Vân Việt Vãng Sự

Chương 94: Phiên ngoại 1



Ngày ấy, hoa lau sậy lặng lẽ bay lượn trong gió, trắng mềm tựa tuyết. Chúng múa lên theo gió, vài hạt giống còn bay lên tường thành, lại bị gió thổi tung, cuối cùng càng bay càng xa.

Tin tức Vân Thuỷ quân chết bệnh truyền về Vân Thuỷ thành. Quan dân Vân Thuỷ thành bất kể là người Dung hay người Vân Việt, tất cả đều mặc đồ trắng, đeo phướn trắng trên tường, phướn lụa bay phần phật theo gió, trải dài thành dặm.

Mỗi người đi qua cửa thành đều dồn dập dừng chân, nhìn về phía dải phướn dài, những đứa nhỏ không kìm được vẻ hiếu kỳ trên mặt, đây là lần đầu tiên bọn chúng nhìn thấy tình cảnh như vậy, không biết là đã xảy ra chuyện gì.

Bách tính trong thành có người thần sắc nghiêm túc, có người thần sắc đau thương, có mấy người già yếu còn đang nước mắt lưng tròng.

Từ khi trở thành đất phong của Vân Thuỷ quân, dưới sự thống trị của y, cuộc sống của dân chúng Vân Thuỷ thành được cải thiện rất nhiều.

Những bách tính già yếu được miễn trừ thuế má, ngày lễ ngày Tết được phát lương thực và vải thô, một lượng lớn lưu dân nghèo rớt được an bình, trên đầu có mái ngói, dưới chân có đất ruộng, ba năm đầu được miễn thuế trồng trọt, những chính sách an dân quả thực không hề ít.

Vân Thuỷ thành đã từng như toà phế tích, như một toà thành chết, dân chúng nơi đây sống trong nghèo khổ bần cùng, không thấy hy vọng mà dồn dập rời đi, hiện nay đã khôi phục sinh khí, chợ và bến tàu vô cùng náo nhiệt, cư dân an cư lạc nghiệp.

Bách tính nơi đây đều không khỏi lo lắng, sau khi Vân Thuỷ quân chết bệnh, liệu những ngày tháng tươi đẹp của Vân Thuỷ thành có kết thúc không? Bọn họ cũng không khỏi khiếp sợ, Vân Thuỷ quân vẫn còn trẻ tuổi như vậy, sao đột nhiên lại từ trần rồi?

“Trước đây lão nhân từng đưa cá vào phủ Vân Thuỷ quân, từng nhìn thấy Vân Thuỷ quân, còn được lĩnh thêm tiền thưởng. Tuổi tác của Vân Thuỷ quân không chênh lệch là bao so với con trai ta, dáng vẻ như thiên tiên, quả là một người lương thiện. Haiz, mới có mấy ngày, sao lại nói đi là đi rồi?”

Advertisement

Trên bến tàu trong thành, một người đánh cá già đang gỡ cá tươi xuống thuyền cùng nhi tử của mình, ông than dài thở ngắn, nói chuyện cùng quan lại đang thu cá.

Người đánh cá già nói rằng Vân Thuỷ quân trông giống thần tiên, bởi trang phục của người ấy vô cùng hoa mỹ, hấp dẫn ánh nhìn.

Viên quan nhỏ giao một ít tiền tài cho người đánh cá, nhận lấy một giỏ cá tươi, mặt mày buồn khổ: “Vẫn là Vân Việt có chướng khí, giế,t chết người Dung chúng ta.”

Người Dung mới tới Vân Việt thường sẽ sinh bệnh, bệnh tình tuỳ theo từng người, có người  nghiêm trọng, có người nhẹ nhàng, luôn có những người không hợp với khí hậu nơi đây, sau khi đến Vân Việt không lâu đều sẽ bệnh mà qua đời.

Viên quan nhỏ nhấc giỏ cá tươi rời đi, tự mình lẩm bẩm: “Không biết Quốc quân sẽ xử trí những tội thần như chúng ta thế nào đây.”

