Văn Võ Song Toàn

Chương 138



Chấn Võ mím môi nhìn gương mặt tròn của Yến Thành đứng đối diện, không hiểu sao lại cảm thấy nét mặt lúc này hoàn toàn không hợp với anh ta.

Từ khi biết Yến Thành đến bây giờ, đây là lần đầu anh thấy anh ta tức giận. Đôi mắt thường nheo lại của Yến Thành lúc này đang trừng anh, môi mím chặt, tựa như đã hạ quyết tâm sẽ không cười.

Suy nghĩ trong đầu Chấn Võ chuyển nhanh. Tình huống này vốn không nên xuất hiện mới phải. Nhưng nhìn dáng vẻ của Yến Thành thật không giống nói đùa, cộng thêm thái độ khác thường của những người anh gặp hôm nay, anh như đã lờ mờ đoán ra được gì đó.

Chấn Võ nhíu mày, cắn môi, im lặng một lát rồi nói: “Anh có thể nói cho tôi biết trước, tại sao anh biết không?”

“Lúc thư ký của Tổng giám đốc gửi thông báo đã gửi nhầm một bức ảnh, là ảnh gia đình của Tổng giám đốc, sau đó đã lập tức thu hồi, tôi không tận mắt nhìn thấy, nhưng người khác thì có. Nói vậy nghĩ là cậu đúng là mang họ Vương?”

Chấn Võ thở dài, thầm nghĩ: Thư ký kia mắc sai lầm đúng lúc quá! Anh bất đắc dĩ lắc đầu, nói: “Anh đã biết rồi, còn hỏi tôi làm gì?”

“Tôi chỉ muốn xác nhận chắc chắn. Chúng ta quen biết nhau bao lâu, ở trước mặt cậu, tôi không giấu diếm bất cứ chuyện gì, có phải cậu cảm thấy rất buồn cười không?”

Chấn Võ lắc đầu, nghiêm túc nhìn Yến Thành, chân thành nói: “Tôi chỉ là một thực tập sinh, chưa bao giờ nghĩ tới việc mình mang họ Trương hay họ Vương. Ngoài công việc, tôi coi anh là bạn bè, chưa từng nghĩ đến chuyện khác.”

Yến Thành nhìn vào mắt Chấn Võ một lúc, đột nhiên bật cười, đập mạnh lên vai Chấn Võ: “Tôi biết ngay cậu không phải là người thủ đoạn mà. Nhưng cậu che giấu tốt thật đấy, tất cả mọi người đều bị lừa. Cái tên Trương Lực Cần cũng rất hợp với cậu. Vậy tên thật của cậu là Vương Chấn Võ? Cái tên này nghe thật kỳ cục, hoàn toàn không hợp với cậu.”

Chấn Võ cười khổ: “Sao lại không hợp?”

“Nhìn cậu hào hoa phong nhã chứ sao. Mọi người nói trong ảnh còn có một chàng trai nữa, là em trai của cậu, tên Vương Chấn Văn. Tôi thấy cái tên Chấn Văn hợp với cậu hơn. Bọn họ còn nói hai người các cậu không hề giống nhau, đáng tiếc tôi không được nhìn thấy.”

Nghe thấy tên Chấn Văn, trái tim Chấn Võ co rút, trong đầu lại hiện lên bóng lưng anh thấy hôm qua, anh vội gạt đi.

“Em ấy không phải em trai ruột của tôi.” Chấn Võ chỉ nói đến đây, anh sợ nói nhiều sẽ không ngăn được mình, nói ra những lời không nên nói. Dù sao trong lòng anh có rất nhiều lời muốn thổ lộ, lại không có chỗ để thổ lộ.

Yến Thành tỏ vẻ vỡ lẽ, thấy Chấn Võ không có ý định nhiều lời, cũng không hỏi nữa.

Đây chính là nguyên nhân Chấn Võ thích Yến Thành, anh ta không nói nhiều.

“Nãy giờ tôi vẫn muốn hỏi cậu, tay cậu bị sao thế?” Yến Thành nhìn vết máu ứ đọng trên mu bàn tay của Chấn Võ, quan tâm hỏi.

“Không có gì. Hôm qua dạ dày tôi không thoải mái nên truyền nước ấy mà.”

“Nhất định là cậu gặp phải một y tá tay nghề kém cỏi rồi, làm tay của cậu biến thành như vậy.”

Chấn Võ cười khan, không nói gì.

Từ chỗ Yến Thành trở lại phòng làm việc, những người trong phòng đều cúi đầu làm việc, không còn đưa mắt nhìn anh như sau giờ ăn trưa nữa, hẳn là đã bị Lưu Lam nhắc nhở.

