn muốn nói cái gì nữa.
[Phục vụ số 0]: tôi nghĩ tôi muốn anh dùng cái cứng rắn gì đó của mình cắm vào phía của tôi, dùng sức chà đạp tôi
[Phục vụ số 0]: tôi muốn muốn anh đâm đến địa phương sâu nhất, làm cho tôi cảm nhận được hơi nóng từ anh
Đây là còn muốn nói thành một bài văn sao!
Ứng Diêu nhìn đoạn phục vụ số 0 vừa nói.
Ứng Diêu cảm thấy trái tim cứng rắn như kim cương của mình còn cần phải trở về rèn đúc thêm, vội vội vàng vàng ngăn cậu lại.
[YY]: có thể, có thể!
[YY]: thành ý của cậu tôi cảm nhận được, tim tôi hiện giờ đang đập rất nhanh hơn bình thường, trước cậu giúp tôi hồi phục đi.
[Phục vụ số 0]: không cần rất cảm động a ~~o(>_<)o ~~
“Cá chết!” Ứng Diêu đột nhiên hô to một tiếng.
Cá chết huynh đang ghé vào trên bàn ăn bị dọa đến thiếu chút nữa là ngã từ trên ghế xuống.
“Có chuyện gì?”
“Em muốn giới thiệu đối tượng cho huynh, đối tượng môn đăng hộ đối!”