Vạn Vật Lưu Vết

Chương 5: 5: Đây Là Lần Đầu Tiên Tôi Biết Đến Kỹ Thuật Này Đấy




VẠN VẬT LƯU VẾT
Tác giả: Hán Bảo Niên Cao
Quyển 1: Trầm ngư
Edit: Cá trê
__________
Lúc bắt đầu phân tích vụ án đã là hơn nửa đêm, vẻ mặt ai nấy trong đội đều xanh xao thấy rõ.
Trong phòng họp được bố trí một cái bàn hình bầu dục, bốn người mang theo tư liệu và bảng ghi chép của mình, bắt đầu tiến hành trao đổi về vụ án.
Mặt Cảnh Chí Trung đen lại, tuy trên mặt nhìn không ra mệt mỏi nhưng trong mắt toàn là tơ máu, anh ta lật bản ghi chép, dẫn đầu báo cáo.
"Vừa nãy tôi đã cùng với nhóm của đội trưởng Phạm thẩm vấn Lý Xuyên Trụ." Cảnh Chí Trung dụi mũi, nhíu mày, "Lý Xuyên Trụ này lá gan rất nhỏ, đã bị doạ đến choáng váng rồi.

Căn cứ vào cách nói của ông ấy thì ông ấy cũng không biết bộ hài cốt kia là ai, trước đây không lâu lúc ông ấy làm sạch nước ứ động trong ao thì phát hiện bộ hài cốt bị vướng vào lưới đánh cá, cảm thấy xui xẻo nên đã dùng xe ba bánh trong nhà vận chuyển đến hiện trường thứ hai vứt xác, vốn muốn chôn lấp nhưng do tuổi cao không chống đỡ nổi, chở đến nơi thì để đó, chỉ lấp lên một ít cây cỏ đơn giản và đốt mấy nén nhang."
"Vậy vì sao hôm nay ông ấy lại xuất hiện ở bến xe." Lộ Tranh cảm thấy hành vi của người này thoạt nhìn thật sự rất giống đang chạy án.
Nói đến đây, Cảnh Chí Trung cũng có chút không rõ, gõ gõ vào cây bút trên tay: "Bởi vì ông ấy nghe nói cảnh sát phát hiện thi thể, không biết nghe được từ đâu rằng không thể tuỳ tiện làm mộ cho người khác, sẽ bị bắt đi nên muốn đến nhà người thân ở Lâm Thị tránh đầu sóng ngọn gió."
Làm cả nửa ngày thì ra chỉ là một người thiếu kiến thức pháp luật.
Lộ Tranh không nói tiếng nào lấy cán bút gõ gõ đầu mình.
Đã đến nước này, hiềm nghi của Lý Xuyên Trụ cũng không được loại bỏ hoàn toàn, nhưng hành vi của ông cũng coi như hợp lý.

Cảnh Chí Trung nhìn về phía Đường Thiệu Nguyên bên trái, ý bảo cậu nói phát hiện của mình.
"Tốc độ kiểm nghiệm thi thể khá nhanh, nhưng mà tất cả đều là xương trắng nên tin tức có được rất ít." Đường Thiệu Nguyên trình bày ảnh chụp thi thể lên máy chiếu, vặn đèn, hai bộ hài cốt xuất hiện trước mặt mọi người, một lớn một nhỏ.
"Người chết số 1, nữ, tuổi từ 20 đến 25, tóc dài, thiếu hai chiếc răng hàm, cao một mét sáu mươi, xương sọ còn nguyên vẹn, xương ngực không bị ngoại lực tổn thương, xương hyoid đã gãy, do đáy ao đều là nước bùn nên không thể gãy do điều kiện ngoại lực, bước đầu suy đoán tử vong do ngạt thở cơ học, khả năng lớn nhất là bị siết cổ, thời gian tử vong là hơn mười năm nhưng dưới hai mươi năm.


Người chết số 2 dựa theo tình trạng phát triển của xương thì là một thai nhi năm tháng tuổi."
"Có hai tin tức, một tốt một xấu." Đường Thiệu Nguyên nói đến đây thì trên mặt lộ ra thần sắc vui vẻ, "Tin tốt là đều đã thành công lấy được DNA trên hai bộ hài cốt, có giá trị so sánh, đã nhập vào hệ thống rồi."
Lộ Tranh nhướng mày, trong lòng cho Đường Thiệu Nguyên một lời khen.

