Văn Võ Song Toàn

Chương 131



Chấn Võ nhìn chằm chằm mặt Lý Nam, muốn tìm trên đó nét chột dạ sau khi nói dối, nhưng nhìn đi nhìn lại, gương mặt kia không hề còn nét bối rối như ban đầu nữa, mà là vẻ bất khuất không chịu khuất phục.

Trong lòng Chấn Võ lập tức phác thảo ra một khả năng, nhưng lại không sao tưởng tượng ra được cảnh tượng đó.

Kể từ khi bước chân vào Minh thị, Chấn Võ luôn rất tự hào, tập đoàn Minh thị tựa như một dây chuyền vô cùng hoàn hảo, mỗi bộ phận đều cực kỳ hoàn mỹ. Sau này Chấn Văn sẽ thừa kế một Minh thị như vậy, anh cũng sẽ cùng chung vinh nhục với Minh thị. Chỉ cần nghĩ đến chuyện, trong lòng anh đã sôi trào nhiệt huyết.

Dù biết máy móc nào cũng đều có khuyết điểm, đều có chỗ không được hoàn hảo, nhưng cũng bởi vậy mới cần có sát hạch, cần thay đổi nhân viên, nhưng anh vẫn luôn cho là những người được giữ lại đều vô cùng ưu tú, mà người có thể lên đến chức quản lý lại càng xuất sắc, giàu kinh nghiệm, là chọn một trong trăm người, giống như Tô Vũ Tình vậy.

Phản ứng đầu tiên của Chấn Võ là phủ nhận, anh thốt lên: “Không thể nào! Nếu như trong công ty có kẻ như vậy, tại sao bao lâu nay không ai tố cáo? Chẳng lẽ tất cả đều chịu bị… bị…”

Lời của anh nghẹn lại. Anh đột nhiên nhớ tới lần nhìn thấy Diệp Thành Nghiệp trong ngày đầu tiên tới công ty, hành động kỳ lạ của những nhân viên nữ đi chung thang máy, lại nhớ đến cô gái ngồi khóc trên bậc cầu thang giống như Lý Nam, nhớ tới cái tên của những nữ nhân viên của phòng Khai thác liên tục thay đổi, dường như tất cả đều hướng tới khả năng này.

Chấn Võ thấy Lý Nam cắn chặt môi, khó xử quay đầu nhìn sang nơi khác, ngón tay vặn vào nhau như sắp bẻ gãy, làm anh không sao nói ra hết câu.

Thái độ của Lý Nam khẳng định không phải là giả vờ. Chấn Võ đột nhiên không biết phải nói gì, anh phát hiện miệng lưỡi mình khô khốc.

Chấn Võ vượt qua người Lý Nam, đi vào phòng bếp, muốn rót nước, lại nhận ra tay mình toàn vết máu, đành phải đi tới vòi nước, mở vòi, xoa ngón tay, cũng nhân lúc này làm cho đầu óc mình tỉnh táo lại.

Chấn Võ chợt nhớ tới câu Hà Trung Trung hay nói: Hoan nghênh đến với thế giới của người trưởng thành. Anh cho là mình đã thấy được thế giới của người trưởng thành, mặt nạ giả dối để che giấu mục đích của người trưởng thành luôn làm anh hoài nghi cuộc sống. May mắn Chấn Văn không phải là người như thế, ít nhất anh còn có gia đình rất chân thành, thẳng thắn.

Ngay khi anh cho rằng mình đã hiểu một phần thế giới của người lớn, hiện thực tàn khốc lại lật đổ hoàn toàn ý nghĩ của anh.

Chấn Võ đột nhiên có cảm giác ghê tởm, tựa như nhìn thấy một con giòi trên chiếc bánh kem ngọt ngào, miếng bánh ngon lành chỉ vì con giòi đó mà phải ném vào thùng rác.

Lý Nam theo vào, thấy anh cầm cốc lên, vội đi tới, nhấc ấm nước. Chấn Võ đặt cốc xuống, nhìn Lý Nam rót đầy cốc nước, mới bưng lên, uống một hơi cạn sạch.

Đặt cốc xuống bàn, Chấn Võ nhìn Lý Nam, dù cảm thấy ghê tởm, anh vẫn muốn biết toàn bộ sự thật. Lúc này anh đã không còn quan tâm đến cảm nhận của Lý Nam được nữa.

Anh mở miệng nói: “Chị có thể kể chi tiết chuyện đó được không?”

Lý Nam mím chặt môi hồi lâu mới lên tiếng: “Nói ra có ích gì đâu? Vẫn chẳng thay đổi được gì.”

