Tiêu Quân từ cửa lớn đi sâu vào trong đại sảnh, Lý Vân Uyên rốt cuộc xuất hiện trước mặt chàng. Lúc này nàng đang được hai phù dâu đỡ hai bên, dáng vẻ thanh thoát, không gấp không vội. Nàng mang trên mình một bộ hỉ phục đỏ chót được thêu hình phượng vô cùng tinh tế, đầu nàng đội mũ phượng đồng màu, ở đó có một tấm lụa mỏng buông xuống che kín dung nhan của nàng.
Dưới sự hỗ trợ của hai phù dâu, Lý Vân Uyên chậm rãi nhằm hướng kiệu hoa đã được chuẩn bị sẵn bước tới. Mỗi bước chân đều chậm rãi ưu nhã, toát lên khí chất cao quý của một thiên kim tiểu thư đích thực.
Lý Vân Uyên rốt cuộc cũng bước tới bên kiệu hoa, hai phù dâu cũng buông tay, lui lại phía sau. Dựa theo tập tục của Chí Tôn Quốc, thời điểm này sẽ là chú rể đỡ cô dâu đưa vào kiệu hoa. Tiêu Quân cũng không có keo kiệt, tiến tới bên nàng, vươn tay nắm lấy bàn tay nhỏ của nàng, đỡ lấy phần lớn trọng lượng của nàng, đem nàng đưa vào kiệu hoa. Hai bàn tay chạm vào nhau một khoảng ngắn lại lần nữa tách ra, nhưng lưu lại cho chàng là một cảm giác ấm áp không gì diễn tả nổi. Chàng ngơ ngác nhìn lấy bàn tay mình, một cảm giác quen thuộc xuyên thẳng vào trong lòng.
Chàng dằn lòng, lại liếc về phía kiệu hoa đã được buông rèm, tâm tình nhanh chóng ổn định tiếp tục công việc phải làm.
Chàng lên lại bạch mã, đoàn đón dâu kèn trống lần nữa nổi lên, quay ngược lại Tiêu Gia phủ mà đi, Lý Gia cũng cử một đoàn đưa dâu đi ngay sát theo sau.
Thời gian trở lại Tiêu Gia so với thời gian đi tới Lý Gia cũng tương tự nhau, lại dùng thêm một khoảng hai giờ nữa, đoàn người lần nữa xuất hiện lại tại cửa lớn Tiêu Gia. Một đoạn đường này so với chiều đi chỉ có náo nhiệt càng thêm náo nhiệt, đội ngũ đưa dâu của Lý Gia khí thế chỉ có hơn chứ không có kém đội ngũ đón dâu của Tiêu Gia.
Tiêu Lâm và Bạch Phượng Tuyết đã đứng ở cửa từ sớm, trông thấy đoàn người, liền niềm nở tiến lên nghênh đón khách quý. Hôm nay Tiêu Gia đại hôn, lấy uy danh của Tiêu Gia cùng Lý Gia, khách khứa thật sự vô cùng đông đảo, được mời đến đều là những nhân vật lớn tại Đại Cự Thành, không phú cũng quý, đương nhiên cũng có vài người bình thường, tuy nhiên chỉ là con số nhỏ không đáng kể.
Một tỳ nữ của Lý Vân Uyên nhanh chóng tiếp cận kiệu hoa, nhỏ giọng lên tiếng: “Tiểu thư, chúng ta tới nơi rồi.”
Một bàn tay từ trong kiệu hoa vén tấm màn nhung, một thân hình tiếp đó bước ra, tất nhiên là Lý Vân Uyên, nàng chậm rãi tiến về phía Tiêu Quân, vươn bàn tay nắm lấy tay chàng, sau đó cả hai thong thả bước từng bước vào đại sảnh.
Thời gian nhanh chóng trôi đến giữa trưa, mặt trời đã lên đến đỉnh, ánh mắt chiếu xuống đại sảnh chói chang, tộc nhân Tiêu Gia dựa theo bối phận tương đương, chia nhau ra tiếp đón khách khứa, không khí vô cùng sôi động.