Vân Thuỷ quân là đệ đệ cùng một mẹ với Quốc quân, người Dung nào cũng biết Quốc quân vô cùng yêu thương người đệ đệ này. Quốc quân là vị minh quân, hẳn sẽ không vì mất đi đệ đệ mà giận chó đánh mèo, xét xử tội thần nơi đất phong Vân Thuỷ này đâu nhỉ?

Haiz, người đứng đầu một thành đột nhiên chết bệnh, quan lại trong thành nhất thời còn chẳng tiêu hoá được tin tức này.

***

Mưa thu gột rửa tường thành Nam Đô, cờ hiệu Thanh Vương trên tường thành cũng bị xối cho ướt nhẹp, cờ xí rủ xuống tầng tầng, tạo nên một cảm giác vô cùng vô lực.

Bầu trời tăm tối, gió thổi mưa phun, mây đen như đang bao phủ trên Vương cung Vân Việt.

Mấy người quan chức bước chân gấp gáp, bọn họ đi xuyên qua cửa lớn, quần áo bị mưa xối ướt nhẹp cũng chẳng thèm để ý mà lau nước mưa trên mặt đi, vội vã tập hợp ngoài đại điện, thấp giọng trò chuyện.

Một tên võ tướng gấp đến độ xoay quanh, nói rằng: “Không thể cứ chờ đợi như vậy dược! Đã hai ngày rồi, ta sẽ đi gặp mặt Đại Vương!”

Một văn thần cuống quýt kéo ống tay áo của võ tướng lại, khuyên nhủ: “Không thể! Lén xông vào tẩm cung chính là tội chết!”

Võ tướng cực kỳ nôn nóng, quát lên: “Lão tử không quản được! Đại quân Điển Quốc còn đang tấn công biên quan Vân Việt, nếu không phái binh tiếp viện, biên quan ắt sẽ thất thủ!”

Một văn thần không kéo được võ tướng, những văn thần còn lại thấy thế vội vàng hiệp trợ chế phục võ tướng, còn có người nỗ lực khuyên bảo, hiện trường nhất thời vô cùng hỗn loạn.

“Không được ồn ào!”

Đang kéo đi kéo lại, đột nhiên bọn họ nghe thấy một giọng nói vô cùng bình tĩnh. Mọi người lập tức dừng động tác lại, đồng loạt nhìn về phía người đang nói chuyện – Quốc sư Trương Trạch.

Trương Trạch nhìn quét qua mọi người, cao giọng: “Ta sẽ đi yết kiến Quốc quân.”

Lần này mọi người đều an tâm, võ tướng cũng không hung hăng nữa, ánh mắt nhìn về phía Quốc sư đang lộ ra vẻ ưu tư.

Bọn họ không biết Quốc quân đã xảy ra chuyện gì, vì sao hai ngày nay không vào triều, thực sự vô cùng khác thường.

Từ trước tới giờ, Quốc quân ăn mặc đơn giản, chuyên cần với chính sự, chưa từng xảy ra tình huống như vậy.

Dưới ánh nhìn của mấy đại thần kia, Trương Trạch đi vào trong tẩm cung. Hắn nện bước rất lớn, đi cũng rất nhanh, hiển nhiên đáy lòng cũng vô cùng lo lắng.

Thân là Quốc sư, Trương Trạch biết được nội tình.

Hai ngày trước, một thám tử truyền tin từ Dần Đô Dung Quốc về Nam Đô Vân Việt: Trên đường quay trở về Dần Đô, Vân Thuỷ quân đột nhiên mắc bệnh, tráng niên mất sớm.

Trương Trạch đi tới cửa tẩm cung, gặp phải Thường phụ. Thường phụ mặt ủ mày chau, không biết đã đợi ở đây bao lâu rồi.

“Hôm nay Quốc quân đã dùng bữa chưa?” Trương Trạch hỏi nhỏ.

“Không ăn không uống.” Thường phụ lắc lắc đầu.

Đã qua hai ngày, một ngụm nước cũng không vào.

Thường phụ cũng thế, Trương Trạch cũng vậy, quan hệ của bọn họ với Quốc quân vô cùng thân mật, biết rằng từ nhỏ Quốc quân đã ở tại Dần Đô, Vân Thuỷ quân có ân với Quốc quân, là ân nhân của Quốc quân.