Chấn Võ nhìn cánh tay bị thương của mình, nói: “Ít nhất tôi có quyền được biết tại sao tôi lại bị thế này?”

Lý Nam áy náy nhìn cánh tay của Chấn Võ: “Không phải cậu nói cần sát trùng sao? Thuốc ở đâu? Xử lý vết thương trước đã.”

Chấn Võ thấy cô nàng né tránh, không muốn nói ra cũng không ép buộc. Có lẽ cô nàng cần thời gian, vậy thì anh sẽ cho cô nàng một chút thời gian, nhưng anh nhất định phải biết.

Đến khi Lý Nam vụng về băng bó xong cho anh, Chấn Võ liếc nhìn băng gạc bị quấn lộn xộn trên tay, lại đưa mắt chăm chú nhìn mặt cô nàng, dáng vẻ sẵn sàng lắng nghe.

Lý Nam nhìn ‘tác phẩm’ của mình, mặt hơi đỏ lên, sắp xếp lại hòm thuốc, thấy không còn cớ gì để thoái thác nữa, đành hít sâu một hơi, rồi nói: “Cậu muốn nghe chuyện gì?”

Chấn Võ nhìn thẳng vào mắt Lý Nam: “Toàn bộ! Tôi muốn biết toàn bộ câu chuyện của chị.”

Lý Nam nhìn quanh phòng của Chấn Võ, thở dài, nói một câu dường như không liên quan: “Phòng này của cậu là thuê à?”

Chấn Võ hơi nhíu mày, nhưng vẫn gật đầu, không thúc giục, chờ nghe cô nàng nói lời mình muốn nghe.

“Thật tốt. Nhà tôi ở Đài Nam, tôi đến đây cũng phải thuê phòng. Phòng của tôi chỉ bằng gian phòng khách này của cậu thôi.”

“Chị muốn nói gì?” Cuối cùng Chấn Võ không nhịn được nữa mà hỏi.

Lý Nam không trả lời câu hỏi của Chấn Võ, nói tiếp: “Ba mẹ tôi đi làm thuê, thu nhập không nhiều, tôi còn có một em trai và một em gái. Với hoàn cảnh của gia đình tôi, có thể cho con cái đi học đã là cố hết sức rồi, vậy mà tôi còn lên đến đại học, còn học chuyên ngành khá tốt. Tôi vốn định bỏ học, mặc dù rất tiếc, nhưng học phí đại học thực sự quá sức với gia đình tôi. Nhưng ba mẹ tôi không đồng ý, họ nói nếu tôi đã thi đậu thì nên học tiếp, ít nhất trong nhà chúng tôi có một người giỏi giang, tương lai mới có thể thoát khỏi cảnh nghèo khó. Cho nên bọn họ cắn răng ăn mặc tằn tiện nuôi tôi học đại học, thậm chí còn từng cho em gái tôi nghỉ học để dành tiền cho tôi. Tôi dốc sức học hành, còn đi làm thêm ngoài giờ học, cố gắng giúp gia đình giảm bớt gánh nặng, khó khăn lắm mới đợi được đến khi tốt nghiệp. Lúc xin việc, được Minh thị nhận vào làm, người nhà tôi ai nấy đều vui mừng đến muốn đốt pháo, tôi cũng vui đến mức cả đêm không ngủ, nghĩ cuối cùng cũng có thể làm được gì đó cho ba mẹ và các em.”

“Vốn dĩ tất cả đều giống như tôi mong ước. Tôi vào Minh thị, sau một năm thực tập, vào đến vòng sát hạch, tất cả tốt đẹp tựa như một giấc mơ không có thật. Trong giai đoạn sát hạch, có một ngày Diệp Thành Nghiệp gọi tôi vào phòng làm việc của gã.” Lý Nam siết chặt vạt áo của mình, những lời tiếp theo nghe như nghiến răng mà nói, “Gã nói thành tích của tôi không quá tốt, cần phải cố gắng nhiều hơn mới có thể được ở lại Minh thị. Tôi bày tỏ mình nhất định sẽ cố gắng hơn nữa, hy vọng quản lý cho tôi cơ hội chứng minh bản thân.”

Nói đến đây, Lý Nam đột nhiên nghiến răng ken két làm Chấn Võ giật mình, hết hồn nhìn cô nàng.

“Tôi thật sự căm ghét bản thân tại sao lại nói không dùng não, y như một người ngu như vậy!”

Chấn Võ bước tới gần Lý Nam, ngồi xuống, nhẹ giọng nói: “Chị nói không có gì sai cả, dù là ai cũng sẽ nói như vậy.”