Xương cốt bởi vì bị ô nhiễm bởi nước bùn và thời gian tử vong đã quá lâu nên rất khó để kiểm tra đo lường ra giá trị DNA, Đường Thiệu Nguyên nhanh như vậy đã làm được, quả thật trình độ của cậu lợi hại hơn rất nhiều so với đồng nghiệp ở Du Tiền.
Mấy người vui vẻ không được vài giây, lại thấy Đường Thiệu Nguyên rũ khoé miệng bổ sung: "Tin xấu chính là sau khi đối chiếu kết quả thì nạn nhân số 2 có quan hệ ruột thịt với nạn nhân số 1, thế nhưng DNA của nạn nhân số 1 không trùng khớp với kho tư liệu."
"Vậy thai nhi thì sao?"
"Cũng không có, không thể tìm ra người có quan hệ ruột thịt với nạn nhân số 2."
Hiện trường trầm mặc ngay lập tức.
Người mất tích không có dữ liệu trùng khớp là chuyện bình thường, dù sao thì thời gian tử vong đã là mười năm trước.

Mọi người tuy rằng đã chuẩn bị tâm lý nhưng ít nhiều cũng có tiếc nuối, vậy thì nguồn gốc thi thể càng khó điều tra.
Nguỵ Hùng Phong giữa không khí đầy yên tĩnh ho khan hai tiếng, gãi gãi đầu: "Vụ án lần này không có chỗ cho tôi trổ tài, nhưng mà tôi dựa theo lời của tổ trưởng đi lấy cameras theo dõi của một nhà bán đồ ăn vặt nằm trên con đường duy nhất đến địa điểm vứt xác trong ba ngày gần đây, một điều tra viên đã phát hiện vào mười giờ đêm hôm qua có một người khả nghi đi ngang."
Cậu ta vừa nói vừa chiếu đoạn ngắn này lên màn hình, trên con đường này có đèn, băng hình đã được Nguỵ Hùng Phong tăng độ phân giải, trong đó có thể nhìn ra một chiếc xe điện ba bánh, phía sau xe đặt một bao lớn màu sẫm, nhìn vào màu sắc, kích cỡ thì cùng loại với lưới đánh cá bọc hài cốt.
Mấu chốt chính là người lái xe, từ trên hình ảnh có thể nhìn rõ ràng, dáng người cùng quần áo kia, thật sự rất khó để nhìn không ra là Lý Xuyên Trụ.
Nguỵ Hùng Phong chiếu xong video, chuyên ngành của cậu ta thật sự không có tác dụng quá lớn trong loại vụ án cũ này, thế nhưng cũng may ít nhất đã hình thành được một chứng cứ có liên quan đến khẩu cung, chứng minh Lý Xuyên Trụ có tham gia vào hành động vứt xác lần thứ hai.
Đáng tiếc ngoại trừ điều này thì toàn bộ vụ án như bị vây trong sương mù.
"Tiểu Lộ, chỗ cậu thì sao?"
Ba ánh mắt tràn ngập chờ mong quay phắt sang phương hướng của Lộ Tranh.
Lộ Tranh ho nhẹ một tiếng, mở sổ ghi chú ra: "Ở địa điểm vứt xác đầu tiên, chúng ta đã tìm kiếm theo phương thức cuốn chiếu nhưng lại không tìm được quần áo, vật phẩm tuỳ thân hay thứ gì có liên quan đến thân phận người chết.

Nạn nhân có thể bị quấn trong lưới đánh cá trong tình trạng khoả th@n, bằng không thì không đến mức không còn lại một chút nào.


Tôi cũng đã kiểm tra những vật xuất hiện trong ao nước, tất cả đều không có liên quan đến vụ án."
Vừa dứt lời, Nguỵ Hùng Phong lập tức ủ rũ: "Không phải chứ, vậy nguồn gốc thi thể này tra thế nào đây?"
"Đừng ủ rũ, vẫn chưa nói xong mà." Lộ Tranh chiếu tấm ảnh túi vật chứng đựng miếng nhựa hình chữ L lên: "Nhưng ở chỗ vị trí ban đầu của thi thể chúng ta tìm được thứ này ____ hẳn thứ này có thể đưa ra một phương hướng điều tra cho chúng ta."
Thứ trên màn hình vừa xuất hiện, mặt của mọi người đều nhăn tít lại.
"Đó là cái gì vậy?" Cảnh Chí Trung tìm tòi trong đầu một lúc nhưng thật sự không tìm ra được vật nào trùng khớp.
Lộ Tranh cười cười, nhấn vào một trang web trên điện thoại, phóng to rồi chiếu lên, há miệng bổ sung: "Đây là bộ phận silicon giả thể được sử dụng trong phẫu thuật nâng mũi."
Những lời này như một viên đá đập vào mặt nước yên tĩnh, buồn ngủ của mọi người trong nháy mắt không còn.
Kinh tế huyện Đại Dụ thuộc tầm trung, cho dù ở thị trấn thì giải phẫu nâng mũi cũng không phải ai cũng làm được, chứ đừng nói đến một thôn nho nhỏ như thôn Nghịch Bá.

