Văn Võ Song Toàn

Chương 121



Tuy lúc Chấn Văn về đến biệt thự đã là hơn bốn giờ chiều, nhưng nắng chiều ngày hè vẫn rất chói chang, dù có mái che nắng cũng không làm mất đi hơi nóng.

Sau khi trò chuyện với Chấn Văn một hồi, tất cả mọi người kéo nhau đi vào trong biệt thự.

So với không khí khô nóng bên ngoài, bên trong mát lạnh hơn nhiều.

Trong phòng khách, Vương Tuần Dương và Trần Cẩn đang uống trà, trò chuyện với hai người khác. Thấy đám thanh niên đi vào, mấy người trong phòng đều đứng dậy.

Nhìn thấy Chương Vũ hiếm khi ăn mặc nghiêm chỉnh cùng Liễu Ngu nhẹ mỉm cười, Chấn Văn không ngờ bọn họ cũng tới tham dự tiệc sinh nhật của mình.

Chấn Văn gật đầu, lên tiếng chào hỏi hai người họ. Chương Vũ nhìn đám người đi vào, ai nấy đều đầy mồ hôi, trêu chọc: “Chấn Võ, cậu thật quá khoa trương, để tất cả mọi người đứng ngoài chờ Chấn Văn giá lâm. Đâu phải là nghênh đón hoàng thái tử? Mấy bạn trẻ sắp bị nướng chín đến nơi rồi.”

Chấn Văn nhìn Chấn Võ ngượng ngùng, vội giải vây cho anh: “Đó là bởi vì Chấn Võ yêu tôi, hơn nữa chỉ có một lát, anh đừng nói quá lên như vậy có được không?”

Lời của Chấn Văn làm đám bạn học ồ lên.

Khương Vũ Thần là người đầu tiên có ý kiến: “Hai người các cậu đừng phóng điện như vậy được không hả?”

Chấn Văn cười không đáp, ghé má tới trước mặt Chấn Võ, ngón tay gõ lên má mình. Chấn Võ cười khẽ một tiếng, hôn lên chỗ cậu vừa gõ.

Lần này tiếng ồ càng lớn. Chấn Văn Chấn Võ bốn mắt nhìn nhau, chỉ thấy bóng dáng nhau trong mắt đối phương, không ngừng phóng điện.

Trần Cẩn đi đến bên cạnh Chấn Văn, tằng hắng: “Được rồi, Chấn Văn, các con nghĩ cho các bạn học còn độc thân một chút, khiêm tốn lại.”

Thấy Trần Cẩn đùa vui như vậy, đám bạn học cũng phụ họa, cười đùa. Vương Tuần Dương ôm Trần Cẩn, cười lớn tiếng nhất.

Trong tiếng cười, Chấn Văn, Chấn Võ khoác hai bên tay Trần Cẩn, hất mặt với Vương Tuần Dương, dẫn đầu đi về phía phòng tiệc.

Vào phòng tiệc, Chấn Văn lại không khỏi trầm trồ. Nơi này đã được trang trí rất rực rỡ, phông nền màu sắc êm dịu phối hợp với đèn lưu ly trong suốt treo trên trần nhà, những bức tường xung quanh được bố trí rất nhiều bóng đèn màu xanh trắng đan xen, tựa như thác nước từ trên trần nhà chảy xuống.

Bức tường đối diện là một màn hình LED rất lớn, lúc này trên đó đang hiện hình của Chấn Văn. Nhìn là biết bức ảnh này được chụp trộm. Chấn Văn trong ảnh đang cười rất tươi, mắt như sao sáng, bên cạnh là chữ viết tay của Chấn Võ: “Chấn Văn, sinh nhật vui vẻ!”

Phía trước màn hình LED là một sân khấu nhỏ, xung quanh sân khấu là hàng đèn rực rỡ màu sắc, sườn sân khấu nhô ra một đoạn, trên đó đặt một chiếc đàn piano hình tam giác.

Chỗ ngồi được sắp xếp thành vòng tròn vây quanh sân khấu. Khoảng trống ở chính giữa và hai bên được đặt những chiếc bàn lớn, trên bàn đã bày đầy đồ ăn, người phục vụ đứng sẵn bốn phía.

