Văn Võ Song Toàn

Chương 122



Những vị khách tới dự bữa tiệc sinh nhật đều đã được thông báo là phải mặc trang phục chỉnh tề, nếu như không có, có thể báo trước để được gửi tặng đồ. Yêu cầu này khiến mọi người đều rất thắc mắc. Tiệc sinh nhật, tới để chúc mừng thôi mà, vui vẻ là được, cần gì phải nghiêm túc như vậy?

Lại nghĩ, Chấn Văn là con nhà giàu có, đương nhiên cần có phong thái của nhà giàu, cho nên yêu cầu này cũng không phải quá đáng.

Đến nơi, thấy cách bài trí ấm áp, lãng mạn, lại chẳng hề phô trương phú quý, ít nhiều trong lòng mọi người cũng thêm thắc mắc, nhưng rồi lại nghĩ, có lẽ đây chính là kiểu cách của người có tiền.

Đến khi Chấn Võ quỳ một chân xuống, đám sinh viên đại học ngây thơ mới hiểu ra, bọn họ đang chứng kiến một lễ cầu hôn, hơn nữa còn là giữa hai chàng trai tuấn tú.

Lập tức, đám con trai đều tròn mắt, con gái thì che miệng ngừng thở, căng thẳng nắm tay vịn của ghế đến ngón tay trắng bệch. Dù biểu cảm của họ thế nào, ai nấy đều đang chăm chú nhìn Vương Chấn Văn, chờ đợi câu trả lời của cậu.

Nhưng Vương Chấn Văn chỉ đứng đó, cúi đầu nhìn vào đôi mắt ngập tràn mong đợi của Chấn Võ, rồi lại nhìn chiếc nhẫn đang nằm trong hộp, hai mắt vừa khô lại ướt át. Cậu đưa tay lên che mũi, thở dốc mấy cái, rồi mới thở hắt ra một hơi, cười nói: “Anh đã chuẩn bị bao lâu, nếu như em nói không đồng ý, anh có đau lòng không?”

Dưới sân khấu, Trần Hiểu Hiểu là người đầu tiên nhảy dựng lên: “Tại sao?”

Chấn Văn không để ý tiếng xôn xao dưới sân khấu, chỉ nhìn Chấn Võ đang quỳ trước mặt mình.

Ánh mắt Chấn Võ trở nên ảm đạm, nhìn hộp nhẫn trong tay, miễn cưỡng cười: “Nếu như em không đồng ý, vậy thì quên đi, chỉ cần hai chúng ta bên nhau vui vẻ là được, cũng không cần nhất định phải kết hôn.” Tất cả mọi người đều nhận ra, Chấn Võ đang nghĩ một đằng nói một nẻo.

Chấn Văn đương nhiên cũng hiểu: “Vậy sao anh còn cầu hôn em?”

Ánh mắt kiên định của Chấn Võ lại nhìn Chấn Văn: “Anh chỉ muốn cho em một lời hứa, để em yên lòng.”

Chấn Văn dở khóc dở cười: “Dù anh không hứa hẹn, em cũng rất yên lòng.”

“Vậy em không đồng ý thật sao?” Chấn Võ giơ cao hộp nhẫn lên lần nữa, thử hỏi, khóe mắt hơi nhếch lên, miễn cưỡng xem như cười, nhưng có thể nhận ra trong giọng nói đầy mất mát.

Chấn Văn bước tới trước một bước ngắn, khom người, nhìn thẳng vào mắt Chấn Võ: “Em mới mười chín tuổi, chưa muốn kết hôn sớm như vậy.”

Chấn Võ gập hộp nhẫn lại, vẫn quỳ một chân, nhìn Chấn Văn trước mặt, trong lòng có rất nhiều lời, cuối cùng lại chỉ nói ra hai chữ: “Anh biết.”

“Cho nên dù có đeo nhẫn cũng chỉ chứng tỏ chúng ta đã đính hôn mà thôi.”

Chấn Võ sửng sốt, vẫn chỉ nói: “Anh biết.”

Chấn Văn cũng quỳ một chân xuống giống như Chấn Võ: “Cho nên, Vương Chấn Võ, dù vậy anh vẫn muốn cầu hôn em chứ?”

Chấn Võ không dám tin nhìn Chấn Văn. Cảm xúc đã tụt xuống đáy vực lại đột nhiên được kéo lên thiên đường. Anh cười, không ngừng gật đầu nói: “Anh đồng ý.”

“Vậy em cũng đồng ý.” Nói xong, Chấn Văn vươn tay trái của mình ra. Chấn Võ vội mở hộp nhẫn, lấy chiếc nhẫn bên trong ra, tách thành hai, đeo một chiếc nhẫn trong đó lên ngón giữa của Chấn Văn.

Chấn Văn nhận lấy chiếc nhẫn còn lại trong tay anh, đeo vào ngón tay đang ngoan ngoãn vươn ra chờ đợi của Chấn Võ.

