Đội ngũ săn mùa Hạ mênh mông cuồn cuộn, rời khỏi đại môn ở thành đô.
Xe của Quốc quân đi phía trước, xe của Thái tử theo sát ngay đằng sau, tuỳ tùng gần trăm người.
Chiêu Linh ngồi chung cùng Thái tử. Đâu là lần đầu tiên y rời khỏi đô thành, đi tới vùng đồng nội — ngoại ô, một đường khó nén kích động, vẫn luôn ngắm nhìn xung quanh. Ven đường y thấy dòng suối, thôn xóm làm người ta cảm nhận được vui vẻ, thân tâm khoan khoái, đến con đường vườn tược, trâu nước đang kéo cày bên trong đồng ruộng cũng cảm thấy hàm hậu mà đáng yêu.
Mười lăm năm nay, Chiêu Linh vẫn luôn sống trong thủ đô, cung thành tráng lệ, còn có những bức tường vây cao ngất.
Chỉ có khi còn nhỏ, ở trong giấc mộng hoá thành chim chóc, bay khỏi thủ đô, y mới được ngao du sơn dã trong rừng núi, nhiều năm sau vẫn nhớ mãi không quên.
Xe ngựa tiến về phía trước, một đường xóc nảy. Từ sáng sớm đến buổi trưa, Chiêu Linh rốt cuộc cũng nảy sinh ủ rũ, buồn ngủ nằm úp sấp bên xe ngựa, nhắm mắt chờ đợi đích đến xuất hiện.
Một mảnh rừng xanh cuối cùng cũng hiện ra, nối liền cùng một mảnh rừng khác, bao la bát ngát san sát cạnh nhau. Trước mặt đội ngũ săn bắn là một đỉnh núi lớn, sương mù mông lung vây đầy xung quanh —- ấy là núi Nam.
Nghe Thái tử nói đã đến núi Nam, Chiêu Linh ngẩng đầu lên, thấy núi lớn nguy nga, mây khói lượn lờ.
Gió rừng mang theo hơi nước phất qua gương mặt Chiêu Linh. Nhất thời, y cảm thấy khí tức trong gió vô cùng quen thuộc, nhìn thấy toà núi mù sương kia tựa như là đang gặp lại.
Nơi này, phải chăng chính là ngọn núi khói sương vấn vít y bay qua khi hoá thành chim chóc trong giấc mộng thuở nhỏ?
Advertisement
Người y nhìn thấy ở bến thành, vị nô lệ ở Hữu doanh phía Bắc, liệu có phải là nam hài cứu y, sau đó đã cầm tù y hay không?
Năm ấy sợ rằng chỉ là mộng, hoá ra thực sự không phải chỉ là mộng thôi. Núi cũng thế, người cũng ở đây, đều tồn tại, vô cùng chân thật.
“A Linh, nhìn khe núi.”
Âm thanh của huynh trưởng vang lên, Chiêu Linh theo đó vội vàng nhìn về phía khe núi. Ở đó, mây trắng phất phơ trên những gốc đại thụ, xa xa thấp thoáng bóng một đàn hươu. Y còn nghe được tiếng kêu hoà dịu của những con hươu ấy — u u lộc minh; vang vọng trong thung lũng.
Chiêu Linh chưa từng thấy những con hươu như vậy. Chúng không giống với đôi Mai Hoa lộc trong cung, hình thể càng to lớn hơn, đôi sừng trên đầu vô cùng tráng lệ. Y hỏi: “Huynh trưởng, đây là giống hươu gì?”
Thái tử trả lời: “Đại Mi.”
Có lẽ bởi vì phát hiện đội ngũ săn bắn đã đến, cũng có lẽ bởi vì thú hoang trong rừng qua lại, đàn hươu đột nhiên chạy trốn. Bóng dáng chúng loé lên, linh động biến mất giữa non xanh nước biếc, trời đất bao la.
Xe ngựa chậm rãi đi lên. Đường núi chót vót, Thái tử thản nhiên dựa vào buồng xe, Chiêu Linh nắm một bó hoa dại được hái ở ven đường, cúi đầu ngửi ngửi khí vị. Ánh sáng mặt trời chiếu lên khuôn mặt y, thiếu niên tóc đen da trắng, mi mục thanh tú, dung nhan như hoạ.
“Bát đệ, chúng ta đến rồi!”
Xe ngựa của Chiêu Thuỵ đi sát phía sau xe Chiêu Linh. Hắn ngồi trên xe, vui vẻ gọi với lên.
Chỉ thấy xa xa có một cây cờ xí ẩn náu giữa rừng cây xanh um. Nơi ấy, chính là trại săn.