Không ít người trong thôn nơi xa nhất mà họ từng đi đến chính là thị trấn, có thể ngay cả phẫu thuật chỉnh mũi là gì cũng không biết.
Dưới tình huống như vậy thì sẽ có người xem miếng giả thể silicon của phẫu thuật nâng mũi như rác rưởi mà ném xuống ao nhà Lý Xuyên Trụ sao?
Khả năng gần như là bằng không!
"Lúc đi học tôi từng được nghe giảng viên nói qua một án lệ*." Ánh mắt Đường Thiệu Nguyên sáng rực, đưa tay đẩy kính nhìn kỹ: "Người bị hại từng có giả thể chỉnh hình ____ Bên trên có đánh số không?"
Lộ Tranh thì lại chưa từng nghe qua án lệ này, nhưng anh luôn thích nghiên cứu, sau này vì công việc yêu cầu học tập những kỹ thuật điều tra mới nên đã nhìn qua không ít tài liệu, nghe được lời Đường Thiệu Nguyên thì lập tức hiểu ý cậu.

Ở Trung Quốc cũng từng xuất hiện vụ án tương tự, chẳng qua thứ được phát hiện trong cơ thể người bị hại là đinh thép dùng cố định sau phẫu thuật, đinh thép dùng trong phẫu thuật cũng giống như các bộ phận giả thể dùng trong phẫu thuật chỉnh hình, hễ là do xưởng chính quy sản xuất thì nhất định sẽ có mã sản phẩm tương ứng, cũng sẽ có ghi chép ở bệnh viện, dựa theo số trên đó thì việc điều tra nguồn gốc thi thể sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Đáng tiếc.

Lộ Tranh tiếc nuối thở dài: "Không có, thời gian tồn tại của miếng nhựa này lâu quá rồi, hơn nữa giả thể trong chỉnh hình mũi không giống với silicon trong nâng ngực, rất nhiều giả thể không hề có mã số trên đó."

Nghe đến đây, trên mặt mọi người đang từ cuồng nhiệt đều biến thành tiếc nuối.
"Nhưng mà chứng cứ này vẫn rất hữu dụng." Lộ Tranh vừa nói vừa di chuyển, đưa tay gõ vào túi vật chứng đựng miếng nhựa giả: "Đầu tiên, ao nước này nằm ở vị trí rất hẻo lánh, không phải người trong thôn thì chưa chắc đã biết được vị trí cụ thể, vậy nên giữa hung thủ và nạn nhân ít nhất sẽ có một người có liên quan đến thôn Nghịch Bá.