Giờ lành đã tới, Tiêu Quân liền nắm tay đưa Lý Vân Uyên vào trung tâm đại sảnh Tiêu Gia, một sợi dây tơ hồng nối từ tay phải chàng tới tay trái của nàng. Tiêu Quân nở nụ cười, cứ một bước đi lại gật đầu đáp lễ với một nhóm khách khứa đang không ngừng chúc mừng.
Nơi này là Tiêu Gia trung tâm đại sảnh, chính là nơi sẽ tổ chức hôn lễ của Tiêu Quân và Lý Vân Uyên. Để có thể dùng nơi đây làm lễ đường, không phải trưởng lão của phải là đường chủ, thấp nhất cũng phải là hương chủ. Sở dĩ Tiêu Quân đủ tư cách tổ chức hôn lễ tại đây, cũng không phải do cha chàng là đường chủ, mà là do chàng là trực hệ huyết mạch của tộc trưởng đương nhiệm, thân phận này so với trưởng lão, đường chủ gì đó cũng không hề thấp hơn. Là một lễ đường, nơi đây được trang hoàng hết sức khoa trương, trang sức được bày lên quy mô lớn, ngoài vàng còn có các loại minh châu, đá quý,... lung linh huyền ảo được đặt khắp nơi. Ở dưới vẫn là một thảm đỏ rực rỡ, kết hợp tất cả lại, tạo ra một khung cảnh vô cùng hoành tráng và lóa mắt. Tất nhiên, bút tài chính này cũng không phải tới từ Tiêu Gia gia tộc, ngoài cha mẹ Tiêu Quân ra, thì Lý Mạo Tài cũng đóng góp một chút của riêng vào đó.
Nơi cao nhất đại sảnh, Tiêu Lâm, Bạch Phượng Tuyết và cha mẹ Lý Vân Uyên đã chia nhau ra hai bên ngồi xuống, tất cả cùng vui cười nhìn lấy Tiêu Quân dắt tay Lý Vân Uyên tiến vào. Trái phải hai bên cũng đã đầy ắp người, là khách nhân, là Lý Gia, cũng có thể là tộc nhân Tiêu Gia. Khách nhân hầu hết đều là vỗ tay chúc mừng, còn tộc nhân Lý Gia với Tiêu Gia lại là tâm tình phức tạp, ai nấy đều có suy nghĩ riêng, là chán ghét, là đố kỵ hay là khinh thường có lẽ đều có đủ.
Tiêu Gia là một trong tứ đại gia tộc, bản thân Tiêu Quân là cháu trai tộc trưởng, sinh ra lại không có Huyết Cương Chi Thể, tộc nhân Tiêu Gia đối với thân phận này vừa có chút ghen ghét, lại vừa có hả hê, cũng như việc chàng cưới Lý Vân Uyên, nàng xấu xí, thân hình lại thô kệch làm họ vui sướng, nhưng nàng đại phú đại quý lại làm họ đố kỵ. Về phần tộc nhân Lý Gia, thân phận kỳ lạ của Tiêu Quân cũng làm họ không biết nên vui hay nên buồn.
Người chủ trì hôn lễ hôm nay chính là đại tổng quan Tiêu Gia, Tiêu Đức Lưu, theo ông hô lớn một tiếng, đại lễ chính thức bắt đầu.
Nghi lễ từ giới thiệu cô dâu, chú rể đến tuyên đọc khách khứa… Tiêu Quân biểu tình trước sau đều là như một, chính là mặt treo nụ cười, trong lòng lại không được điềm nhiên như vậy mà không biết vì cái gì vô cùng dao động.