Cả nhà Vương Tuần Dương ngồi ở vị trí chính giữa, những người còn lại chia nhau tự tìm chỗ ngồi cho mình.

Khương Vũ Thần cầm micro đứng trên sân khấu, nở nụ cười quyến rũ nhìn Chấn Văn, Chấn Võ ngồi bên dưới, còn nháy mắt với Chấn Văn.

“Đây là lần đầu tiên trong đời mình đứng ở vị trí này, còn là người dẫn chương trình, hơn nữa phải xin xỏ mới có được. Vương Chấn Văn, có phải cậu rất cảm động không?”

Chấn Văn cười nói: “Có sao? Hình như không có, phải làm sao đây?”

Khương Vũ Thần ôm ngực, ra vẻ tổn thương, nói: “Lúc nào cậu cũng làm đau trái tim mình. Được rồi, trở lại chuyện chính. Hôm nay là sinh nhật của mười chín tuổi của Vương Chấn Văn. Ôi, lúc mình mười chín tuổi hình như vẫn đang chạy theo Hiểu Hiểu. Này, anh bạn kia, đừng có trừng tôi. Tôi đang nói đến Trần Hiểu Hiểu, vợ tôi, chứ không phải Tiểu Tiểu nhà anh.”

Hạ Thừa Ân nhìn chằm chằm anh chàng xinh đẹp đứng trên sân khấu, ôm chặt Hà Tiểu Tiểu, tỏ vẻ chiếm hữu. Trần Hiểu Hiểu ở bên cạnh vui vẻ, cười nghiêng ngả.

“Được rồi, mình lại lạc đề rồi. Không phải người dẫn chương trình chuyên nghiệp, làm không tốt, Chấn Văn, cậu đừng quá bắt bẻ nhé. Tiếp sau đây, chúng mình đã chuẩn bị một vài lời dành cho bạn học Vương Chấn Văn. Tại sao phải quay trước mà không dám nói trực tiếp? Bởi vì nói thật phải nói sau lưng cậu, cậu mới biết trong lòng chúng mình cậu là người thế nào. Nhắc nhở cậu phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, có thể sẽ có một vài lời làm cậu lúng túng, trừ khi Chấn Võ đã cắt bỏ. Có cắt không? Không à? Được rồi, có hay không, xem sẽ biết.”

Nói xong Khương Vũ Thần trở lại chỗ ngồi. Màn hình LED thay đổi, bắt đầu bằng một số bức ảnh của Chấn Văn lúc nhỏ, dáng vẻ non nớt, gương mặt chưa nảy nở, dáng người cũng rất nhỏ. Mấy bức ảnh tiếp theo gần như đều là ảnh chụp chung của Chấn Văn và Chấn Võ, trong thời gian học cấp ba rồi đại học, ảnh chụp lúc đi du lịch cùng ba mẹ.

Nụ cười của Chấn Văn trong ảnh hoàn toàn trái ngược với nụ cười trong những bức ảnh trước đó, ngoại trừ nụ cười vui vẻ từ tận đáy lòng, dường như từng tế bào trên cơ thể của Chấn Văn đều biểu lộ niềm hạnh phúc.

Chấn Văn nhìn mình trong ảnh, nhớ cảm xúc hạnh phúc của mình khi ở bên Chấn Võ bao nhiêu năm nay, trong ngực tràn đầy xúc động. Cậu không nhịn được mà nắm chặt tay Chấn Võ, hôn lên tay anh một cái. Chấn Võ cưng chiều vuốt tóc Chấn Văn, chỉ màn hình, lúc này Chấn Văn mới chuyển mắt tiếp tục xem.

Bắt đầu là bạn bè của cậu trong câu lạc bộ lái mô tô: Lương Tử Hiền căng thẳng, ấp úng, ngoài chúc cậu sinh nhật vui vẻ, còn nói lúc cậu tham gia hoạt động của câu lạc bộ nghiêm túc, nhiệt tình thế nào, tựa như đang báo cáo cuối năm vậy. Nhìn dáng vẻ của anh ta là biết anh ta không quá thân thiết với Chấn Văn, nhưng có thể xem như quen biết. Những thành viên khác trong câu lạc bộ cũng nói chúc mừng với giọng điệu tương tự.