Năm giây sau đó, mọi người ngồi dưới sân khấu mới có phản ứng, hét lớn ủng hộ, mặc dù chỉ có chưa tới hai mươi người, tiếng vỗ tay lại như sắp phá tan nóc nhà.

Trao nhẫn xong, Chấn Võ đứng dậy, rồi nâng Chấn Văn lên, kéo cậu vào trong ngực, ôm chặt. Trên mặt là nước mắt vui sướng và nụ cười hạnh phúc.

Trần Cẩn vừa lau nước mắt, vừa bước nhanh lên sân khấu, nói: “Chấn Văn, con thật biết trêu người, làm mẹ căng thẳng đến suýt ngừng thở.” Nói xong vòng tay ôm lấy hai con trai. Hai người ăn ý cùng hôn lên má bà.

Chương Vũ đi tới, túm lấy Chấn Võ, nói: “Nhóc, trưởng thành rồi, chúc mừng, chúc mừng!”

Chấn Võ cười đến không khép miệng được, nói: “Cảm ơn anh Chương, anh bận rộn như vậy còn tới tham dự, em rất vui.”

Chương Vũ vỗ vai anh, nói: “Cảm ơn cái gì? Cậu đã gọi tôi một tiếng ‘anh’ thì tôi chính là một nửa người nhà của cậu. Chuyện vui thế này, sao tôi có thể không đến?”

Khương Vũ Thần sắp xếp xong chương trình âm nhạc mới đi tới, vỗ ngực nói: “Mình còn tưởng chuyến này mình uổng công rồi. Cặp nhẫn này là thiết kế mới nhất đấy, tối hôm qua mình mới cầm về. Nếu cậu nói không đồng ý, mình đau lòng chết mất.”

Đám bạn học dưới sân khấu cũng đi lên, Trần Hiểu Hiểu kiễng chân vỗ đầu Khương Vũ Thần: “Anh tranh phần làm gì, có đau lòng cũng là Chấn Võ đau lòng. Mà phải nói, Vương Chấn Văn, bao nhiêu tế bào trên người chúng tôi đều bị cậu dọa sợ rồi, cậu đền bù tổn thất thế nào đây?”

Hạ Thừa Ân lập tức tiếp lời Hiểu Hiểu: “Vương Chấn Văn, cậu đùa giỡn thành nghiện rồi hả? Vừa rồi cậu giỡn như thật vậy, làm tôi tưởng rằng sau đó chúng tôi phải lấy nước mắt rửa mặt!”

Lời của anh cũng là lời trong lòng của những người khác, mấy người phía sau phụ họa: “Đúng vậy, tôi đã đi tìm khăn rồi.”

“Tôi thì không hề lo lắng. Các cậu không biết đấy thôi, Chấn Văn đã thích Chấn Võ từ cấp ba, nay được người ta cầu hôn, sao có thể không đồng ý?”

Hạ Vũ Hào lên tiếng, lập tức bị mấy người hiếu kỳ vây lấy.

“Chuyện là thế nào?”

“Sao cậu biết?”

“Muốn nghe kể hả? Hoan nghênh mọi người tới nghe!”

“…”

Chấn Văn ôm eo Chấn Võ, nhìn đám bạn học nhốn nháo hóng chuyện, cậu hắng giọng, lớn tiếng nói: “Chỗ này vẫn còn một chiếc bánh ngọt lớn chờ được cắt đấy!”

Đám người lập tức yên tĩnh, từ quanh Chấn Văn chậm rãi vây tới chỗ bánh ngọt, nhìn Chấn Võ, Chấn Văn cùng nhau cắt bánh, mùi thơm hấp dẫn, đến cả Hà Tiểu Tiểu gầy gò cũng không nhịn được mà nếm thử.

Bữa tiệc bắt đầu, đám sinh viên vui vẻ ăn uống, thưởng thức đồ ăn. Có mấy người hóng chuyện lại vây quanh Hạ Vũ Hào muốn nghe kể chuyện, nhưng Hạ Vũ Hào lại đột nhiên không muốn kể nữa. Kết quả bị mấy người đi theo hỏi riết, làm cậu thấy phiền vô cùng.

Bốn người lớn thì ngồi bên chiếc bàn trong góc, nhìn đám trẻ ồn ào. Chương Vũ trầm ngâm nhìn Liễu Ngu như đang suy nghĩ gì đó, cảm khái nói: “Tôi thật nhớ thời gian chúng ta học đại học, cuộc sống lúc đó thật giống thần tiên.”

Liễu Ngu nhìn Chấn Văn cúi đầu thì thầm với Chấn Võ đang vui như đứa trẻ: “Đúng vậy. Nhưng chúng ta lại quên mất, vui quá sẽ hóa buồn.”

Ăn uống no nê, mọi người di chuyển ra ngoài. Vùng ngoại ô ban đêm, gió nhẹ thổi qua, ánh sao lấp lánh trên bầu trời cao trong, rời xa náo nhiệt nơi thành thị khiến người ta cảm thấy khoan khoái.

