Vạn Vật Quy Nhất, Tu Đạo Thành Thần

Chương 24: Đại Hôn



Đại Cự Thành ở Chí Tôn Quốc là một trong những thành thị lớn nhất, nhân số dân cư đông đảo không nói, diện tích nơi đây cũng vô cùng to lớn, thực lực tổng hợp cũng cực cao, không những thế còn là nơi dựng phủ đệ của rất nhiều vương công quý tộc. Ở một thành thị lớn như vậy, nhưng Tiêu Gia chính là hàng thật giá thật thế lực lớn nhất, đơn giản bởi vì họ chính là một trong tứ đại gia tộc của Chí Tôn Quốc, tất nhiên, gia tộc Tư Mã Hoàng Gia cũng không nằm trong nhóm bốn gia tộc này. Cũng không phải Tư Mã Hoàng Gia nhỏ yếu hay lớn mạnh hơn bốn gia tộc kia, chẳng qua là chẳng có ai lại đặt chung vương tộc với gia tộc thông thường để so sánh.

Hôm nay Đại Cự Thành náo nhiệt bất thường, nguyên nhân đơn giản là do hôn lễ của Tiêu Quân và Lý Vân Uyên. Tiêu Quân vốn dĩ nổi danh là phế vật, phần nhiều cũng là đến từ những công tử, thiếu gia của những gia tộc hạng hai ghen ghét, đối với những gia tộc hạng ba trở xuống, chàng vẫn coi như là một nhân vật có thực lực, hơn nữa thân phận của chàng vẫn còn đó, cháu trai của tộc trưởng Tiêu Gia, ai dám coi thường. Về phần Lý Vân Uyên, dù tướng mạo có chút xấu xí, thân hình lại thô kệch, nhưng dù sao cũng là thiên kim tiểu thư hàng thật giá thật, ngoài tứ đại thế gia hạng nhất mà nói, ở dưới chính là gia tộc hạng hai, mà Lý Gia của Lý Vân Uyên chính là như vậy.

Lý Vân Uyên cũng như Tiêu Quân, là cháu gái tộc trưởng, quan trọng là cách phân chia tài nguyên của Lý Gia không giống Tiêu Gia, Lý Vân Uyên được phân phát một lượng tài nguyên vô cùng lớn, thực lực cũng vô cùng nổi bật trong lứa người trẻ tuổi.

Hôn lễ giữa hai nhân vật cỡ đó, sao có thể không oanh động toàn bộ Đại Cự Thành cho được, nhất là khi chỉ mấy ngày trước thôi, Tiêu Quân còn tạo được tiếng vang lớn, đánh bại Hứa Xuyên, được Ma Tôn Địa Ngục Ma Cung coi trọng.

Nói về Lý Gia, đây cũng không phải một gia tộc mạnh về võ đạo, nhưng tiền tài lại chính là kinh người, một trong những thương tộc hàng đầu Chí Tôn Quốc, mà tiền tài chính là đi đôi cùng thực lực, có thể mua tài nguyên tu luyện, lại càng có thể thuê võ giả hộ vệ, không gì không làm được.

Lý Gia gả nữ nhân cũng chính là hào phóng ngút trời. Tiêu Quân vừa ra trước cửa lớn Tiêu Gia, đập vào mắt chàng chính là một thảm đỏ vô cùng chói mắt. Thảm đỏ này kéo dài từ cửa lớn Tiêu Gia, đi một vòng lớn, điểm kết thúc chính là cửa lớn Lý Gia. Mặc dù Tiêu Gia và Lý Gia khoảng cách cũng không tính là xa, nhưng bảy, tám dặm vẫn có dư, khỏi phải nói tài phú cỡ này kinh người thế nào.

Đội ngũ đón dâu của Tiêu Gia cũng vô cùng khoa trương, chục người khiêng kiệu, chục người đánh trống, lại thêm một đội lớn trải hoa, hát hò, đi tới đâu là náo nhiệt tới đó.

Tiêu Quân hôm nay diện một bộ hỉ phục đỏ tươi, được thêu thùa vô cùng tỉ mỉ và tinh tế, chàng cưỡi một con ngựa trắng, cổ nó cũng được thắt tơ lụa đỏ, trên thân cũng được mang một bộ y phục đỏ chót.

Chàng cưỡi ngựa anh tuấn tiêu sái đi từng bước, toàn thân tỏa ra một cỗ khí tức xuất thần, muốn bao nhiêu uy phong có bấy nhiêu uy phong, muốn bao nhiêu cao ngạo có bấy nhiêu cao ngạo.