Lý Nam không nhìn anh, nói tiếp: “Kể từ đó tôi chủ động làm rất nhiều công việc, ngày ngày tăng ca, cố gắng hoàn thành công việc sớm nhất có thể, sốt sắng muốn chứng minh bản thân. Đến một ngày, tôi tăng cả đến bảy giờ tối, mọi người trong phòng đều đã về hết, nhưng tôi vẫn chưa xong việc. Diệp Thành Nghiệp đột nhiên đi ra nói có việc muốn giao cho tôi. Đương nhiên là tôi vui vẻ nhận lời, đi vào phòng làm việc của gã. Gã đưa cho tôi một đống tài liệu, sai tôi sắp xếp lại. Dù đã rất mệt, nhưng tôi vẫn cắn răng làm. Đến chín giờ tối, công việc sắp hoàn thành, gã đưa cho tôi một ly nước trái cây, khi đó tôi còn cảm động, nghĩ rằng gã là một người sếp quan tâm đến cấp dưới.” Lý Nam dừng lại, hơi thở trở nên gấp gáp, nặng nề, môi run rẩy, ánh mắt tràn đầy hối hận, nhục nhã, đau đớn, ngón tay vẫn quấn chặt mép áo, gần như sắp xé rách vải áo vốn không phải chất liệu tốt của mình.

Chấn Võ nhẹ chạm lên tay cô nàng. Lý Nam lại như bị phỏng mà hất tay anh ra, lùi lại đến sát mép ghế sofa, ánh mắt dần tụ lại trên người Chấn Võ, tựa như lúc này mới thoát ra khỏi hồi ức.

“Tại sao chị không tố cáo ông ta?” Vẻ mặt Chấn Võ nghiêm trọng, anh hỏi.

Lý Nam thở hắt ra một hơi, tựa như muốn đẩy hết khổ sở tích tụ trong lòng ra ngoài, sau đó hít vào một hơi thật sâu, rồi mới đáp: “Bởi vì tôi không dám!”

“Tại sao? Mặc dù ông ta là quản lý nhưng cũng không thể một tay che trời. Trên ông ta còn có giám đốc, tổng giám đốc cơ mà?”

Lý Nam cười lạnh: “Lúc tôi tỉnh lại, câu đầu tiên tôi nói là: Tôi sẽ tố cáo ông! Gã lại chẳng chút sợ hãi, còn đưa điện thoại cho tôi, đọc số tổng giám đốc. Tôi do dự, dáng vẻ không chút sợ hãi đó của gã làm tôi hoảng hốt. Gã nói tôi đang trong thời gian sát hạch, nếu như tôi tố cáo gã, gã có thể nói là tôi nóng lòng muốn qua vòng sát hạch mà dụ dỗ gã. Gã còn nói gã đã chụp ảnh lại, nếu như gã phát tán ảnh đó lên mạng thì danh dự của tôi sẽ mất sạch. Đến lúc đó, người nhà của tôi sẽ biết, chẳng những tôi không thể ở lại Minh thị, mà tiền đồ cũng sẽ bị hủy hoại. Nhưng nếu như tôi giữ im lặng, tôi sẽ có cơ hội qua vòng sát hạch, trở thành nhân viên chính thức. Tôi có thể làm gì được đây? Sức khỏe của ba mẹ tôi không tốt, hai em chưa trưởng thành, tôi phải có việc làm, càng không thể để ba mẹ nhìn thấy hình ảnh đó của mình. Ngoại trừ im lặng, tôi còn có thể làm gì khác?”

Chấn Võ siết chặt nắm tay, đứng bật dậy, cắn môi, bước quanh hai vòng rồi mới lại ngồi xuống: “Nhưng tôi đã nhìn thấy kết quả sát hạch của chị, không đủ tiêu chuẩn, chuyện đó là sao?”

Lý Nam lau nước mắt nói: “Bởi vì tôi không thể chịu đựng nổi nữa. Gã càng ngày càng quá đáng, tôi thật sự không thể chịu đựng thêm được nữa, tôi đã sẩy thai một lần rồi. Nếu còn tiếp tục như vậy, tôi sẽ phát điên mất. Cho nên tôi đã lấy hết dũng khí để từ chối gã. Gã không nói một lời, chỉ cười, sau đó không tìm tôi nữa. Tôi còn ngây thơ tưởng rằng mình đã thoát khỏi gã, mãi cho đến khi biết mình không qua sát hạch. Tôi đi tìm gã, chất vấn gã, gã cười lạnh nói gã sẽ không để người phụ nữ từng có quan hệ với gã ở lại công ty. Gã vẫn không hề chột dạ mà nói tôi sẽ không thể kiện gã được, tôi dây dưa với gã lâu như vậy, gã hoàn toàn có thể nói tôi vì yêu mà sinh hận, đến lúc đó mất cả chì lẫn chài, cuối cùng tôi vẫn trắng tay.”