E rằng không chỉ là ân nhân.

Tin tức Vân Thuỷ quân qua đời truyền đến, phản ứng của Quốc quân thực sự đã nằm ngoài dự liệu của bọn họ.

Trương Trạch nói: “Há có thể bởi một người đã chết mà bỏ bê chức trách của Quốc quân! Vô số bách tính Vân Việt đều dựa vào Quốc quân.”

Đối với hiểu biết của Trương Trạch với Quốc quân mà nói, hắn cương nghị ẩn nhẫn, chưa bao giờ xử trí theo cảm tính, hiện nay lại bởi vì Vân Thuỷ quân qua đời mà sa sút đến nỗi hai ngày không ăn không uống, cũng không vào triều!

Lời này của Trương Trạch khiến Thường phụ thở dài than ngắn, ông nuôi lớn Việt Tiềm, biết rõ hắn trọng tình cảm đến nhường nào: “Trương Quốc sư, ta muốn đi vào khuyên Quốc quân, lại sợ Quốc quân thấy ta sẽ lại nhớ về cố nhân ở Dần Đô, nhớ về hồi ức năm xưa, sẽ lại khổ sở. Còn phải thỉnh Quốc sư vào trong thăm Quốc quân, khuyên bảo Quốc quân lấy quốc gia làm trọng.”

“Ta cũng có ý đó, vẫn là để ta vào đi.”

Trương Trạch tự nguyện lĩnh nhiệm vụ lần này, dù sao đã qua hai ngày, đất nước không thể một ngày không có vua, Quốc quân dù còn bi thống, cũng nên đi ra làm việc.

Vương cung Nam Đô không lớn, nó là cung điện của tiền Vương Lê Đà người Di. Sau khi Việt Tiềm xưng Vương đã dùng cung điện của Lê Đà làm Vương cung của mình, tránh khỏi việc xây dựng rầm rộ, tiêu hao sức dân.

Trương Trạch nhanh chóng đi vào trong phòng ngủ của Vương cung, một đường gặp được mấy tên thị vệ, thị vệ thấy Quốc sư cũng không ngăn lại. Trương Trạch đi tới trước bậc cửa, thấy cận hầu của Quốc quân còn đang quỳ bên ngoài, trong tay là một cái mâm sơn son, trên mâm còn đang bày đồ ăn.

Trương Trạch đi tới, cận hầu lập tức đứng dậy, thấp giọng nói với Trương Trạch: “Quốc sư, trong lòng lão nô rất bất an, Đại Vương cứ tiếp tục thế này, ắt sẽ bị bệnh.”

“Đại Vương cả đêm không ngủ, đã hai ngày rồi, cơm nước cũng không ăn không uống, tóc dài buông xoã, cứ như vậy mà ngồi bên bàn sách cả đêm.”

Lời nói của cận hầu đầy vẻ lo lắng, ông là người hầu thiếp thân của Quốc quân, tuyệt đối trung thành.

“Ta biết rồi, ngươi đi xuống đi.” Trương Trạch để cận hầu rời đi.

Quốc quân của bọn họ đau đớn vì mất đi tình yêu, người trong lòng hắn chính là vị công tử Dung Quốc ấy.

Chuyện như vậy, làm sao Trương Trạch dám tiết lộ với người ngoài.

Cận hầu mang đồ ăn nguội lạnh rời đi, khi cất bước, ánh mắt nhìn Trương Trạch còn mang theo khẩn cầu.

Hai ngày nay Quốc quân không để ý tới triều chính, đại thần trong triều bàng hoàng, đến ngay cả hạ nhân cũng kinh hồn bạt vía.

Gian phòng của Quốc quân tối tăm, nguồn sáng duy nhất đến từ một cánh cửa sổ. Quốc quân đang đứng trước cửa sổ, quay lưng về phía cửa, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ngoài cửa sổ có một cây ngô đồng khoảng ba, bốn tuổi, có một mặt tường Vương cung, ngoài ra không còn vật gì khác.

Dáng dấp Việt Tiềm hệt như lời cận hầu nói. Tóc hắn rối tung, vạt áo bào mở rộng, bóng lưng thoạt nhìn cô độc mà tiêu điều.