Thấy anh đi vào, Lưu Lam vẫy tay.

Chị ta là người duy nhất không thay đổi thái độ với anh. Không phải chị ta là người bình tĩnh, mà bởi vì chị ta đã đoán ra được từ trước. Chấn Võ cảm thấy chị ta là người rất có năng lực làm lớn.

Anh giấu bàn tay đã chuyển sang màu xanh lơ ra sau lưng, đi tới.

Lưu Lam đưa một xấp tài liệu cho anh: “Cậu đọc trước những tài liệu này, mười phút nữa quản lý đi họp, cậu đi theo.”

Chấn Võ đáp lại một tiếng, cũng không hỏi tại sao, nhận tài liệu, lặng lẽ quay về bàn làm việc của mình, cẩn thận lật xem.

Mười phút sau, Tô Vũ Tình từ phòng làm việc đi ra. Chấn Võ đã cầm ba túi tài liệu chờ sẵn ở cửa phòng, đi sau lưng Tô Vũ Tình tới thang máy.

Thang máy đang từ tầng một đi lên, Tô Vũ Tình quay đầu nhìn quanh, rồi đưa mắt nhìn phía trước, nói nhỏ: “Cậu quen biết Yến Thành?”

Chấn Võ liếc sườn mặt gợi cảm của Tô Vũ Tình, trả lời ngắn gọn: “Vâng.”

“Cậu ta là người thế nào?”

“Chị muốn hỏi về công việc hay con người?”

“Chuyện công việc không liên quan tới tôi.”

“Tôi cảm thấy có lẽ anh ấy sẽ là một bạn trai rất tốt.”

Tô Vũ Tình liếc mắt nhìn Chấn Võ, khóe môi hơi mỉm cười, rồi lập tức giấu đi, quay đầu bước vào thang máy.

Thang máy lên đến tầng mười bảy thì dừng lại. Cửa thang máy mở ra, Diệp Thành Nghiệp xuất hiện trước cửa. Ánh mắt ông ta hấp háy ngắm nghía Tô Vũ Tình, nhìn thấy Chấn Võ thì hơi khựng lại, rồi bước vào, đứng cách Tô Vũ Tình chừng mười phân.

Chấn Võ đứng sau Tô Vũ Tình tinh tường nhận thấy ánh mắt liếc trộm cùng khóe môi giật giật của gã. Người này thật khiến anh căm ghét.

Mấy người đi vào phòng họp, đã có hai quản lý phòng ngồi sẵn. Vị trí của Vương Tuần Dương vẫn trống, còn khoảng tám phút nữa là tới giờ họp.

Tô Vũ Tình ra dấu cho Chấn Võ ngồi xuống chiếc ghế mới đặt gần cửa ra vào, bên cạnh một chiếc bàn nhỏ, như là chuẩn bị riêng cho anh.

Ba phút sau, quản lý của các phòng khác lục tục đi vào. Không ngoài dự tính, bọn họ đều chuyển mắt nhìn Chấn Võ, lại đều làm như không có việc gì, đi đến vị trí của mình, ngồi xuống.

Cách giờ họp ba phút, Vương Tuần Dương đi vào, theo sau là một người dáng vẻ như thư ký. Tất cả quản lý thấy ông đi vào đều đứng dậy, cho đến khi Vương Tuần Dương ngồi xuống.

Vương Tuần Dương liếc mắt nhìn Chấn Võ, lại quét mắt nhìn mọi người một lượt, rồi mới bắt đầu cuộc họp.

Cuộc họp hôm nay là cuộc họp quản lý các phòng diễn ra một tháng một lần, báo cáo tổng kết kết quả của tháng này cùng kế hoạch của tháng sau. Tập trung vào số liệu các phòng báo cáo, sau khi quản lý báo cáo xong, Vương Tuần Dương chuẩn xác đặt ra câu hỏi mấu chốt, đưa ra thảo luận, cuối cùng lựa chọn phương án giải quyết tốt nhất.

Tô Vũ Tình phòng nhân sự tổng kết thay đổi về số lượng nhân sự và kết quả sát hạch, báo cáo kế hoạch sát hạch và nội dung đào tạo cho nhân viên mới trong tháng sau.

Vương Tuần Dương nhìn tài liệu trong tay, nói: “Tỷ lệ nhân viên mới ở phòng Khai thác vẫn nhiều nhất, tỷ lệ đào thải cũng là nhiều nhất. Vấn đề ở đâu?”

