Khương Bách Vạn vẫn vùng vẫy như trước kia, chỉ là anh quá mạnh mẽ, ngoài đầu ra, cô chẳng còn nhúc nhích được chỗ nào khác. Nếu như trước kia nụ hôn của anh khiến cô không kịp phòng bị cũng không tình nguyện, vậy thì bây giờ cô cũng chỉ vùng vẫy một chốc rồi buông ra không chống cự nữa. Chuyện tình cảm lưỡng tình tương duyệt chính là trí mạng, giống như khi bạn đói đến mức bụng réo lên, vừa về đến nhà thì phát hiện ra trên bàn có một nồi cơm phủ các chạch mà bạn thích nhất, cơm lại còn tỏa ra mùi thơm phức, phía trên xếp mấy con cá chạch kho rắc vừng trắng, vừa ăn vừa xuýt xoa, thử hỏi làm sao bạn có thể buông đũa xuống?
Ninh Hành cảm giác được cô đã buông vũ khí, thậm chí còn có chút đáp lại thì lập tức tiến thêm một bước công thành đoạt đất, không chịu ngừng công kích. Nếu như chiến trận đã lan tràn thì cho dù bão táp có đột ngột ập đến thì anh vẫn sẽ thúc ngựa chạy đuổi theo đến khi quân giặc cùng đường, đánh cho cả đội quân của kẻ địch hoàn toàn tan rã. Nếu chiến sự giống như trong thơ văn hay nói, vậy thì anh muốn xuyên qua mưa bom bão đạn, muốn vượt qua vô số đêm tối để nhìn thấy ánh bình minh, muốn nắm chặt lấy tay cô chạy băng qua đồi núi nhấp nhô trập trùng, vượt qua ngàn vực sâu vô thẳm, đối diện với một cuộc sống hoàn toàn mới.
"Em đúng là điên rồi!" Khương Bách Vạn đẩy anh ra, dùng chăn quấn lấy người mình, bởi vì vừa sợ hãi lại vừa áy náy nên tim cô đập thình thịch, thích một người vốn là thứ cảm giác vừa bối rối lại xen lẫn với ngọt ngào, vậy mà cuối cùng cô lại trải qua cùng với Ninh Hành. Anh vốn như vì sao mà người ta không cách nào với tới được, tiến vào trong lòng cô rồi, không biết sẽ đơm hoa kết trái hay chỉ là một hạt giống, mọc ra những rễ cây quấn chặt lấy người cô, giống như dây leo và gốc cây đại thụ, hàng trăm hàng ngàn năm sau có lẽ sẽ có thể hòa thành một thể.
Bên tai lại lờ mờ vọng đến giọng nói của anh lúc lừa gạt cô đi chơi trò chơi mạo hiểm với Nhất Nhạc, như một khúc chuông báo.
Oh ~ Tình yêu tới quá nhanh, tựa như cơn gió cuốn ~ khiến cho em không còn nơi nào để trốn tránh!
Ninh Hành hơi di chuyển, nằm thẳng bên người cô, thuận thế duỗi tay vào trong chăn cầm lấy tay cô, hơi thở vừa nặng nề vừa kéo dài, lồng ngực phập phồng lên xuống.
"Rốt cuộc là anh... có ý gì?" Khương Bách Vạn cắn cắn môi dưới, cáu kỉnh rút tay ra, nhìn thấy thân dưới anh đã cứng rắn nhô lên thì lúng túng rời mắt đi.
"Anh cho rằng ngay từ lần đầu tiên anh nói em là người phụ nữ của anh thì em đã đoán được rồi." Ninh Hành nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt kiên định và quả quyết: "Anh không quan tâm em là con gái của ai, gia cảnh như thế nào, đã từng yêu ai, trước kia làm gì, tương lai muốn làm gì, ở lại bên cạnh anh chính là chốn trở về của em, hiện tại của anh chính là tương lai của em."
Trái tim nhỏ bé của Khương Bách Vạn không ngừng rung động, lời thổ lộ một đời một kiếp rõ rành rành như thế này, cho dù không có lấy nửa chữ yêu nhưng cũng đủ để lấp đầy toàn bộ khát vọng của cô đối với tình yêu, đẹp giống như trong thơ cổ vậy.
Nghĩ đến đây, cô lại cảm thấy Ninh Hành đối với cô chắc hẳn là cũng có tình cảm đặc biệt, nếu không thì tại sao có thể nhiều lần làm "anh hùng cứu mỹ nhân" vào thời điểm đặc biệt? Mặc dù so sánh như vậy thì quá mức tầm thường và vô sỉ. Khương Bách Vạn chìm trong hồi ức không cách nào thoát ra được, thật ra đây cũng không phải lần đầu tiên Ninh Hành khiến lòng cô hoảng loạn như vậy.