Trương Trạch đã nhìn quen dáng dấp mạnh mẽ không sợ hãi của Quốc quân, dáng vẻ cụt hứng bây giờ khiến hắn có cảm giác bất an sâu sắc.

“Quốc quân!”

Trương Trạch tiến lên từng bước như dập khuôn, cuối cùng cách Quốc quân hai, ba bước bèn quỳ xuống. Hắn đối mặt với vua của một nước, còn xông thẳng vào tẩm cung.

Thân ảnh cao lớn bên cửa sổ không nhúc nhích, Trương Trạch cúi đầu, lớn tiếng nói: “Thần Trương Trạch liều chết cầu kiến Quốc quân!”

Bóng dáng đang quay lưng lại với Trương Trạch cuối cùng cũng phải ứng, chậm chạp xoay người lại. Nhưng cũng chính vào lúc này, Trương Trạch rốt cuộc cũng nhìn rõ dáng dấp Quốc quân, kinh hãi đến biển sắc, cả kinh lui về đằng sau, giọng điệu rõ ràng đong đầy sợ hãi: “Tóc của Quốc quân!”

Tóc Việt Tiềm đã biến thành màu hoa râm, trong tóc đen còn xen lẫn một lượng lớn tóc bạc.

Trong một đêm, đầu tóc đen tuyền đã bạc trắng một nửa.

Trong một đêm, hắn như già đi cả hai mươi tuổi.

Việt Tiềm cúi đầu nhìn tóc dài rối tung trên vai mình, hiển nhiên là vừa mới phát hiện mình đã thay đổi. Ánh mắt hắn dừng lại hồi lâu, thần sắc lại rất lạnh nhạt.

“Trương khanh, có chuyện gì bẩm báo?” Âm giọng Việt Tiềm khàn đặc, đôi con ngươi cũng vì thiếu ngủ mà vằn vện tia máu.

Trương Trạch phát hiện dường như trong tay Quốc quân còn đang nắm siết thứ gì, bàn tay ấy có vết máu khô cạn, máu tươi chảy dọc từ cổ tay tới khuỷu tay.

“Thần khẩn cầu Quốc quân bảo trọng thân thể! Thỉnh Quốc quân vì con dân Vân Việt!” Trương Trạch hành lễ quỳ lạy, dựa trán lên đất, bởi quá mức kích động, âm giọng cũng như đang run lên.

Việt Tiềm vô cùng bình tĩnh nhìn Trương Trạch còn đang kích động, đáy mắt lu mờ ảm đạm, chầm chậm cất tiếng: “Trương khanh, đã là lúc nào rồi?”

Trương Trạch vội trả lời: “Đã là sau giờ Ngọ, Quốc quân, quần thần đã hai ngày không thấy mặt Quốc quân rồi!”

“Hai ngày sao?” Việt Tiềm lẩm bẩm nói.

Hắn quả thực đã hồn bay phách lạc, rơi vào nhung nhớ, lãng quên cả thời gian đang trôi.

Việt Tiềm nâng tay phải lên, buông thứ đồ mình đang nắm chặt ra. Ấy là một cái khuôn ngọc nhiễm đầy máu tươi, hắn nắm chặt đến như vậy, dùng sức đến nỗi khuôn ngọc sắc bén đâm thủng cả lòng bàn tay mình.

Trương Trạch trả lời: “Quốc quân, đã hai ngày rồi.”

Thiên hạ còn đang phân tranh, có bao nhiêu Quốc quân đêm đêm không dám ngủ say, thời thời khắc khắc mở to đôi mắt, lưu tâm đến thời cuộc biến hoá. Thân là Quốc quân một quốc gia, không nên vì tư tình cá nhân mà bi thương quá độ.

Việt Tiềm nắm chặt khuôn ngọc lần thứ hai, đưa tay lên áp vào lòng, buông mi mắt xuống, hệt như đang nhớ về điều gì.

Khi hắn ngẩng lên lần nữa, cặp mắt kia đã sâu không thấy đáy, khiến Trương Trạch không dám nhìn thẳng.