Xe ngựa đi tới doanh địa, người người dồn dập nhảy xuống xe. Tuỳ tùng dựng lều bạt lên, bận rộn không thôi, những lều bạt này đủ loại kiểu dáng, không cái nào là không cao lớn hoa lệ.
“Muốn tới bãi săn không?” Thái tử tay cầm cung tiễn, tuỳ tùng cạnh y là bốn tên thị vệ, trong tay thị vệ còn dẫn theo hai con chó nhỏ, bốn chân thon dài khoẻ khoắn.
“Muốn!” Chiêu Linh lập tức đuổi tới.
Trang phục của Chiêu Linh và huynh trưởng giống nhau, thân mang phục săn[1] nhẹ nhàng, dây cung tinh xảo móc bên eo, lưng đeo tiễn phục[2], ngón tay cái còn tròng thêm thiếp ngọc thượng hạng.
[1] Phục săn: trang phục đi săn.
[2] Tiễn phục: bao đựng cung tên.
Hai huynh đệ rời khỏi doanh trại. Chiêu Thuỵ thấy thế cũng muốn đi, bèn chung bước tiến về phía bãi săn.
Rừng núi hoang vu nhiều mãnh thú, vài thị vệ cầm đao giương cung đi phía trước mở đường. Bất chợt, hai con chó săn sủa ăng ẳng về phía trước, có điều cũng chẳng phải nguy hiểm gì, chỉ là hai con thỏ hoang mà thôi.
Đường núi khó bước, Chiêu Linh đi đến mồ hôi đầy đầu. Thái tử nắm chặt tay y, đưa y tới một gò đất cao. Khung cảnh trước mắt rộng rãi sáng sủa, quần áo bị gió trong cốc thổi mạnh qua, bay lên phần phật.
Dưới chân núi là một thung lũng. Bên trong thung lũng có mấy chục thân ảnh đang tu sửa rào chắn ở bãi săn, không ngừng bận rộn. Những người này có đốn củi, có vận tải, có bào gỗ, còn có người đang dựng thẳng cây gỗ.
Trong đám người bận rộn ấy, có binh lính thân mang áo giáp, cũng có không ít nô lệ y phục lam lũ.
“Huynh trưởng, những đầy tớ này đều là Việt nhân sao?” Chiêu Linh dựa vào suy đoán mà hỏi. Tuy áo quần của những nô lệ kia rách nát tả tơi, thế nhưng vẫn nhìn ra được rằng, đây không phải trang phục của người Dung Quốc.
Thái tử trả lời: “Là Việt nhân.”
Chiêu Thuỵ từ nãy tới giờ vẫn không có cảm giác tồn tại, nghe hai huynh đệ đang nhắc đến Việt nhân, hắn mới nói: “Ta đã từng nhìn thấy vài ca cơ là Việt nhân trong phủ của Ngũ huynh. Không chỉ có ca cơ, còn có Việt nhân làm đầu bếp, chuyên môn xử lý những món ăn làm từ cá.”
“Xem ra lão Ngũ đi theo Hoàn Tư Mã đi tới Mạnh Dương thành bình loạn, không chỉ chẳng có công lao, trái lại còn thu về được không ít chiến lợi phẩm.” Ngữ khí Thái tử hơi có phần khinh thường.
Chiêu Thuỵ cào cào tóc, phát giác chính mình đã đề cập tới chuyện không nên nói.
“Đi, chúng ta xuống.” Thái tử bắt chuyện với hai đệ đệ.
Vừa mới gia nhập bãi săn, Chiêu Linh đã nhận ra thiếu niên đeo khắc gỗ Hạng Truỵ trong đám nô lệ đang lao động.
Hắn và đồng bạn đang hợp lực khiêng một khúc gỗ. Đầu gỗ nặng trịch, ép cong eo của đồng bạn, hắn lại vẫn thẳng lưng, tự lực chống đỡ.
Hai chân thiếu niên mang theo xiềng xích, đi lại vốn không tiện, huống hồ còn phải không ngừng tiến lên. Theo mỗi bước chân, xiềng xích liền phát ra tiếng vang trầm đục.
Lúc này, Chiêu Linh không dựa vào khắc gỗ để nhận ra hắn, mà là trực tiếp nhìn lên mặt.
“Đây là lần đầu tiên Bát đệ tới đây, hẳn sẽ không hiểu thế nào là săn thú. Trước tiên phải phóng hoả ở trong rừng, thiêu khói đen đặc, sau đó đuổi thú hoang từ trong rừng ra.”
Chiêu Thuỵ chủ động miêu tả cảnh tượng săn bắn cho Chiêu Linh nghe. Năm ngoái hắn đã được tham gia săn bắn, mở mang kiến thức.