Ninh Hành xoay người lại, đè cô ở dưới người, hai tay ôm lấy mặt cô, khiến cho cô không thể quay đầu giả làm đà điểu nữa.
"Nhìn anh!" Giọng của anh trầm khàn lại đầy sức hút, quả thực là muốn kéo người ta xuống vực sâu. Không, có lẽ chính anh vốn đã là vực sâu.
"Em... Em không dám nhìn anh!" Khương Bách Vạn vô cùng luống cuống, nhắm chặt mắt lại.
Trong phim truyền hình, nam nữ chính nhìn nhau một hồi lâu thì sẽ nảy ra tia lửa.
Cô nghĩ lại, nhắm mắt thì sẽ không biết động tác của anh, lỡ như anh lại hôn cô thì sao bây giờ? Khương Bách Vạn lại mở mắt ra, hai người mắt to trừng mắt nhỏ, một lúc lâu sau, cô như thể Trư Bát Giới nhìn thấy hồ ly tinh, nói: "Anh vừa muốn sắc - dụ với em?"
"Đây không phải là sắc - dụ, là tâm - dụ." Ninh Hành chỉ chỉ ngực cô, sau đó nhìn lồng ngực cô phập phồng lên xuống, ánh mắt nhuốm vẻ ái muội.
"Anh vừa nhìn không phải là tim em." Khương Bách Vạn hùng hổ cãi lại.
"Tim em có phải ở bên trái không?"
"Đúng vậy."
"Cho nên anh không nhìn nhầm chỗ."
"Đây gọi là thường thức sao?"
"Nói về thường thức, anh nghe nói con người chúng ta ở những thời điểm khác nhau thì nhịp tim cũng khác nhau."
Tim Khương Bách Vạn đã đập thình thịch một lúc lâu, cô cảnh giác nhíu chặt mày lại, không đợi cô kịp phản ứng, anh xoay đầu dán lỗ tai lên ngực trái cô.
"Cút đi!" Khương Bách Vạn khốn quẫn, ra sức chống cự, rõ ràng là cô mang đầy căm phẫn cự tuyệt sự "quấy rầy" của anh, thế mà sao càng lúc lại càng giống như vợ chồng son đang đùa giỡn với nhau.
Hai người ở trên giường lăn thành một ổ, mãi đến khi tiếng điện thoại nội tuyến bên ngoài vang lên không ngừng, Ninh Hành mới đứng dậy, vừa sửa sang lại quần áo vừa đi ra ngoài. Khương Bách Vạn nằm một hồi, nhịp tim dần bình phục. Cô lén lút nhìn thoáng qua túi xách của mình, cảm giác có tật giật mình khiến cô vô cùng sợ hãi. Nhưng khiến cô càng thêm sợ hãi chính là trong lòng cô có một suy nghĩ cực kỳ ích kỷ - hy vọng sau khi chú Nhan nhìn thấy phương thuốc thì sẽ nói cho cô biết rằng tai nạn xe của Miểu Miểu và việc phương thuốc bị mất tích không liên quan gì đến Ninh Nhất Kiệm và công ty dược Ngự Thông. djendan`leequysdoon
Cô tự bôi thuốc lên mặt, cả quai hàm dinh dính nhưng lại vô cùng mát lạnh. Kỳ Hoàng Trọng Cảnh thật sự là thần dược tiêu viêm, chỉ mới được một lát mà quai hàm và cổ của cô vốn đang sưng lên đã có dấu hiệu hồi phục, cảm giác đau rát cũng không còn rõ ràng. Hoặc là không làm, còn đã làm là phải làm đến cùng, Khương Bách Vạn dùng hết phần thuốc còn lại thoa lên trán, thể hiện đầy đủ bản tính tham lam ti tiện của một dân thường nhỏ bé không buông tha dù chỉ một chút lợi ích nhỏ nhặt.
Lúc Ninh Hành đưa cô trở về, trên đường không hề lên tiếng, không khí muốn có bao nhiêu xấu hổ thì có bấy nhiêu xấu hổ. Trang Ký Khiếu lại gửi tin nhắn hẹn cô đi quán bar, cô đang phiền lòng nên từ chối, nhìn Ninh Hành đang chuyên tâm lái xe, lại nhìn tin nhắn của Trang Ký Khiếu suốt mấy ngày nay, cảm thấy từ trước đến giờ bản thân chưa bao giờ may mắn như vậy, cũng chưa bao giờ xui xẻo như vậy.
"Em có bạn trai rồi à?" Trang Ký Khiếu hỏi.