“Quốc quân, thứ cho thần nói thẳng, chính vì dựa vào sức mạnh của Quốc quân mới khiến hàng mấy chục ngàn bách tính nhu nhược có cuộc sống mới. Tất cả mọi người đều trông cậy vào Quốc quân, thỉnh Quốc quân lấy quốc gia làm trọng.” Trương Trạch quỳ rạp dưới đất, khẩn cầu một lần nữa.

Việt Tiềm im lặng đeo khuôn ngọc lên cổ, giấu nó dưới cổ áo, động tác vô cùng cẩn thận. Hắn nâng mi, từ trên cao nhìn xuống Trương Trạch đã gấp đến độ sắp khóc, giọng điệu trấn định: “Trương khanh, thế sự vô thường, ai cũng không tránh nổi sinh lão bệnh tử. Quả nhân nghe theo mệnh trời, sẽ làm hết sức mình.”

Thân là vua một nước, Việt Tiềm có chức trách của hắn.

Tương lai, nếu đi xuống hoàng tuyền, hắn còn có thể gặp lại Linh công tử không?

Tương lai, nếu đi xuống hoàng tuyền, liệu Linh công tử còn nguyện lòng gặp lại ta không?

Ngày hôm sau, khi Quốc quân xuất hiện trên cung điện, quan chức Vân Việt đều vô cùng khiếp sợ. Quốc quân dáng dấp tiều tuỵ, hệt như bệnh nặng mới dậy, tóc cũng đã phủ bạc.

Một người chính trực tráng niên, chỉ qua mấy ngày, tóc đen cũng đã hoá thành tóc bạc, quả thực khiến người ta vô cùng kinh ngạc.

Những đại thần không biết nội tình chỉ cho là Quốc quân sinh bệnh liệt giường, bởi vậy mới mấy ngày không vào triều.

***

Dần Đô gió lạnh thấu xương, ngày thu năm nay dường như lạnh lẽo hơn gấp bội, người đi trên đường cũng dồn dập nhét tay vào trong ống tay áo, rụt cổ lại.

Một quan chức đi từ Vân Thuỷ thành tới Dần Đô, một đường hết ngồi thuyền lại ngồi xe, phong trần mệt mỏi, áo bào nhơ bẩn, mặt cũng không kịp rửa, trong lòng còn ôm theo một cái hộp gỗ sơn son, coi như bảo bối.

Khi tới Dần Đô, trời đã sắp tối rồi. Binh lính trông coi cửa thành đang muốn đóng cửa, nhìn thấy một chiếc xe ngựa vội vàng chạy tới bèn vội rút vũ khí chặn lại.

Nam tử kia giơ cao hộp gỗ sơn son, hô: “Mau để ta vào thành, nếu làm lỡ chuyện quan trọng, các ngươi chờ bị cách chức đi!”

Binh sĩ trông thành nhìn giấy thông hành của người nọ, biết bọn họ đến từ Vân Thuỷ thành, không dám cản trở, còn thật thà thả họ vào trong thành.

Vân Thuỷ thành chính là đất phong của Vân Thuỷ quân.

Quốc quân mất đi đệ đệ, bi ai không thôi, còn không thượng triều một ngày.

Chừng mấy ngày nay, toàn bộ xe ngựa của quan chức đều được bọc vải trắng, từ xa nhìn lại, khắp thành đều là một màu trắng xoá.

Cờ chiêu hồn trắng toát cắm trên cửa thành phía Nam đã phấp phới gần một tháng nay, vì bị gió mưa tàn phá, mặt sau đã rách nát đến thảm thương.

Mỗi khi sáng sớm buông xuống, cư dân trong thành hoặc ngoài thành đều ngẩng đầu nhìn cờ chiêu hồn tung bay, luôn có cảm giác vô cùng vi diệu, bởi điều này có nghĩa là một người đã chết rồi, nhưng tang lễ vẫn chưa hoàn thành.

Người có thân phận hiển hách qua đời sẽ không giống như khi bách tính làm tang sự, tuỳ tiện tổ chức mấy ngày, chờ sau khi đào mộ vùi xuống là xong.