Đó chính là cái cảm giác không nói thành lời khi tiếp xúc thân thể với Lý Vân Uyên, tại sao chàng lại có cảm giác đó, chàng không thể lý giải. Chàng cũng không phải chưa từng gặp Lý Vân Uyên, thành thật mà nói, đó là một cô nương khá lanh lợi, cũng có mấy phần hoạt bát, nhưng dù sao tướng mạo vẫn là quá xấu, thân hình lại thô kệch, chàng vốn là không thể nào có tình cảm với cô ta được, vậy là vì cái gì?
Trong lúc Tiêu Quân đang suy nghĩ vẩn vơ thì nghi lễ đã đến hồi quan trọng, chỉ nghe thấy Tiêu Đức Lưu hô lớn một tiếng: “Nhất bái thiên địa!”
Tiêu Quân nhanh chóng quay lại, chàng liếc mắt nhìn Lý Vân Uyên, sau đó hai người thân thể đồng thời cúi xuống, chính là cùng bái thiên địa.
“Nhị bái cao đường!”
Hai người thân thể lại chuyển qua, đối với song thân phụ mẫu của cả hai nhẹ nhàng khom người, cung kính bái sâu một cái. Song thân phụ mẫu hai bên trước sau gật đầu, ánh mắt nhìn con dâu con rể toát lên sự ấm áp cùng hạnh phúc.
“Phu thê giao bái!”
Thân thể Tiêu Quân lại quay sang Lý Vân Uyên, Lý Vân Uyên cũng đồng thời làm ra động tác tương tự, hai người đứng đối diện nhau, nhẹ nhàng khom lưng giao bái.
Giờ khắc này, toàn bộ đại sảnh Tiêu Gia vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt không ngớt, lại nghe cùng một lời thoại từ khắp nơi vang lên.
“Tiêu đại ca, Tiêu phu nhân, còn có Lý lão đệ, Lý phu nhân, chúc mừng!”
Lại nghe vài tiếng tới từ tộc nhân Tiêu Gia: “Tiêu đường chủ, Tiêu phu nhân, chúc mừng hai người có được một cô con dâu tốt, đối với Tiêu Gia chúng ta cũng chính là chuyện vui mừng lớn.”
Trên nơi cao đại sảnh, bốn người song thân phụ mẫu Tiêu Lâm đồng thời đứng lên, cười ha hả: “Cảm ơn các vị đã nể mặt mấy người chúng tôi mà tới đây, hôm nay trên đại tiệc nhất định phải uống nhiều một chút.”
Hôn lễ cứ như vậy tiếp diễn, tiếng cười lớn, lại tiếng đụng cốc chén vang lên không ngừng, cho đến khi Tiêu Đức Lưu hô lớn: “Cô dâu chú rể vào động phòng hoa trúc… Các vị khách quý cứ tự nhiên thưởng thức rượu thịt.”
Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Tiêu Quân dắt tay Lý Vân Uyên tiến vào sảnh sau, sau đó lại một đường tiến vào phòng tân hôn. Ở bên ngoài, tiếng kèn trống vẫn luôn inh ỏi. Phòng tân hôn cũng chính là phòng ở thường ngày của Tiêu Quân, hôm nay được trang hoàng thành một màu đỏ chót đến lóa cả mắt.
Lý Vân Uyên được tỳ nữ đỡ đến tận giường, sau khi nàng ngồi yên tỳ nữ mới khom lưng bái một cái, lại nhanh nhẹn đi ra ngoài, cũng tiện tay đóng lại cửa phòng. Trong phòng nhất thời một mảnh tĩnh lặng, chỉ nghe thấy tiếng tim đập của hai con người một trai một gái.
Lý Vân Uyên yên lặng ngồi trên giường, mũ phượng lụa che cũng không có cởi bỏ, Tiêu Quân cũng chẳng biết làm sao, đành đứng trơ trơ tại cửa phòng, ánh mắt vẫn luôn đặt trên người được gọi là nương tử của chàng.
“Ngươi định cứ đứng đực ra đấy đến bao giờ?”