Tiếp đến là bạn học cấp ba, mà người đầu tiên là Hà Trung Trung. Có thể thấy trông cô mập hơn lúc mấy người còn học ở trường rất nhiều. Camera điện thoại đột nhiên quay đến phần bụng nhô cao của cô: “Ai da, không để ý quay cả cục cưng của tôi vào rồi, thật ngại quá. Vương Chấn Văn, nghe nói hôm nay là sinh nhật em hả? Em biết không, em luôn là học trò cô thương yêu nhất, ai bảo em trông đáng yêu như vậy? Có phải là vì Vương Chấn Võ không? Vậy thì chắc chắn cô là giáo viên xinh đẹp nhất của em, cho nên chúng ta mới có duyên trở thành cô trò. Là giáo viên em yêu mến nhất, cô chúc em mỗi ngày sau này đều vui vẻ, hạnh phúc như hôm nay. Em phải nhớ, cô Trung Trung luôn quan tâm đến em!”

Kính Dương trong video chớp mắt, căng thẳng nói: “Vương Chấn Văn, chúc cậu sinh nhật vui vẻ. Lúc ở trường, tôi chưa có cơ hội nói với cậu, thật ra cậu là một người rất biết chăm sóc người khác. Lúc chúng ta tập luyện, cậu thường mua đồ ăn ngon cho mọi người, mặc dù cậu không trực tiếp đưa cho chúng tôi, nhưng tôi biết cậu rất quan tâm đến đồng đội. Sau này chúng ta phải thường xuyên hẹn gặp nhé, đi ăn thịt kho đông pha, được chứ?”

Hạ Thừa Ân điều chỉnh tư thế ở trước màn ảnh mấy lần mới tìm được tư thế tốt nhất, nói: “Vương Chấn Văn, sinh nhật vui vẻ. Nói thật, thay vì bắt tôi nói trước thứ máy móc này, tôi vẫn thích nói trước mặt cậu hơn. Cậu là thành viên chơi bóng chuyền kém nhất trong đội chúng ta, cũng may mà cậu ghi chép rất tốt, giúp Tiểu Tiểu rất nhiều việc, chúng tôi mới có thể đi hẹn hò. Cho nên, cảm ơn cậu, học sinh dốt thể dục. Nhưng nghe nói thể lực của cậu bây giờ rất tốt hả? Cậu có đánh bóng chuyền không đó? Đánh bóng chuyền rất tốt cho thận đấy nha!”

Tiểu Cát Cát vuốt lại tóc mình, tư thế nghiêm trang nói: “Vương Chấn Văn, chúc cậu sinh nhật vui vẻ. Có lẽ tôi là người duy nhất không thể đến tham dự tiệc sinh nhật của cậu hôm nay, thật tiếc, bởi vì tôi đang đi du lịch ở nước ngoài. Nhưng khi về tôi sẽ mang quà cho cậu. Tôi chúc cậu sức khỏe dồi dào, đừng có bệnh mà vẫn còn cố gắng gượng. Cậu có biết lần cậu bị ngất trong trận đấu đó đã làm chúng tôi sợ đến thế nào không? Sức khỏe tốt, mọi việc mới tốt. Vậy nhé. Đợi tôi về chúng ta nói chuyện sau.”

Trần Gia Quân cũng mất tự nhiên nhìn vào màn hình nói: “Vương Chấn Văn, ấn tượng sâu sắc nhất của tôi về cậu đấy là nhìn cậu rõ ràng là người không biết đánh nhau, vậy mà lúc nào cũng xông lên trước bạn bè. Tôi thật sự rất ngưỡng mộ Hạ Vũ Hào có được người bạn như cậu. Cậu bảo tôi quay hình, có phải chúng ta cũng là bạn tốt không? Khi nào đó chúng ta đánh một trận đi? Ha ha, đùa thôi, chúc cậu sinh nhật vui vẻ!”

Khâu Tử Hiên và Hạ Vũ Hào cùng xuất hiện trong video. Hạ Vũ Hào ghé sát mặt vào màn hình: “Chấn Văn, sinh nhật vui vẻ. Thật ra mình vẫn luôn để bụng… Làm gì vậy?” Hạ Vũ Hào quay đầu nhìn Khâu Tử Hiên vừa kéo mình: “Không phải hôm nay nói thật sao? Bình thường gặp nhau không muốn phá hủy bầu không khí, hôm nay cho nói thật, đương nhiên phải có sao nói đấy.”