Chiêu Linh là Vương tộc Dung Quốc, thân đệ đệ của Quốc quân. Y được mai táng trong hầm mộ Vương tộc Dung Quốc, mộ kề theo sát phụ huynh, hưởng thụ một lễ tang trọng thể.

Quốc quân Dung Quốc tự tay xử lý tang sự, ngày đưa tang cũng được xem cẩn thận kỹ càng, là bốn ngày sau đó.

Sáng sớm hôm sau, quan chức đến từ Vân Thuỷ thành mang theo hộp gỗ sơn son tới ngoài cửa nhà Sử quan Cảnh Trọng Diên ngồi đợi.

Cảnh Trọng Diên hỏi rõ nguyên do, đỡ lấy hộp gỗ sơn son rồi mang hộp gỗ ấy đi yết kiến Quốc quân.

Nhìn phong cách đã thấy rõ ràng hộp gỗ sơn son ấy đến từ Vân Việt, cuối cùng khi Quốc quân mở hộp ra, trong hộp có một phong thư, còn có một lọn tóc – là tóc của Vân Việt Vương Việt Tiềm.

Câu chữ trong thư vô cùng ngắn gọn, người chấp bút chính là Việt Tiềm.

Việt Tiềm nói rõ ngọn nguồn lọn tóc kia, khẩn cầu Quốc quân Dung Quốc cho phép bó tóc này được chôn theo trong mộ của Chiêu Linh.

Nếu người chết thật sự có hồn phách, Việt Tiềm nguyện ý phụng dưỡng Linh công tử nơi Minh Giới.

Quốc quân Dung Quốc liếc mắt nhìn bó tóc trong hộp gỗ sơn son, lạnh lùng dò hỏi người coi miếu: “Có lông tóc của kẻ ấy, có thể nguyền rủa không?”

Người coi miếu đáp: “Lão thần không ngại thử xem.”

Bởi mất đi đệ đệ, Quốc quân Dung Quốc vô cùng oán hận Việt Tiềm, càng phải đáp ứng thỉnh cầu của hắn, chỉ có điều trước khi chôn theo còn phải dùng lọn tóc ấy để nguyền rủa, khiến chủ nhân lọn tóc ấy chỉ cần bỏ mình sẽ phải vĩnh viễn bồi theo chủ mộ.

Quốc quân Dung Quốc vốn không tin thứ thần sự quái lực này, nhưng vào giây phút này, y nguyện ý tin tưởng Vu thuật có tác dụng.

Cảnh Trọng Diên nhíu mày, thầm than một tiếng. Tóc mai ông đã phủ đầy hoa râm, đã già nua rồi.

Ông còn nhớ năm ấy, Linh công tử vẫn chỉ là một đứa nhỏ, trong mộng hoá thành một con chim Phượng, bay ra khỏi Vương cung, tới Hữu uyển vui đùa.

Khi đó, Việt Tiềm là một tiểu nô lệ trong Hữu uyển.

Bây giờ Linh công tử chết bệnh, tiểu nô lệ kia trở thành Quốc quân của Vân Việt Quốc.

Mấy ngày trước, Việt Tiềm phái sứ thần đưa hộp gỗ sơn son ất tới tay Thành doãn Nguỵ Vĩnh Yên của Vân Thuỷ thành.

Nguỵ Vĩnh Yên là quan thần của Chiêu Linh, y phái một tên thủ hạ đưa hộp gỗ sơn son này về Dần Đô.

Lọn tóc ấy cuối cùng thực sự được đưa tới tay Quốc quân Dung Quốc.

Tóc của Việt Tiềm bị buộc lên người một con rối, trên con rối nhỏ viết hai chữ “Việt Tiềm”. Con rối được đặt trong mộ phần của Chiêu Linh, cách thi hài hai tầng băng dày, nhưng vẫn là rất gần nhau.

Ngày đưa tang ấy, Quốc quân Dung Quốc cực kỳ bi thống, khi quan tài được vận chuyển vào trong mộ, y đè quan tài lại, rất lâu cũng không muốn buông tay, đủ loại quan lại thấy vậy cũng không khỏi rơi lệ.