“Gấu lớn, trâu rừng, lợn rừng, thú hoang gì đều có. Nhiều nhất phải kể tới hươu, hươu lớn, nai nhỏ, tất cả đều sẽ bị đuổi vào trong bãi săn. Tình cảnh khi ấy, đồ sộ không thể tả được!” Chiêu Thuỵ nói tới mức mày phượng bay múa, khuôn mặt tròn cũng nổi lên ánh sáng lộng lẫy.
“Bát đệ, khi nhìn thấy khói đặc bay lên, nghe đến tiếng kèn hiệu, võ sĩ bắt đầu xua đuổi thú hoang thì nhất định phải đi tới Quan đài[3]. Lần trước Lục huynh sính[4] anh hùng, rõ ràng sợ muốn chết, lại nhất định một hai phải đòi kết thúc con mồi, cuối cùng bị một con hươu đực húc ngã trên mặt đất.” Chiêu Thuỵ nói đến chuyện này, không nhịn được cười, rõ ràng là đang cười trên nỗi đau khổ của kẻ khác.
[3] Quan đài: đài quan sát.
[4] Sính: ý nói muốn làm anh hùng.
Chiêu Linh mất tập trung, quá trình săn bắn Chiêu Thuỵ nhắc tới y đã sớm biết, nghe đến “Quan đài”, y mới hỏi: “Quan đài ở đâu?”
Ngón tay Chiêu Thuỵ chỉ về một chỗ trên vách núi, đáp: “Ở phía bên kia.”
Nhìn kỹ mới thấy, trên vách núi có một bậc thềm nhân tạo, xa xa trông vô cùng thấp, thật ra độ cao lại rất thích hợp, không chỉ có thể săn thú trên bãi săn mà còn tránh được bị thú hoang gây thương tích.
Thái tử chắp tay sau lưng, nói: “Đấy là săn bắn, đuổi động vật vào trong bãi hoang rồi mới săn giết, nói là săn thú, vẫn còn kém xa lắm.”
Nghe huynh trưởng nói như vậy, Chiêu Linh cũng cảm thấy đây không tính là săn thú, mà cũng không biết nên gọi đây là gì.
Thái tự nhìn về phía Chiêu Linh, thấy trên người y mang tiễn phục màu xanh lục, eo xách cung tên, mới nói: “Ngày mai sau khi săn bắn, ta dẫn các ngươi vào rừng săn hươu. Đây mới thực sự là cảm giác dựa vào chính cung tên trong tay mình mà săn thú.”
Buổi tối, Chiêu Linh ngủ ở lều trại của Thái tử, nằm trong chăn gấm mềm mại. Ban đêm trong núi lạnh lẽo, nửa đêm còn bắt đầu mưa nhỏ.
Lần đầu tiên qua đêm ở trong núi, Chiêu Linh vào giấc ngon lành, không hề trằn trọc, đến nửa đêm thì tỉnh lại, nghiêng tai nghe tiếng mưa rơi.
Đêm đen nồng đậm, nước mưa tí ta tí tách, Chiêu Linh ủ trong ổ chăn, muốn mơ một giấc mộng biến thành chim chóc, bay qua núi Nam, tìm đến cây ngô đồng bên con nước nhỏ và mái nhà tranh thấp lè tè.
Nguyện vọng không thể thực hiện được, y cũng không có cách nào hoá thành chim chóc nữa.
Chiêu Linh trằn trọc trở mình, đánh thức người bên cạnh.
Thái tử tỉnh lại, hỏi: “Ngủ không được.”
Trong bóng tối, Thái tử nghe thấy Chiêu Linh lẩm bẩm nói: “Huynh trưởng, ta đột nhiên muốn đòi phụ vương ban cho ta một Việt nhân làm nô bộc, phụ vương sẽ đồng ý sao?”
“Làm sao đột nhiên lại sinh ra ý nghĩ như vậy?” Thái tử cảm thấy hơi lạ. Y không phát hiện ra ban ngày ở bãi săn, tầm mắt Chiêu Linh thi thoảng lại rơi trên người một tên Việt nhân làm nô lệ.
Chiêu Linh không nói thật: “Trong nhà Ngũ huynh có thật nhiều Việt nhân, ta cũng muốn có một người.”
Thái tử đáp: “Không cần hỏi phụ vương. Tới khi trở lại cứ thế mang người theo là được.”
Y lầm tưởng ban ngày Chiêu Linh nhìn thấy nô lệ Việt nhân bên trong Hữu uyển, lại nghe nói trong nhà lão Ngũ có Việt nhân, mới sinh ra ý nghĩ như thế.