"Không có." Khương Bách Vạn trả lời. Bỗng nhiên, di động bị cướp đi, nghiêng đầu nhìn thì thấy Ninh Hành đang dừng xe để chờ đèn chuyển sang xanh, hình như bất mãn vì cô chỉ chăm chú nhắn tin wechat với người khác, dứt khoát cướp luôn phương tiện liên lạc của cô bỏ vào trong túi mình, nghiễm nhiên tự coi cô như vật phẩm thuộc sở hữu của anh.
Lúc đến bên dưới nhà cô, anh mới trả lại điện thoại.
Lúc Khương Bách Vạn lên lầu thì dự tính là ngày mai tan làm xong thì sẽ lập tức đến cửa hàng của chú Nhan, để ông ta xem qua danh sách nguyên liệu, coi như cô đã giải quyết xong một nỗi băn khoăn trong lòng. Nếu tai nạn xe của Miểu Miểu thực sự không liên quan gì đến Ninh thị thì chuyện Ninh Hành tỏ tình cũng không khiến cô cảm thấy khó giải quyết, cô chỉ cần nghe theo lòng mình, đường đường chính chính đáp lại anh là được. dienndannlenquyndonn
Sau khi nằm xuống giường, cô theo thói quen cầm điện thoại lên lướt weibo, lại phát hiện có một tin nhắn chưa đọc từ Trang Ký Khiếu.
"Thật may là không có, chứng tỏ rằng anh vẫn còn cơ hội, ha ha."
Trước kia Trang Ký Khiếu chưa từng nói qua những lời như vậy, dường như anh ta vẫn luôn giữ khoảng cách với cô, ra sức duy trì mối quan hệ với cô trong phạm vi "bạn bè", những câu như thế này, anh ta chắc chắn sẽ không nói ra. Có lẽ anh ta vòng đi vòng lại, rốt cuộc cũng đã phát hiện ra cô vẫn luôn đứng trong góc.
Nhưng lòng cô đã thay đổi, nếu không thì tại sao lại chẳng hề có chút cảm giác vui sướng nào, ngược lại còn có chút giận hờn vì mình bị xem như lốp dự phòng.
Một bên là Ninh Hành, một bên là Trang Ký Khiếu, Khương Bách Vạn ôm gối che kín đầu, bản thân cô thế mà lại có lúc đồng thời được cả hai người đàn ông nhìn không hề tầm thường bày tỏ. Chắc đây không phải là đang nằm mơ chứ?
Ngày hôm sau, vừa tan làm Khương Bách Vạn đã mang theo tâm trạng xoắn xuýt và áy náy, cầm USB đi đến cửa hàng của Nhan Lâm, trên đường đi tìm một cửa hàng photocopy, nhìn thoáng qua 《 Danh sách nguyên liệu cần thu mua 》mà cô vẫn luôn không dám nhìn, hoàn toàn bị làm cho kinh ngạc. Trong danh sách không chỉ có tên các vị thuốc đông y mà còn có số lượng cần mua và tên, địa chỉ, số điện thoại của các nhà cung cấp, tổng cộng là hơn sáu mươi vị thuốc. Da đầu Khương Bách Vạn run lên, cảm thấy bản thân đang làm một chuyện vô cùng liều lĩnh, nhưng nghĩ đến chuyện các đồng nghiệp nói rằng Ninh Hành tuyệt đối không thể nào giao lại toàn bộ chuyện thu mua nguyên liệu cho Chung Gia Hủy xử lý, cô lại yên tâm hơn một chút.
"Em gái, muốn in hay muốn photocopy?" Ông chủ thấy cô ngồi bất động hồi lâu trước máy tính thì nghi hoặc hỏi.
Khương Bách Vạn hoàn hồn, đáp lại: "Tôi... Tôi xem qua một chút, sau đó sẽ in."
Thành phần trong danh sách không thể sửa được, cô liền sửa lung tung số lượng và thông tin liên lạc của mấy nhà cung cấp, nghĩ đến chuyện tác dụng chủ yếu của Kỳ Hoàng Trọng Cảnh là để tiêu viêm, cô liền lên mạng tìm mấy loại thuốc đông y có tác dụng thanh nhiệt, giải độc, lưu thông máu, mấy loại gì mà rễ đậu bắc, xuyên tâm liên*, vương bất lưu hành** rồi cho thêm vào trong danh sách.
* Xuyên tâm liên, danh pháp khoa học Andrographis paniculata, hay còn gọi là công cộng, hùng bút, nguyên cộng, lam khái liên, cây lá đắng, khô đảm thảo, nhất kiến kỷ, là một loài cây thảo thuộc họ Ô rô, có nguồn gốc từ Ấn Độ và Sri Lanka.