Nếu không phải vì sĩ tốt Vân Việt quá cường hãn, càn quét Vân Việt Quốc là chuyện không dễ dàng, khó nói Quốc quân Dung Quốc liệu có phát động chiến tranh đánh vào Vân Việt, xông vào Nam Đô rồi mang Việt Tiềm về tuẫn táng cho đệ đệ hay không.

Nếu như Việt Tiềm không mưu phản, Chiêu Linh sẽ không tới trấn thủ Vân Thuỷ thành, sẽ không nhiễm bệnh tại Vân Việt rồi ốm chết.

Nếu như không gặp phải Việt Tiềm, Chiêu Linh sẽ vẫn còn sống, hơn nữa sẽ là một vị Lệnh doãn của Dung Quốc.

Ngày thứ ba sau khi Chiêu Linh chết bệnh, Quốc quân mới sai người gom áo quần của Chiêu Linh bồi táng, tiếp thu sự thật rằng y đã chết.

Trong hộp gỗ của Chiêu Linh, thị nữ phát hiện ra một vật nhỏ được làm bằng gỗ, cũng chẳng phải ngọc thuỷ mã não, chỉ là một mảnh gỗ – là tộc huy của Vương tộc Vân Việt Quốc.

Con rắn lớn trên mặt gỗ khắc uốn lượn, há mồm thè lưỡi, trên đầu mọc sừng, lưng có bờm lông.

Vật ấy hẳn đã được vuốt ve trong một khoảng thời gian rất dài, toàn thể vô cùng bóng loáng.

Hiển nhiên thứ này không phải là đồ của Chiêu Linh, trực giác của Quốc quân Dung Quốc cho rằng đây chính là đồ thuộc về Việt Tiềm.

Cuối cùng, tộc huy Vân Việt này cũng được chôn theo, điểm khác biệt duy nhất là con rối mang tên Việt Tiềm chỉ được đặt vào trong mộ, còn mảnh gỗ kia được theo vào tận trong quan tài, đặt bên eo thi thể của Chiêu Linh.

***

Hơn hai mươi năm sau, Việt Tiềm râu tóc bạc hết, eo thân cũng chẳng còn kiên cường. Ngày cuối xuân ấy, hắn leo lên một con thuyền rồng, ngắm liễu rủ ngày xuân, những người mang mái chèo đều mang mũ có mào, những cái mào ấy cong cong tựa như độ dài cơ thể của bọn họ.

Thuyền rồng được người chèo lái, Vân Việt Vương ngồi trên đầu thuyền, cảnh tượng như vậy thường xuyên được Vương tộc Vân Việt chạm khắc trên đồ gỗ, rèn đúc trên trống đồng.

Hình thể của thuyền rồng khổng lồ, khắp thuyền đều được sơn son, nguy nga đồ độ, thuyền phu tới cả trăm người. Bọn họ mặc trang phục thống nhất, trừ mào trên đầu cao chót vót, màu sắc xiêm y cũng vô cùng sặc sỡ, cực kỳ đặc biệt.

Hôm nay là ngày tốt, theo tập tục xưa của Vân Việt, Vân Việt Vương sẽ tới đây du lịch, nhân dân cả nước bất kể là quan chức hay thứ dân cũng có thể tới đây bơi xuân.

Thuyền rồng chạy trên một nhánh nhỏ của con sông Nam Di, hai bờ phía Nam đều có bách tính vây xem, lít nha lít nhít, cực kỳ náo nhiệt.

Dưới sự thống trị của Việt Tiềm, qua hơn hai mươi năm nay, Vân Việt Quốc đã trở thành đại quốc phía Nam, đặc biệt là năm, sáu năm qua, chiến tranh đã giảm bớt, bách tính có thể nghỉ ngơi lấy sức, quốc gia giàu mạnh mà cường thịnh.

Việt Tiềm chiếm đoạt Điển Quốc phía Tây Nam, mở đường xuống Tây Nam, thâu tóm khoáng sản và muối, cá. Hắn chiêu mộ môn khách các nước, xây dựng trường học, coi trọng nền giáo dục.

Chỉ hơn hai mươi năm, Vân Việt Quốc quật khởi ở phía Nam, nhân tài hội tụ về Nam Đô, thương nhân tới đây buôn bán trao đổi, tàu xe nối liền không dứt.