Vốn dĩ khuôn mặt của Tiêu Quân đã vô cùng đẹp mắt, hôm nay lại mặc một bộ hỉ phục nổi bật với khí tức xuất thần, gương mặt lại luôn treo một nụ cười thản nhiên, không cần nói cũng biết sẽ hớp hồn bao nhiêu nữ nhân dọc đường đi. m thanh dọc đường to nhỏ đan xen, chàng lại làm nghe hoàn toàn không nghe thấy, hoàn toàn bỏ ngoài tai.

“Kia chính là Tiêu Quân sao, trời ơi, không ngờ hắn lại đẹp trai tới vậy.”

“Không biết chàng có cần tiểu thiếp không, ta chính là muốn được gả tới Tiêu Gia làm thiếp cho chàng.”

“Ngươi là đang mơ sao? Dù chàng muốn nạp thiếp, không phải thiên kim này thì cũng là tiểu thư nọ, ngươi tính là cái gì?”

“Ta thế nào không được? Con nhỏ Lý Vân Uyên kia không phải dung mạo xấu xí, dáng người còn thô kệch đó sao? Cô ta còn gả được sao ta lại không, ta chính là mỹ nữ có tiếng tại Đại Cự Thành có được không?”

“Ha ha ha. Mỹ nữ có tiếng thì thế nào? Không phải cũng chỉ là một con đỗ nghèo khỉ sao? Khoan nói về xuất thân, cứ tính thực lực đi, thực lực mới là thứ quan trọng nhất trên thế giới này, còn ngươi thì sao? Thực lực của ngươi chính là một đống rác, còn ở đó ảo tưởng sao?”

“Con ả Lý Vân Uyên còn không phải là dựa vào tiền tài mà mua tài nguyên sao? Nếu không ả ta cũng đâu có khác gì ta?”

“Vậy thì chỉ có thể trách cha mẹ ngươi quá nghèo không thể giúp ngươi mua tài nguyên tu luyện mà thôi, dù bằng cách nào thì thực lực cô ta cũng đã như vậy rồi, cô ta hoàn toàn không phải người chúng ta có thể so sánh.”

“Tiêu công tử đẹp trai như vậy, lại phải cưới một cô gái xấu xí về làm vợ, cũng thật đáng tiếc đi.”

“Đáng tiếc? E rằng hắn còn đang cười thầm trong bụng đó. Hắn tuy mang danh là cháu trai tộc trưởng, nhưng ngoài cái danh ra thì còn có cái gì? Không phải cũng là nghèo khổ không tiền không bạc không tài nguyên sao? Ngược lại là Lý Vân Uyên, tài nguyên nhiều, thực lực lại mạnh, gả cho hắn mới là đáng tiếc.”

“Không phải Tiêu công tử đã đánh bại Hứa Xuyên sao? Thực lực như thế còn không tính là mạnh à?”

“Ngươi chỉ biết một mà không biết hai, ngày xưa Tiêu Quân còn vượt qua Hứa Xuyên mấy cái cảnh giới, bây giờ Hứa Xuyên tuy thua, nhưng tu vi ngược lại còn cao hơn Tiêu Quân. Hiện nay Tiêu Quân có thể vượt hai tiểu cảnh giới đánh bại Hứa Xuyên, vậy khi cách năm tiểu cảnh giới, một đại cảnh giới thì sao?”

“Ngươi là nói…”

“Đúng như ngươi nghĩ đó, là do tài nguyên chênh lệch, khoảng cách giữa Tiêu Quân và Hứa Xuyên sẽ ngày càng cách biệt, dù hắn có là thiên tài đến đâu cũng có thể chống lại số phận sao? Cưới được Lý Vân Uyên về chính là một lần số phận hắn được trùng tu đó, ngươi nói xem là đáng tiếc hay không?”

Đoàn đón dâu đi không nhanh không chậm, khoảng cách bảy, tám dặm dùng đến gần hai giờ để đi, cả đoạn đường đi đều nghe được vô số những lời lẽ đánh giá khác nhau, ý kiến mỗi người cũng vô cùng đa dạng, người thì cho là Tiêu Quân trèo được cái cây cao, người lại thấy đáng tiếc cho chàng, còn chính bản thân Tiêu Quân lại chẳng suy nghĩ gì nhiều, xinh đẹp cũng được, xấu xí cũng xong, giàu có cũng được, nghèo khổ cũng xong, không phải người chàng yêu, đều không khác biệt.

Cửa lớn Lý Gia đã ở trước mặt, đập vào mắt Tiêu Quân là một hàng người dài đứng xếp hàng chỉn chu, ăn mặc trang trọng, cửa phủ cũng được trang hoàng sắc đỏ hết sức lộng lẫy. Nhìn thấy Tiêu Quân, một lão giả mặt mũi phúc hậu đứng ra tiếp đón: “Tiêu thiếu gia đã tới.”