“Vì vậy mà chị định giết ông ta?”

Lý Nam lắc đầu nói: “Tôi chỉ muốn làm gã bị thương. Lấy mạng tôi đổi mạng gã, gã không xứng! Nhưng tôi không ngờ lại làm liên lụy đến cậu, thật đấy. Bình thường gã luôn tan làm vào giờ đó, tôi đã tính toán rất kỹ càng, ai ngờ cậu lại tình cờ xuất hiện ở đó.”

Chấn Võ cười khổ: “Đúng vậy, tôi thành kẻ chết thay rồi.”

Lý Nam hơi cúi đầu, đôi mắt rưng rưng nhìn Chấn Võ, nói: “Cậu biết hết tất cả mọi chuyện rồi, cậu sẽ không báo cảnh sát chứ?”

Chấn Võ lắc đầu: “Báo cảnh sát không có lợi với Minh thị, cũng không giúp ích gì cho chị. Dù cuối cùng ông ta bị xử tội thì cũng sẽ làm liên lụy đến rất nhiều người khác. Giống như chị nói, ông ta không xứng.”

Lý Nam thở ra một hơi, nét mắt vừa thả lỏng lại trở nên mất mát, không cam lòng, một hàng nước mắt chảy xuống gò má.

Chấn Võ vội rút ra khăn tay đưa cho cô nàng: “Được rồi, chị đừng khóc. Có lẽ chuyện này sẽ không kết thúc ở đây đâu. Thời gian này chị cứ xem như mình được nghỉ phép, rất có thể mấy ngày nữa chị sẽ đi làm lại.”

Lý Nam lau nước mắt, nước mũi, tiếng cười đặc giọng mũi: “Cậu không cần an ủi tôi đâu. Tôi đã nghĩ kỹ rồi, kết quả xấu nhất là tôi về quê. Dù sao tôi cũng tốt nghiệp đại học, tuy rằng chưa chắc đã tìm được một công ty tốt như Minh thị, nhưng tìm được một công việc có thể nuôi gia đình thì hẳn là không khó.”

“Chị nghĩ được như vậy thì thật tốt.” Chấn Võ nhìn đồng hồ, đã gần mười một giờ.

Lý Nam vội đứng lên, nhìn Chấn Võ nói: “Bây giờ tôi đi được rồi chứ?”

Chấn Võ cầm chìa khóa xe, nói: “Tôi đưa chị về.”

Lý Nam nhìn Chấn Võ thật lâu, lắc đầu nói: “Không cần đâu. Cậu bị thương, nên nghỉ ngơi sớm đi. Còn nữa, thật sự xin lỗi cậu.” Nói xong cúi người rất sâu.

Chấn Võ lúng túng tránh đi: “Chị làm gì vậy? Được rồi, tôi đã nói không sao rồi mà. Hơn nữa tôi nhất định phải đưa chị về nhà. Với lại, tôi cũng muốn ra ngoài.”

“Đã muộn thế này rồi cậu còn đi đâu?” Lý Nam hỏi xong mới nhận ra mình không nên hỏi câu này, vội ngậm miệng lại.

Chấn Võ không mấy quan tâm, đáp: “Tôi đi gặp một người bạn. Cùng đi chứ?”

Lý Nam nhìn Chấn Võ đã đi ra tới cửa, đứng chờ mình. Cô nàng mỉm cười, lại ngay lập tức thu lại nụ cười, cúi đầu đi ra.

Sau khi đưa Lý Nam về nhà, Chấn Võ lái xe đến quán rượu, nhìn đồng hồ, gần mười hai giờ, quán rượu vẫn mở cửa. Anh đi vào bên trong, nhìn góc Chương Vũ thường ngồi, không có người, không khỏi có chút thất vọng.

Ông chủ quán rượu thấy anh bước vào, vội đi ra nói: “Cậu tới tìm cậu ta hả? Đã lâu cậu ta không tới, hình như bận rộn đến mức quên hết mấy người bạn chúng ta rồi.”

Chấn Võ vốn định tìm Chương Vũ mua say, nhân tiện hỏi ý kiến anh chút chuyện, bây giờ xem ra chỉ có thể gọi điện cho cảnh sát Liễu thôi. Ai bảo số điện thoại anh ta để lại cho anh là số của cảnh sát Liễu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.