“Thông báo tuyển dụng nhân viên mới của phòng Khai thác nghiêm chỉnh tiến hành theo tiêu chuẩn, chỉ có cao hơn tiêu chuẩn, chứ tuyệt đối không thấp hơn. Đào tạo, sát hạch nhân sự cũng căn cứ theo quy trình dành cho nhân viên mới của phòng Nhân sự. Thường thì ở giai đoạn thực tập thích ứng với công việc và sát hạch năng lực nghiệp vụ mới nhận ra những nhân viên không phù hợp.” Diệp Thành Nghiệp tằng hắng nói: “Trong giai đoạn sát hạch bắt buộc, đúng là nhiều nhân viên tập sự có thành tích không tệ, nhưng thái độ và năng lực trong công việc thực tế lại không đủ. Rất nhiều nhân viên không thích ứng được với cường độ công việc của phòng Khai thác, dẫn đến công việc bị trì trệ, chất lượng công việc thấp.”

Vương Tuần Dương nhíu mày nói: “Vấn đề này hình như cứ cách một thời gian lại xuất hiện, có thể nhận ra đây là vấn đề thông thường. Lúc đánh giá năng lực và thái độ của nhân viên mới, anh có dựa trên tiêu chuẩn được định lượng cụ thể để phòng Nhân sự bổ sung vào quy trình huấn luyện không?”

Diệp Thành Nghiệp gõ bút nói: “Trạng thái của mỗi nhân viên mới không giống nhau, năng lực cũng không đồng đều, rất khó để quy chuẩn.”

Vương Tuần Dương phớt lờ lý do ông ta đưa ra: “Kỳ huấn luyện nhân viên mới là ba tháng, trong thời gian này, công ty cũng tiêu tốn nhân lực, vật lực, tài lực. Ngoài lãng phí thời gian, sức lực và tinh thần, chúng ta càng phải nghĩ đến việc ổn định nhân lực, tránh lãng phí không cần thiết.”

Diệp Thành Nghiệp cướp lời: “Phòng Khai thác của chúng tôi không giống những phòng khác, cần phải thường xuyên đổi mới. Tôi cảm thấy người mới có thể mang đến sáng tạo không ngừng. Đây cũng không phải chuyện xấu.”

Quản lý phòng Kế hoạch không đồng ý: “Nhưng thường xuyên thay đổi nhân sự sẽ làm ảnh hưởng trái chiều đến uy tín của công ty.”

“Kết quả sát hạch của chúng ta rất rõ ràng, người bị đào thải cũng không thể nói gì, sao lại có ảnh hưởng trái chiều?”

Vương Tuần Dương đưa tay ý bảo hai người ngừng tranh cãi: “Dù có ảnh hưởng trái chiều hay không, chúng ta đều phải xem xét lại số liệu này. Quản lý Diệp, anh đề xuất một phương án có thể giải quyết vấn đề này, ngày mai báo cáo cho tôi.”

Diệp Thành Nghiệp còn muốn nói thêm nữa, nhưng Vương Tuần Dương không cho ông ta mở miệng đã mời người tiếp theo báo cáo, ông ta chỉ đành nuốt lại những lời muốn nói.

Cuộc họp gần kết thúc, Vương Tuần Dương nhìn Chấn Võ, nói: “Hôm nay chắc hẳn mọi người đều đã nhìn thấy bức ảnh bị gửi nhầm. Đây là sai lầm của tôi, bức ảnh vốn được đặt trong cặp hồ sơ trên bàn. Trương Lực Cần chính là Vương Chấn Võ, con trai của tôi. Bây giờ Chấn Võ đang học đại học, tới công ty để thực tập. Tôi đưa Chấn Võ tới công ty là để Chấn Võ học hỏi kinh nghiệm, hiểu biết từ những vấn đề cơ bản, học thêm bản lĩnh từ các vị. Tương lai Chấn Võ có thể gánh vác được trách nhiệm lớn hơn hay không thì còn phải xem năng lực của cậu ấy. Tôi hy vọng mọi người hãy đối xử với Chấn Võ như một nhân viên bình thường, không cần đặc cách.”

Các vị quản lý đang ngồi trên bàn họp đều gật đầu, nhưng trong lòng làm thầm nghĩ: không biết thì thôi, đã biết rồi thì thật khó đối xử như một nhân viên bình thường.

Diệp Thành Nghiệp nhìn Tô Vũ Tình, lại nhìn Chấn Võ, nét mặt không hề nhẹ nhàng như những người khác.

Vương Tuần Dương nói xong đứng dậy rời đi, lúc đi ngang qua Chấn Võ nói: “Con vào phòng làm việc của ba.”

Chấn Võ cầm tài liệu, chờ các vị quản lý khác rời đi, chào Tô Vũ Tình rồi mới đi vào phòng làm việc của Tổng giám đốc.