Mọi người túm năm tụm ba ngồi trên thảm cỏ, chơi trò chơi, tán gẫu, hoặc nằm xuống ngắm những vì sao, thả lỏng cơ thể.

Chấn Văn và Chấn Võ tách xa những người khác, nằm trên thảm cỏ, không nói gì, chỉ thỉnh thoảng ghé sang hôn người bên cạnh, ngắm nhìn bầu trời đầy sao.

Chấn Võ giơ tay nhìn đồng hồ lần nữa, vội ngồi dậy, kéo Chấn Văn dậy theo.

“Anh muốn đi đâu?”

Chấn Võ không trả lời, chỉ nhìn đồng hồ, thời gian chuyển đến chín giờ hai mươi tám phút, trên bầu trời, pháo hoa nở rộ giữa không trung, hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người, đổi lấy những tiếng reo vui.

Pháo hoa lúc nở thành hình đóa hoa, lúc lại có hình trái tim, làm cả một mảnh trời sáng rực.

Môi Chấn Văn khẽ nhếch, nhìn pháo hoa trên bầu trời, cảm xúc trong lòng hoàn toàn khác với lúc ngắm pháo hoa ở Disney mấy ngày trước. Cậu nghiêng đầu nhìn sườn mặt Chấn Võ – anh cũng đang ngước mắt nhìn lên bầu trời, hôn anh lần thứ n trong ngày. Chấn Võ cúi đầu nhìn cậu, vì vừa uống một ít sâm banh mà ánh mắt anh hơi mông lung, men say và tình yêu trộn lẫn, làm Chấn Văn không thể dời mắt.

“Cảm ơn anh. Sinh nhật này thật sự rất hạnh phúc.”

“Anh cũng rất hạnh phúc.” Anh kéo tay Chấn Văn, nhìn nhẫn đeo trên hai bàn tay, hài lòng tựa đầu lên vai Chấn Văn, nhắm mắt lại: “Ngày 28 tháng 9 bảy năm trước, là ngày đầu tiên anh bước vào cuộc sống của em.”

Chấn Văn nằm trên đầu gối Chấn Võ, không nói gì, chỉ không ngừng vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón tay Chấn Võ.

Bữa tiệc náo nhiệt đến gần mười một giờ mới kết thúc. Tất cả bạn học tham gia đều được sắp xếp xe đưa về.

Sau khi nhóm bạn cuối cùng ra về, cả căn biệt thự cũng đã được người làm quét dọn sạch sẽ.

Chấn Văn, Chấn Võ chúc ba mẹ ngủ ngon rồi về phòng mình. Chấn Võ có chút đứng không yên, vốn men say đã được gió đêm thổi tan, trước khi tiệc tàn anh lại uống thêm mấy ly sâm banh nữa.

Chấn Võ cởi cúc áo trên cổ mình, nhưng một lúc lâu vẫn không cởi được. Chấn Văn đưa tay cởi giúp, Chấn Võ đứng không vững, cả người ngã lên giường phía sau, thuận tiện ôm lấy Chấn Văn, làm cậu không thể động đậy.

Chấn Văn ghé lên người Chấn Võ, đầu áp lên lỗ tai anh, nghe Chấn Võ nói nhỏ bên tai mình: “Chấn Văn, suýt chút nữa anh đã bị em dọa chết. Anh còn tưởng em thật sự không đồng ý.”

Chấn Văn khẽ nói: “Nếu như em thật sự không đồng ý, anh sẽ thế nào?”

Chấn Võ cười khổ nói: “Nếu em thật sự không đồng ý, năm sau anh sẽ cầu hôn lại, năm sau nữa cũng cầu hôn, cho đến khi em đồng ý mới thôi.”

Chấn Văn khẽ cười nói: “May mà hôm nay em đã đồng ý, nếu không sẽ bị anh làm phiền chết mất.”

“Em chê anh phiền sao?”

Chấn Văn lắc đầu: “Không, nói đùa thôi, sao em có thể chê anh phiền? Em yêu anh còn không hết.” Nói xong cậu chống người, cởi áo của Chấn Võ, cởi được một nửa, cậu đột nhiên dừng lại.

Chấn Võ nắm tay Chấn Văn, khẽ hỏi: “Sao vậy?”

Chấn Văn cúi đầu nhẹ hôn Chấn Võ, sau mỗi cái hôn đều ngẩng đầu nhìn ánh mắt mơ màng của anh, cho đến khi nhiệt nóng chảy tràn, cậu mới bắt đầu dùng sức hôn anh.

Chấn Võ cười ngốc hỏi trong quãng nghỉ giữa những nụ hôn: “Em muốn đánh lén anh à?”

Chấn Văn chậm rãi cởi từng cúc áo của Chấn Võ, liếm láp vành tai Chấn Võ, ghé vào lỗ tai anh, khẽ nói: “Em còn phải đánh lén sao? Anh ngoan ngoãn nằm đó, món ngon dâng tới miệng, sao em có thể bỏ lỡ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.