Sáng sớm ngày thứ hai, mặt trời cao chót vót. Giọt sương đêm qua đọng trên lá cây đã bốc hơi không còn dấu vết, trong rừng truyền tới tiếng người nói ầm ĩ. Săn bắn sắp bắt đầu.
Chiêu Linh leo lên Quan đài từ rất sớm, ngồi ở bên cạnh phụ vương.
Lúc này khói đặc chưa bay lên, bãi săn trống trải, một con dã thú cũng chẳng có.
Trên Quan đài, Quốc quân Dung Quốc và sủng thần đang cùng nhau trò chuyện, trong lúc chờ đợi, Chiêu Linh dần dần cảm thấy vô vị.
Thái tử và những công tử khác không ở trên Quan đà. Bọn họ đều đang ở trong rừng núi, mỗi người mang theo thị vệ, đích thân tới hiện trường săn bắn chỉ huy.
Chiêu Linh nhìn quét qua núi rừng, không thấy có động tĩnh. Lúc này y mơ hồ nghe được tiếng kèn lệnh ở phía Nam, liền kích động đứng lên nhìn xung quanh.
Tiếc thay, vị trí của Quan đài vừa vặn lại ngăn trở phương hướng truyền ra tiếng kèn lệnh.
Cách Quan đài không xa, có một khu đất trống cũng đã được quây lại, bên trên có không ít người đang đứng. Những người này cũng là quý tộc, có điều thân phận còn chưa đủ cao quý, không tiến vào Quan đài được.
Thừa dịp phụ vương không lưu ý, Chiêu Linh đứng lên, lặng lẽ rời khỏi Quan đài, muốn đi tới phần đất trống trải dài kia. Còn chưa đi được vài bước đã phát hiện ra có người đi theo, y quay đầu nhìn lại, thấy hai tên thị vệ của Thái tử.
“Linh công tử muốn đi đâu?”
“Không đi đâu hết.”
Bé ngoan Chiêu Linh quay trở lại cùng bọn họ, yên lặng ngồi bên cạnh phụ vương.
Lúc này, bốn phía nổi lên tiếng kèn lệnh, không phân biệt được là truyền tới từ những nơi nào, đồng thời Chiêu Linh cũng thấy, trên mảnh rừng rậm cách đó không xa bay lên đầy sương khói mù mịt. Người trên Quan đài cũng đã đứng lên hết. Quốc quân dắt tay Chiêu Linh, mở miệng nói: “Bắt đầu.”
Tiếng kèn lệnh ngày càng ngày càng gần, càng ngày càng vang, theo sát mà tới chính là những âm thanh nện vó tụ lại, còn có tiếng gầm gừ phẫn nộ của đủ loại muông thú.
Thanh thế hùng vĩ, rung chuyển đất trời.
Vô số thú hoang chạy từ trong rừng núi ra, bị một đám người tay nắm trường thương, cung tên, khua khoắng bó đuốc đang cháy hừng hực đuổi về phía bãi săn.
Không phải tất cả những người phụ trách xua đuổi thú hoang đều là võ sĩ. Trong số đó cũng có binh sĩ, còn có Nô nhân. Giữa đám Nô nhân gót chân để trần, tay nắm trường thương, Chiêu Linh phát hiện ra thân ảnh của thiếu niên đeo khắc gỗ Hạng Truỵ thì vô cùng kinh ngạc.
Hắn và một Nô nhân trẻ tuổi khác đang cầm trường thương xua đuổi một con trâu rừng, nỗ lực đuổi nó tiến vào trong bãi săn.
Chiêu Linh đã từng thấy trâu rừng, nhưng chỉ là hình vẽ. Lúc này y mới chân chính cảm thấy, hoá ra thân thể của trâu rừng khổng lồ như vậy, tính tình táo bạo như vậy! Nó đè thấp đầu, một đôi sừng nhọn tựa như thứ vũ khí sắc bén nhất, rít gào đạp xuống móng trước, đột nhiên lao về phía hai tên Nô nhân đang xua đuổi nó, hất bọn họ ngã lăn trên mặt đất.
Chiêu Linh cả kinh bóp chặt tay Quốc quân một cái, Quốc quân kinh ngạc: “Linh nhi?”
“Phụ vương, bên kia có con trâu rừng đã phát điên.”
Y vừa nói vừa trỏ về nơi đó, chỉ thấy thiếu niên đeo khắc gỗ Hạng Truỵ kia loạng choà loạng choạng đứng lên, lần thứ hai nắm chặt lấy trường thương trong tay. Hắn ngẩng mặt lên, trán đã chảy máu, huyết dịch chảy xuôi, vẽ lên một vết máu trên hai má, như khắc hoạ lại góc cạnh rõ ràng.