Còn nữa, vào mười năm trước thì không chỉ ở thôn Nghịch Bá, mà ngay cả huyện Đại Dụ thì việc phẫu thuật chỉnh mũi cũng không phổ biến, chúng ta có thể bắt đầu từ bệnh viện chỉnh hình trên huyện, suy luận ngược lại thông qua ghi chép ca bệnh."
Mọi người xốc lại tinh thần, tựa như đã tìm được ánh sáng hy vọng, sau khi trao đổi bố trí công việc kế tiếp, Cảnh Chí Trung lên tiếng kết thúc cuộc họp, các thành viên đội một liền tắt đèn rồi bước nhanh ra ngoài.
"Tổ trưởng, anh siêu thật, anh làm sao biết được thứ đồ chơi kia là giả thể chỉnh hình thế?" Nguỵ Hùng Phong đi phía sau Lộ Tranh, vừa đi vừa tán gẫu, Đường Thiệu Nguyên thấy thế cũng ba bước thành hai bước vượt lên đi song song với bọn họ.
"Chẳng lẽ......?"
Não Nguỵ Hùng Phong nhảy số đến điểm mấu chốt, tầm mắt dạo qua một vòng rồi nhìn thẳng vào mũi Lộ Tranh.
"Toàn nghĩ cái gì đâu!" Lộ Tranh gõ vào đầu Nguỵ Hùng Phong: "Trước đây không lâu cửa nhà tôi bị nhét đầy quảng cáo của bệnh viện thẩm mĩ, bên trên có vẽ hình dạng của các loại giả thể nhỏ này, trong lúc vô tình nhớ kĩ thôi."
Nguỵ Hùng Phong gào khóc tru lên, vội vã xoa xoa đầu chạy đi.
Đường Thiệu Nguyên nghe xong thì cười một cái, mím chặt môi làm ra bộ dáng không thèm để ý thử nói: "Trí nhớ của sư huynh tốt thật, quả thật đã gặp qua là không quên được sao."
Không có khả năng đã gặp qua là không quên được, nếu là thật thì Lộ Tranh đã nhận ra cậu từ lâu rồi.
Tuy nhiên trước khi chưa xác nhận, trong lòng Đường Thiệu Nguyên vẫn không có ý định từ bỏ.
Lỡ như thì sao? Dù sao đã nhiều năm trôi qua rồi, cậu cũng thay đổi rất nhiều......!
Trí nhớ của sư huynh mình tốt vậy mà, mình nhắc một chút thì có thể gợi cho anh ấy chút ấn tượng mơ hồ nào không?
Mấy chữ "Đã gặp qua là không quên được" chui vào tai, nhịp tim Lộ Tranh chợt thay đổi, chỉ cảm thấy vết sẹo chỗ ót mình lại ẩn ẩn đau.
Vừa dứt lời, Đường Thiệu Nguyên liền nhạy cảm phát hiện sắc mặt Lộ Tranh tối sầm trong chớp mắt, mày cũng không dấu vết nhíu lại, nhưng rất nhanh lại dãn ra, anh vươn tay xoa xoa thái dương, bộ dáng khọi phục vẻ tươi cười vui vẻ: "Haha, sao có thể chứ, tôi mà có khả năng đó thì đã giàu từ lâu rồi."
Nguỵ Hùng Phong phối hợp tạo ra tiếng cười như vịt kêu.
Cười như vịt kêu vô cùng ầm ĩ, song hai người đi cùng lúc này không ai có tâm tư phun tào cậu ta.
Đường Thiệu Nguyên không nói tiếp, ở nơi không ai chú ý tới nhân mặt lại, lộ ra vẻ mặt thất vọng có chút chán nản.
**
Mấy ngày kế tiếp đều bị nhóm Lộ Tranh dùng để đi thăm hỏi, thẳng đến chiều nay mới tạm thời kết thúc công việc, lê lết cơ thể mệt mỏi đầy mồ hôi trở về Cục cảnh sát huyện Đại Dụ.
"Trời ơi, nóng chết em rồi." Nguỵ Hùng Phong vừa vào đến văn phòng tạm thời do Cục cảnh sát huyện Đại Dụ cấp cho liền lập tức đổ ập lên ghế, phơi dưới ánh nắng chói chang khiến mặt cậu ta đỏ bừng bừng cộng thêm chút dầu bóng loáng, thoạt nhìn vô cùng uể oải.
"Vất vả rồi người anh em." Mặt Lộ Tranh cũng đỏ ửng, mồ hôi chảy ròng hai bên má, nhưng mà có lẽ là do nhan sắc quá đỉnh nên nhìn qua không nhiều dầu nhờn trên mặt, anh vừa nói vừa không chút ghét bỏ dùng mu bàn tay vỗ vỗ gương mặt nóng bừng của Nguỵ Hùng Phong, đưa cho cậu ta một chai nước khoáng.
"Tổ trưởng, anh trực tiếp đổ vào miệng em luôn đi."

Đường Thiệu Nguyên vừa nghe dứt lông mày nhảy dựng lên, ho khan một tiếng: "Sư huynh, anh muốn xem hình mô phỏng tôi làm không?"
Lực chú ý của Lộ Tranh lập tức bị dời đi: "Hình mưu phỏng? Tình huống gì vậy?"
"Lại đây ngồi." Đường Thiệu Nguyên vừa nói vừa kéo Lộ Tranh ra khỏi Nguỵ Hùng Phong, thuận tay ấn anh xuống chỗ ngồi của mình, tư thế vô cùng tự nhiên nhận chai nước trong tay Lộ Tranh, ở góc độ anh không nhìn tới nghiêm mặt lạnh lùng trực tiếp ném lên đùi Nguỵ Hùng Phong: "Tự mình uống."
Nguỵ Hùng Phong:......!Cục cưng uỷ khuất.
Đường Thiệu Nguyên không để ý đến cậu ta, nhấn chuột mở máy tính, trên màn hình liền hiện ra thành quả hai ngày làm việc của Đường Thiệu Nguyên.