Phòng làm việc của Vương Tuần Dương là căn phòng có tầm nhìn tốt nhất tòa nhà, với một vách tường là cửa sổ sát sàn. Cách bày trí trong phòng cũng rất đơn giản, không có đồ dùng dư thừa hay đồ trang trí xa xỉ. Bàn làm việc của ông ở gần cửa sổ, nhưng Vương Tuần Dương không ngồi đó, mà ngồi xuống chiếc ghế sofa bày giữa phòng.

Thấy Chấn Võ đi vào, Vương Tuần Dương vỗ vị trí bên cạnh, ý bảo anh tới đó ngồi.

Chấn Võ do dự một chút rồi mới đi tới, ngồi ở chỗ này thì anh không giấu được tay mình nữa rồi.

Quả nhiên, Vương Tuần Dương cau mày kéo tay Chấn Võ, nhìn: “Tay con bị sao thế?”

“Không sao ạ. Hôm qua con ăn phải thứ gì đó nên bị đau bụng, phải vào bệnh viện truyền nước. Bây giờ đã không sao rồi.”

“Con tự đi bệnh viện? Sao không nói cho ba mẹ biết?”

“Không, bạn con đưa con đi ạ. Truyền nước xong là không vấn đề gì nữa, cũng không nghiêm trọng nên con mới không nói cho ba mẹ.”

Vương Tuần Dương hiền từ nhìn Chấn Võ, nói: “Con ở bên ngoài phải chú ý ăn uống, nếu không ổn thì về nhà, hoặc mẹ con đến ở cùng con.”

“Không cần đâu ạ, con vẫn luôn rất chú ý, hôm qua chỉ là không may. Ba yên tâm, về sau con sẽ chú ý hơn.”

Vương Tuần Dương thở dài, không tiếp tục nói chuyện này nữa: “Chuyện ngày hôm nay con nhất định phải nói ra suy nghĩ của mình. Ba nghe, con nói đi.”

Chấn Võ cười khổ: “Ba, chuyện đã như vậy, dù con nói gì cũng không còn tác dụng nữa.”

“Ba nghe lời con, để con và Chấn Văn đồng thời lộ diện, như vậy có thể xem như vẹn cả đôi bên chưa?”

Chấn Võ gật đầu: “Ba suy tính rất chu toàn. Anh Chương cũng đã điều tra rồi.” Chấn Võ mở túi tài liệu trong tay ra, đưa tài liệu bên trong cho Vương Tuần Dương.

Vương Tuần Dương xem xét rất kỹ, lông mày nhíu lại càng chặt, cuối cùng ném tài liệu lên bàn, giận dữ nói: “Diệp Thành Nghiệp này, uổng công ba còn nói đỡ cho gã, không ngờ gã lại làm nhiều chuyện bôi nhọ Minh thị như vậy.”

Chấn Võ thấy huyệt thái dương của Vương Tuần Dương nảy lên, vội xoa dịu: “Ba đừng tức giận, bị người như vậy chọc tức, làm tổn hại đến sức khỏe thì thật không đáng.”

Vương Tuần Dương gõ ngón tay lên tài liệu trên bàn: “Phải nhanh chóng xử lý chuyện của gã, không thể để người thế này ở lại Minh thị! Chấn Võ, con đã có kế hoạch, bây giờ cũng đã có thân phận, con hãy lập tức xử lý chuyện này. Ba chỉ có hai yêu cầu là làm nhanh gọn và làm trong yên lặng. Có chuyện gì, ba ở phía sau chịu trách nhiệm.”

Chấn Võ suy nghĩ một lúc rồi nói: “Con biết rồi ạ. Trong hai ngày con sẽ giải quyết xong. Nhưng không biết ba đã suy tính đến người sẽ tiếp nhận vị trí của ông ta chưa ạ?”

“Con nghĩ sao? Con nắm giữ hồ sơ của nhân sự ở tất cả các phòng, con thấy người nào thích hợp?”

“Con đã tổng hợp hồ sơ nhân viên cao cấp trong phòng Khai thác, ba xem sao ạ.” Chấn Võ lấy một xấp tài liệu khác đưa cho Vương Tuần Dương.

Vương Tuần Dương nhìn Chấn Võ, hơi bất ngờ: “Con đã chuẩn bị đầy đủ cả rồi.”

Chấn Võ cười, không đáp. Vương Tuần Dương xem tài liệu, rút ra một tập: “Hồ sơ của người này không tệ, con xem đi.”

Chấn Võ nhìn gương mặt hơi phát tướng trên hồ sơ, cười nói: “Con sẽ lưu ý. Có lẽ anh ta là người thích hợp nhất, cũng có thể là người không thích hợp nhất.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.