Việt Tiềm ngồi trên thuyền rồng, thân vận lễ phục, Vương bào màu đen khiến hắn trang trọng uy nghiêm, dù thần sắc bệnh tật đã phủ đầy khuôn mặt, dù bị bệnh mà thân hình cũng vô cùng gầy gò.

Trước con dân của chính mình, Việt Tiềm thấy áo quần bách tính sạch sẽ, nét mặt cũng vô cùng vui sướng.

Khi thuyền rồng của Quốc quân đi qua, bách tính kích động hô to “Thanh Vương”, âm thành chập chùng hoà vào nhau.

Mọi người cảm kích Việt Tiềm đã tái tạo Vân Việt Quốc, coi hắn như thần linh, coi hắn như Thanh Vương.

Chỉ có vài tuỳ tùng và lão thần theo Việt Tiềm Nam chinh Bắc chiến mới biết, Quốc quân của bọn họ chỉ là người phàm, Quốc quân cũng sẽ bị thương, cũng sẽ chảy máu, đồng thời còn vì lao lực lâu ngày thành tật, thân thể đã không còn cường tráng nữa rồi.

Cũng may mặc dù Quốc quân không có dòng dõi, nhưng lại có một người con trai nuôi trầm tĩnh kiên quyết, vô cùng anh minh, sau khi Quốc quân trăm năm, Vương vị đã có người thừa kế, quốc gia sẽ tiếp tục con đường phồn vinh.

Không còn gì đáng để lo lắng, chỉ nguyện Quốc quân có thể sống thêm mấy năm, ngắm nhìn nhân gian rực rỡ.

Việt Tiềm cưỡi thuyền rồng du ngoạn trên sông Nam Di từ sáng, tới khi hoàng hôn mới về đến Nam Đô. Bách tính Nam Đô dìu già dắt trẻ nghênh tiếp ngoài cửa thành, giữa tiếng hoan hô ngập trời, Việt Tiềm tiến vào Đô thành.

Đây là lần cuối cùng Việt Tiềm cưỡi thuyền rồng du lịch, hắn sẽ không sống quá cuối xuân năm nay.

Cuối xuân, hoa đào ngoại thành đã úa tàn, cành lá kết ra từng trái từng trái. Một con chim Tước bay lượn trong núi, không ngừng líu ra líu ríu.

Nam Đô có vô số cây ngô đồng, mọi người đồn đại rằng bởi Quốc quân là vị minh quân, cho nên mới muốn trồng cây ngô đồng để mời chào chim Phượng cát tường.

Nguyên nhân chân chính cũng chỉ mình Quốc quân biết mà thôi.

Sau khi du lịch trên thuyền rồng một ngày, Việt Tiềm nghe được tiếng chim Phượng hót vang trong mộng. Hắn mở mắt ra, trông thấy ánh trăng chiếu vào cây ngô đồng ngoài cửa sổ, còn thấy một nam tử trẻ tuổi xinh đẹp tuyệt trần, bước chân nhẹ nhàng đang đi đến bên giường của hắn.

Đó là người Việt Tiềm thương nhớ, dù cho đã trôi qua một quãng thời gian quá dài, y vẫn cứ trẻ tuổi như vậy, hết thảy vẫn là dáng vẻ của năm ấy.

Linh công tử phục trang hoa mỹ, kiêu ngạo lại dịu dàng.

Việt Tiềm nâng tay lên, chạm vào gương mặt Linh công tử. Lúc này hắn không mò vào khoảng không, lúc này có lẽ đã không còn là ảo ảnh, âm giọng già nua mà thâm tình thốt lên: “Công tử.”

Linh công tử chỉ nhìn hắn không nói, khoé môi khẽ cong lên nụ cười.

“A Linh.”

Việt Tiềm kích động dang hai tay ra, ôm chặt Linh công tử vào trong ngực. Hắn hài lòng như vậy, mừng rỡ đến thế.

Sáng sớm hôm sau, cận hầu phát hiện Quốc quân mất trong giấc mộng.

Vân Việt Vương Việt Tiềm, hưởng thọ năm mươi tư tuổi, thuỵ hào Mục Vương

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.