Khâu Tử Hiên bất đắc dĩ đẩy mắt kính, há miệng nhưng không nói gì. Hạ Vũ Hào lại ghé sát màn hình: “Mình để ý chuyện gì ấy à? Gần đây mình mới suy nghĩ kỹ càng, trước kia lúc nào cậu cũng dính lấy mình, không phải là để mình giúp cậu chặn Chấn Võ sao? Nếu như không vì lý do đó, cậu có kết bạn với người bạn này không? Được rồi, tới anh.”

Hạ Vũ Hào đẩy Khâu Tử Hiên lên trước, Khâu Tử Hiên lắc đầu, rồi mới nói: “Vương Chấn Văn, tôi thay em ấy chúc cậu sinh nhật vui vẻ. Dù em ấy nói vậy, chúng tôi đều nhận ra được, bất kể lý do ban đầu của cậu là gì, nhưng sau đó cậu rất chân thành. Tôi rất vinh hạnh có người bạn như cậu. Chúc cậu sau này cả việc học lẫn công việc đều thuận lợi…”

Còn chưa dứt lời, Hạ Vũ Hào phía sau đã kêu lên: “Anh nói chuyện kiểu cách quá, không phải Chấn Võ đã nói có sao nói vậy sao?”

Khâu Tử Hiên lui về bên cạnh Hạ Vũ Hào, ghé sát cậu, sát đến nỗi gần như chạm môi Hạ Vũ Hào, giọng nói trầm trầm lộ ra chút uy hiếp: “Anh nói thật, em thấy giả chỗ nào?”

Video đột nhiên bị cắt ngang, trên màn hình xuất hiện mấy chữ rất lớn: Cấm trẻ nhỏ!”

Hạ Vũ Hào bên ngoài màn hình cười nói: “Vương Chấn Võ, cậu thật nham hiểm, đoạn này mà cũng dám phát?”

Chấn Võ không nhìn Hạ Vũ Hào, chỉ đưa tay ý bảo cậu ta yên tĩnh, làm mọi người xung quanh đều bật cười.

Hạ Vũ Hào xua tay nói: “Được rồi, hôm nay là sinh nhật Chấn Văn, tôi không thèm so đo.”

Chấn Văn lau khóe mắt, quay đầu lại, mũi cậu đã cay xè, hốc mắt cũng ướt át.

Cậu xem hết video chúc mừng, lại không thấy Chấn Võ, còn đang thắc mắc sao không có anh, Khương Vũ Thần đã bước lên sân khấu: “Lời chúc của tôi cũng giống như lời chúc của mọi người, tôi chỉ nói một câu, hy vọng cậu nhận lời làm ba nuôi của con tôi. Chú Vương, chú cũng có mặt ở đây, giúp con khuyên cậu ấy nhé.”

Vương Tuần Dương đứng dậy, đi lên sân khấu, nhận micro từ tay Khương Vũ Thần, nói: “Chú đồng ý, nó không làm ba nuôi, chú cũng muốn làm ông nuôi.”

Chấn Văn ở dưới gọi một tiếng: “Ba!” Tiếng gọi này thay vì nói là phản đối, chi bằng nói là đang làm nũng với ba mình thì đúng hơn.

Vương Tuần Dương cười nói: “Chấn Văn, thật đáng tiếc, sinh nhật của con, người nhà chúc mừng con lại ít thế này. Bởi vì mẹ ruột con mất sớm, nhà ngoại của con cũng không còn, gia đình ta chỉ có bốn người. Trước kia con đã phải chịu uất ức, cũng may bây giờ mọi chuyện đều đã qua. Dù ít người nhà, nhưng xem video chúc mừng vừa rồi, ba rất vui, vì con có nhiều bạn bè như vậy, đặc biệt là có Chấn Võ ở bên con. Mặc cho tương lai thế nào, ba chỉ mong các con luôn thương yêu nhau, được vậy ba mẹ đã yên lòng rồi. Chúng ta mãi mãi là người một nhà. Ba yêu con, con trai. Mẹ con nhờ ba nói, mẹ yêu con, bởi vì mẹ con sợ nếu đứng trên này, mẹ con sẽ khóc mất.”