Lão giả này có địa vị cũng tương đối cao tại Lý Gia, Tiêu Quân cũng có vài lần gặp qua, hình như tên gọi Lý Văn Bách, theo vai vế là ông trẻ của Lý Vân Uyên, thực lực khá mạnh Tiêu Quân xuống ngựa, mặt mũi niềm nở tiến lên vấn an: “Tiểu bối Tiêu Quân bái kiến Lý lão gia.”

“Tốt, tốt.” Lý Văn Bách cười phá lên, có vẻ rất hài lòng với đứa cháu rể này, tiến tới nắm tay chàng, nói: “Đi, theo ta vào trong phủ.”

Sự thân thiện của Lý Văn Bách làm Tiêu Quân hơi ái ngại, thế nhưng chàng cũng không có biểu lộ bất mãn, tùy ý để lão nắm tay chàng kéo vào đại sảnh.

Đoàn đón đâu cũng theo chân chàng bước vào cửa lớn, vừa vào cửa, Tiêu Quân liền thấy Lý Mạo Tài đang đứng chính giữa nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh, mặt lộ rõ nụ cười nhìn chàng, chàng vội vàng buông cánh tay Lý Văn Bách ra, tiến tới trước mặt Lý Mạo Tài cung kính hành lễ: “Bái kiến Lý thúc thúc.”

Mặt Lý Mạo Tài hơi biến, nhưng nụ cười vẫn như cũ treo trên khuôn mặt, giọng nói hơi mang trách cứ: “Tiểu tử, ngươi vừa gọi ta cái gì? Đến lúc này rồi ngươi còn kêu ta thúc thúc?”

Tiêu Quân ánh mắt hơi biến, gương mặt giãn ra, miệng nở nụ cười, lần nữa gọi lại: “Cha vợ đại nhân.”

Đối với Lý Mạo Tài, Tiêu Quân kia có vẻ hơi e sợ, dù sao từ nhỏ cũng được hứa hôn với con gái ông ta, cái danh con rể cũng là không sớm thì muộn, nhưng về phần tình cảm thì nói thật là chàng cũng không có nhiều tình cảm với ông ta. Lý Mạo Tài này nói chung cũng là một người quá đỗi thực dụng, khi hai người còn ở trong bụng mẹ, thân phận của chàng cao hơn Lý Vân Uyên khá nhiều, ông ta vội vàng xin đính hôn cho hai người. Đến khi chàng sinh ra không có Huyết Cương Chi Thể, mấy lần ông ta có ý định từ hôn, nếu không phải thân phận cha chàng còn đó, nói không chừng hôn ước này đã hủy bỏ từ lâu. Quá đáng nhất là khi biết Lý Vân Uyên có Cửu Âm Thân Thể, ông ta chính là trực tiếp đề nghị từ hôn, dự định bám vào cành cao thất đại thế lực, cũng may cơ thể Lý Vân Uyên mang phong ấn của cha chàng, cuối cùng ông ta không muốn mất cả chì lẫn chài đành ngậm bồ hòn làm ngọt.

Đối với cách làm của Lý Mạo Tài, Tiêu Quân hiểu được, dù sao cha mẹ chàng cũng là nhìn trúng thân phận, sau đó là Cửu m Thân Thể của Lý Vân Uyên mới cố chấp với hôn sự này, đó là cách thế giới này hoạt động, nhưng hiểu không có nghĩa là chàng có thể vui vẻ chấp nhận, vì vậy cuối cùng chàng cũng chẳng thể nào thật lòng gần gũi Lý Mạo Tài, dù vậy thì lễ nghi cơ bản là vẫn phải có.

“Ha ha, tốt, rất tốt!” Lý Mạo Tài gật đầu, miệng cười lớn đến ngoác ra, vươn tay vỗ bả vai Tiêu Quân: “Quân Nhi, từ hôm nay trở đi, ta đem Uyên Nhi giao cho ngươi, đây chính là đứa con gái ta yêu thương nhất, ta cũng không có mong muốn gì lớn, chỉ mong ngươi có thể đối xử tốt với nó, ngươi có thể hứa với ta không?”

Ánh mắt Tiêu Quân kiên quyết, chàng mạnh mẽ gật đầu: “Cha vợ đại nhân, người yên tâm, ta không dám nói có thể mang hết mọi thứ tốt nhất trên đời đặt trước mặt Vân Uyên, nhưng chỉ là đồ vật của ta, nàng muốn ta đều cho nàng, chỉ là việc ta có thể làm được, nàng cần ta đều làm cho nàng.”

“Tốt!” Lý Mạo Tài hài lòng gật đầu: “Ta tin tưởng ngươi sẽ không để ta thất vọng, được rồi, Uyên Nhi bên kia chờ ngươi đã lâu, ngươi đi thôi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.