Bên tai chàng bỗng truyền tới một thanh âm nhẹ nhàng pha chút hờn dỗi… Tiêu Quân hơi xấu hổ, đành cười trừ, lảng tránh nói: “Ngươi đem mũ phượng cởi bỏ ra thôi… Thứ đó to như vậy, ngươi thật là một chút nặng cũng không thấy sao?”
Dựa theo tập tục của Long Hải Đại Lục, mũ phượng cô dâu đương nhiên phải do chú rể lấy xuống, Tiêu Quân lại để nàng tự mình cởi bỏ, khiến nàng cũng thật khó xử, nàng cười nói: “Ngây thơ nam nhân, ngươi đây là có ý gì, mũ phượng cô dâu chẳng phải luôn do chú rể lấy xuống sao? Chẳng lẽ ngươi không coi ta là nương tử, muốn vạch rõ ranh giới từ bây giờ sao?”
Tiêu Quân lúng túng gãi đầu, chàng thật là không có ý đó, dù sao sống hai kiếp, đây cũng là lần đầu chàng kết hôn, chàng cũng bối rối có được không, nhưng dù sao thất lễ vẫn là thất lễ, chàng đành cười gượng giải thích: “Mấy cái thứ tập tục cổ hủ đó, ta cũng không quá rõ ràng… Nói như vậy, ngươi là muốn ta hỗ trợ lấy xuống mũ phượng sao?”
“Ha ha.” Lý Vân Uyên bỗng cười phá lên, đâu còn có vẻ nhu thuận nào của một cô dâu mới, nàng bĩu môi nói: “Đáng ghét nam nhân, cái gì gọi là hỗ trợ ta lấy xuống mũ phượng, lấy xuống mũ phượng lại không phải việc của ta.”
Tiêu Quân hơi ái ngại, lại cảm thấy Lý Vân Uyên nói có lý, không có cùng nàng tranh cãi, liền tiến tới cũng ngồi xuống giường, vươn tay chạm vào mũ phượng, nhẹ nhàng lấy xuống.
“Ngươi…” Tiêu Quân giật mình kinh hãi, đập vào mắt chàng không phải là một gương mặt xấu xí quen thuộc, ngược lại là một khuôn mặt đẹp như ngọc, thật làm người hít thở không thông. Nàng có một đôi mắt tuyệt đẹp, giống như là hàng vạn giọt sương sớm ngưng tụ mà thành, long lanh mà hoàn mỹ. Da dẻ của nàng cũng không có thô kệch như trong tưởng tượng, mà là một làn da vô cùng trắng trẻo mà mịn màng, nếu một tấm lụa có linh hồn, hẳn cũng phải tự thẹn cam bái hạ phong.
Tiêu Quân chỉ thốt lên được một tiếng, cổ họng như có một tảng đá lớn chặn lại khiến chàng không sao mở miệng nói tiếp, thời gian cứ như dừng lại tại giây phút đo, mãi một lúc sau, mặt mày của chàng mới ngưng trọng lại, chàng lớn giọng hỏi: “Ngươi là ai?”
Chẳng lẽ là nói Lý Vân Uyên không nguyện ý lấy chàng, tìm một hình nhân thế mạng chơi trò kim thiền thoát xác? Nhưng hình nhân thế mạng không khỏi cũng quá đỗi xinh đẹp rồi đi, có thể so sánh với… Tuyết Nhi. Tiêu Quân giật mình, thế nào mà chàng lại có thể liên hệ cô nương trước mặt này với Tuyết Nhi được, mặc dù đều là tuyệt thế mỹ nhân, nhưng hai người vốn mang hai đặc trưng hoàn toàn khác biệt, vốn không thể liên hệ, vậy thì tại sao?
Chẳng lẽ là do… khí chất? Cũng không đúng lắm, nhưng ở cạnh người này cho chàng một cảm giác vô cùng ấm áp, giống y như lúc ở cạnh Tuyết Nhi vậy.