Chấn Văn nhìn sang bên cạnh, quả nhiên Trần Cẩn đã đầm đìa nước mắt. Chấn Văn đưa tay ôm bà, hôn lên tóc bà. Trần Cẩn ôm eo Chấn Văn, nhẹ vỗ lên mu bàn tay cậu. Hai mẹ con ôm nhau ấm áp ngọt ngào, làm những cô gái có mặt đều cảm động.

Vương Tuần Dương có chút xúc động, ông trả micro lại cho Khương Vũ Thần, lúc này mới phát hiện cậu ta đã ngồi bên cạnh piano, mười ngón tay linh động lướt trên phím đàn, đánh bài chúc mừng sinh nhật. Tất cả bạn học đều đứng lên, nhìn Chấn Văn, hát theo điệu nhạc: “Chúc cậu sinh nhật vui vẻ…”

Cùng hát chúc mừng sinh nhật với những người trong phòng tiệc, Chấn Võ kéo tay Chấn Văn, đi lên sân khấu. Một người phục vụ đẩy một chiếc bánh sinh nhật cực lớn, cực kỳ tinh xảo đi ra. Trên mặt bánh sinh nhật ngoại trừ dòng chữ ‘Chấn Văn, sinh nhật vui vẻ’, còn có một chiếc hộp trái tim màu xanh xinh xắn.

Chấn Văn ngẩn ngơ nhìn chiếc hộp đặt trên mặt bánh, rồi quay đầu nhìn Chấn Võ.

Chấn Võ đang quay đầu nhận micro trong tay Vương Tuần Dương, bỏ lỡ một thoáng đau lòng hiện lên trong mắt Chấn Văn. Lúc anh nắm tay Chấn Văn, nhìn vào mắt cậu, trong mắt cậu chỉ còn tình yêu nồng nàn.

Chấn Võ nói: “Chắc chắn là em đang thắc mắc, tại sao anh không quay video, bởi vì anh muốn nói trực tiếp. Chấn Văn, ông trời cho anh gặp em, được em yêu, thật sự là may mắn của anh. Kể từ ngày gặp em cho đến bây giờ, đã trải qua bao nhiêu chuyện, đều như là thử thách dành cho chúng ta. Càng trải qua thử thách, anh càng hiểu, anh rất yêu em, mà em cũng rất yêu anh.”

Chấn Văn nắm tay Chấn Võ, bất giác nắm chặt, đôi môi run rẩy, nước mắt trào ra, ngực như bị lấp đầy, làm hô hấp của cậu trở nên khó khăn.

Chấn Võ nhẹ lau nước mắt cho Chấn Văn, ngón tay dừng trên mặt cậu, mỉm cười, mang giọng mũi mà nói tiếp: “Người khác nhìn vào, thấy có vẻ như là anh chăm sóc em, nhưng trên thực tế, những gì em mang đến cho anh nhiều hơn những gì anh dành cho em rất nhiều. Em cho anh biết giá trị của mình, em cho anh cảm nhận được yêu một người có thể hạnh phúc như vậy. Thật ra, là anh luôn dựa dẫm vào em mới đúng. Từ khi gặp nhau đến giờ, chúng ta gần như chưa từng xa nhau, sau này chúng ta vẫn luôn như vậy, mãi mãi như vậy. Anh hy vọng có thể thấy em ngày ngày vui vẻ. Em vui vẻ, anh mới vui vẻ. Bởi vì niềm vui của anh phụ thuộc vào niềm vui của em.”

Nói đến đây, Chấn Võ nhấc chiếc hộp màu xanh đặt trên bánh sinh nhật lên, đưa micro trên tay cho Khương Vũ Thần đứng bên cạnh, bàn tay trống lại nâng đầu ngón tay hơi lạnh của Chấn Văn lên, chậm rãi quỳ một chân xuống, ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt long lanh của Chấn Văn, hít mũi một cái, nói: “Vương Chấn Văn, em có đồng ý kết hôn với anh không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.