Bức hình bên trái là một khung hình nữ dạng 3D, mi thanh mục tú, khuôn mặt nhỏ, mũi tròn, bộ dạng rất xinh đẹp.
"Chiều dài tóc là căn cứu vào tóc còn sót lại, thành phần hoá học được phát hiện trên tóc còn sót lại chứng minh người này khi còn sống đã nhuộm tóc màu vàng nhạt." Đường Thiệu Nguyên ấn ấn bàn phím, tóc trên đầu cô gái liền chuyển thành tóc dài màu vàng, "Cái mũi thì tôi đã điều chỉnh dựa vào cái giả thể kia, cho nên đã làm ra hai tấm hình mô phỏng, một tấm trước khi phẫu thuật, một tấm sau khi phẫu thuật thẩm mĩ."
Tấm ảnh bên phải màn hình là hình cô gái sau khi phẫu thuật, người phụ nữ trẻ tuổi nháy mắt trở thành người mũi nhọn, khí chất cả người cũng từ viên ngọc trong sáng biến thành cô gái thời thượng, tuy rằng có chút không được tự nhiên nhưng quả thật hấp dẫn ánh nhìn hơn nhiều.
"Trời ạ." Mặt Lộ Tranh đầy khiếp sợ nhìn ảnh mô phỏng trên máy tính: "Thiệu Nguyên, đây là kỹ thuật phục hồi xương sọ đúng không?"
Tai Đường Thiệu Nguyên nóng lên, mất tự nhiên gật đầu, bất động thanh sắc vươn bàn tay thon dài ra đẩy mô hình xương sọ phục chế đầy đất sét cùng cây ghim nhỏ về hướng Lộ Tranh.
Tuy rằng biết đây chỉ là mô hình nhưng Lộ Tranh vẫn thật cẩn thận thở thật nhẹ cầm đầu lâu lên, tỉ mỉ quan sát một vòng mới bỏ xuống, trên mặt toàn là vẻ khen ngợi.
"Đây là lần đầu tiên tôi biết đến kỹ thuật này đấy." Anh vỗ vỗ bả vai Đường Thiệu Nguyên khen ngợi: "Rất giỏi!"
Đường Thiệu Nguyên hơi rũ mi suy nghĩ, khoé miệng lại nhịn không được nhếch lên.
Cũng không trách Lộ Tranh ngạc nhiên, kỹ thật phục hồi xương sọ này không chỉ cần pháp y phải có trình độ kiến thức chuyên ngành vững vàng mà họ còn cần phải có kỹ thuật tạo hình chắc chắn.

Bình thường ở Cục cảnh sát cấp huyện đều không có điều kiện làm được, anh cũng chỉ được nghe qua lời giảng của giáo viên hồi đi học ở trường Cảnh sát mà thôi.
Hiện giờ DNA đã có, ảnh mô phỏng người cũng có, thứ trong tay đã dần nhiều lên, cảm giác kiên định về một loại vật chất lớn vô cùng phong phú nhất thời hiện lên trong Lộ Tranh.
"Mười năm trước việc phẫu thuật chỉnh mũi ở huyện Đại Dụ vẫn còn rất ít, tôi và Hùng Phong đã hỏi thăm qua một vòng toàn bộ bệnh viện ở Đại Dụ cùng trong tỉnh vào mười năm trước có sử dụng loại giả thể này trong phẫu thuật chỉnh hình mũi, sàng lọc ra được bảy người, tư liệu của những người phụ nữ có độ tuổi thích hợp chúng tôi đều cầm về rồi đây." Lộ Tranh đặt một xấp tư liệu lên bàn, anh dùng ngữ khí tương đối có sức hút tiêm máu gà cho các tiểu đệ của mình: "Hiện giờ có ảnh mô phỏng thì sẽ lọc ra được thêm không ít, nhanh bắt đầu nào, tôi sẽ cầm ảnh chụp đưa cho đội trưởng Phạm, bảo anh ấy mang một tổ anh em đến thôn Nghịch Bá hỏi thăm xem có ai nhận ra người bị hại hay không."
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Còn nhớ rõ tờ rơi màu hồng nhạt mà Lộ - Harry Potter của chúng ta vô tình lấy làm miếng lót bánh rán ở chương 1 không? Cạc cạc.
Vụ án đầu tiên chỉ là làm ấm người thôi, vậy nên tiến độ sẽ khá nhanh sau khi xác nhân được nguồn gốc thi thể.
== Hết chương 5 ==
(*) Án lệ là những lập luận, phán quyết trong bản án, quyết định đã có hiệu lực pháp luật của Tòa án về một vụ việc cụ thể được Hội đồng Thẩm phán Tòa án nhân dân tối cao lựa chọn và được Chánh án Tòa án nhân dân tối cao công bố là án lệ để các Tòa án nghiên cứu, áp dụng trong xét xử..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.