** Vương bất lưu hành, danh pháp khoa học Caryophyllaceae Lapinus Vaccaria segetalis, là một vị thuốc trung y có tác dụng lưu thông máu, tiêu viêm, lợi tiểu.
Đi tới cửa hàng thuốc, Khương Bách Vạn đưa danh sách ra cho vợ chồng hai người họ xem trước, sốt ruột nhìn bọn họ, chỉ sợ chú Nhan bỗng dưng căm phẫn thốt một câu: "Đây chính là phương thuốc mà nhà chú đã mất."
Nhan Lâm cau mày nhìn một hồi lâu, dì Nhan cũng thấy nóng lòng, Khương Bách Vạn lại còn căng thẳng hơn, hệt như thí sinh đang tra cứu điểm thi đại học, không thể nào hít thở bình thường được. Một lúc lâu sau, Nhan Lâm thở dài một hơi nhẹ nhõm, nói: "Không ngờ trong thành phần Kỳ Hoàng Trọng Cảnh của công ty dược Ngự Thông lại có hơn bảy mươi loại thuốc đông y, xem ra bọn họ thật sự dùng phương thuốc chỉ lưu truyền trong dòng họ, còn có nghiên cứu phát triển phương thuốc nữa, không giống với phương thuốc nhà chú. Nhưng mà... trong đống thuốc đông y này có ba loại dược liệu có tác dụng lưu thông máu, mỗi loại có dược tính khác nhau, nếu như dùng loại này thì sẽ không dùng loại kia, sao bọn họ có thể điều hòa được? Đúng là rất kỳ lạ." dienndaanleequyydoon
Khương Bách Vạn hơi chột dạ, nói: "Nguyên liệu chỉ là một phần, nói không chừng bọn họ có phương pháp điều hòa đặc biệt, đó mới chính là cơ mật của bọn họ."
"Có lẽ phương thuốc nhà chúng ta đã bị thiêu sạch trong vụ tai nạn xe kia rồi..." Dì Nhan có vẻ bi thương, thì thầm: "Miểu Miểu vì muốn lấy lòng Ninh Nhất Kiệm nên mới mang phương thuốc đưa cho cậu ta, ai ngờ nửa đường lại gặp chuyện không may, ôi!"
Hòn đá trong lòng Khương Bách Vạn rốt cuộc cũng rơi xuống, nhưng ánh mắt nhìn thoáng qua di ảnh của Miểu Miểu ở bên cạnh, lại nhịn không được rưng rưng nước mắt, một mặt cô muốn nghe được chân tướng tai nạn xe của Miểu Miểu, mặt khác lại hy vọng tai nạn kia không liên quan gì đến công ty dược Ngự Thông do Ninh Hành quản lý. Bây giờ chân tướng đã rõ ràng, cô vừa tự trách lại vừa bất đắc dĩ, loanh quanh một vòng, cuối cùng lại hóa thành tro bụi.
"Vạn Vạn, cháu ở lại đây ăn bữa cơm, dì cháu đã nấu xong rồi." Nhan Lâm nói: "Chú không biết cháu làm cách nào mà lấy được danh sách này, lỡ như bị bọn họ phát hiện, cháu sẽ không thể giải thích rõ ràng. Cháu vẫn nên nhanh chóng từ chức bên chỗ Ngự Thông đi. Mà sao mặt cháu nhìn lại giống như bị sưng thế?"
"Mắc quai bị ạ..."
"Cháu xem cháu ấy, cũng không biết để ý đến sức khỏe." Nhan Lâm chỉ vào tủ thuốc: "Ở đây chú có thuốc mỡ, để dì cháu bôi cho cháu một lượt, rồi mang một lọ về, bôi buổi sáng và tối, vài ngày là khỏi thôi."
Thừa dịp Khương Bách Vạn đi lấy thuốc, Nhan Lâm nhanh chóng lấy di động ra chụp tờ danh sách, sau đó lại bỏ tờ danh sách xuống bên cạnh túi xách của cô.
Thịnh tình không thể chối, Khương Bách Vạn ở lại ăn cơm tối với vợ chồng hai ông bà nhà họ Nhan rồi mới về nhà. Cô xé danh sách được in ra thành từng mảnh, ném xuống bồn cầu cho nước cuốn trôi sạch, văn bản được lưu trong USB cũng bị xóa đi. Ngồi ở mép giường, cô yên lặng nghĩ lại, nghe nói Ninh Hành đi công tác ở thành phố C, chờ anh trở về, bản thân cô cũng đã trút bỏ được gánh nặng, có thể tự mình đối mặt với tình cảm của anh rồi.