Văn Võ Song Toàn

Chương 147



Bước vào công ty, Chấn Văn lập tức thu dáng vẻ lười biếng lại, đi bên cạnh Chấn Võ như đã biến thành một người khác. Mặc dù anh không cố tỏ vẻ, nhưng vẫn làm người khác ngưỡng mộ nhìn theo. Dường như Chấn Võ bước qua cánh cửa là một người ở thế giới khác, cho dù mặt anh vẫn mang vẻ ôn hòa, nhưng lại khiến người khác không dám tiếp cận.

Chấn Văn cùng Chấn Võ vào thang máy, cùng đáp lại lời chào hỏi của các nhân viên, bắt được ánh mắt kính sợ khi bọn họ nhìn Chấn Võ, Chấn Văn cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.

Nhìn sườn mặt Chấn Võ, trái tim Chấn Văn rung động. Người này vẫn luôn là kiêu ngạo của cậu, dù cho đã nhiều năm trôi qua, cho dù bản thân cậu đã có thể đảm nhận được trách nhiệm, nhưng mỗi khi đứng bên cạnh Chấn Võ, cậu vẫn không tự chủ mà bước theo anh.

Chấn Văn như cảm thấy mình quay trở về quãng thời gian cùng Chấn Võ đi học, đi chơi trước kia, làm cậu vừa quen thuộc vừa lạ lẫm.

Cậu đã nhìn thấy những bức ảnh chụp của Chấn Võ trong các hoạt động công khai, nhưng khi thật sự đứng bên cạnh anh, cảm giác xúc động này hoàn toàn khác xa khi nhìn qua ảnh chụp.

Bước ra khỏi thang máy, nhân viên ở tầng mười bảy đều đã tự giác làm việc. Dọc đường đi, thỉnh thoảng Chấn Văn bắt gặp ánh mắt kinh ngạc hay cái nhìn chăm chú của bọn họ.

Mà cái nhìn chăm chú càng rõ ràng hơn khi hai người gặp cô trợ lý xinh đẹp. Lúc nhìn thấy cậu, ánh mắt cô trợ lý kia lộ rõ vẻ sửng sốt, nhưng rất nhanh đã được thay thế bằng trạng thái làm việc chuyên nghiệp đã được huấn luyện nghiêm khắc.

Vào phòng làm việc, Chấn Võ ấn Chấn Văn ngồi xuống ghế sofa: “Có muốn ăn gì không?”

Chấn Văn cười, lắc đầu: “Đây là công ty, không phải anh nên sắp xếp cho em một ít công việc để làm hay sao?”

“Vậy em muốn làm gì?”

“Vậy em ngồi đây làm gì? Đâu thể chơi game?”

Chấn Võ cười: “Được rồi, sẽ có việc cho em, đừng gấp gáp.”

Lý Nam vẫn đứng bên cạnh lúng túng không biết nên thông báo nội dung công việc hay nên đi ra ngoài trước. Cũng may là Chấn Võ đã ngồi xuống vị trí của mình, lúc quay ra nhìn cô nàng, đã trở lại dáng vẻ nghiêm nghị thường ngày.

Thấy Chấn Võ như vậy, Lý Nam lại cảm thấy yên tâm. Lúc này cô mới thông báo lịch trình làm việc hôm nay của anh.

“Những việc khác không vấn đề gì, nhưng bữa trưa và bữa tối để trống, sau này cũng đừng sắp xếp các buổi đàm phán vào khoảng thời gian này nữa.”

“Vâng. Còn gì cần điều chỉnh không ạ?”

Chấn Võ nhìn tài liệu trên bàn, lật xem: “Đây là toàn bộ tài liệu của công ty Hữu Minh?”

“Đúng vậy. Có cần tôi ở lại không ạ?”

“Không cần, cô ra ngoài đi. À khoan, cô chuẩn bị ít bánh ngọt và nước trái cây. Mang thêm một cái ghế giống của tôi vào đây.”

Lý Nam liếc nhìn Chấn Văn đang ngồi trên ghế sofa, rồi mới đáp: “Vâng.”

Chờ Lý Nam đi ra ngoài, Chấn Võ vời Chấn Văn. Chấn Văn đi đến bên cạnh bàn làm việc của anh, nhìn tài liệu về công ty của mình đặt trên bàn, lưu luyến lật qua lật lại.

“Lát nữa xem cùng anh xem có gì không khớp không. Nếu như không có sẽ phân bổ đến các phòng phù hợp.”

“Thật không nỡ, giống như tự tay đưa đứa nhỏ mình nuôi lớn cho người khác vậy.”

“Không đúng. Bây giờ em không chỉ có một đứa con.” Nói xong, Chấn Võ vươn tay kéo Chấn Văn. Chấn Văn bị bất ngờ, ngã ngồi lên đùi Chấn Võ, vội giãy dụa muốn đứng dậy: “Làm gì vậy? Người khác nhìn thấy bây giờ!”

Chấn Võ ôm chặt eo Chấn Văn để cậu thôi giãy dụa, nghiêng đầu nhìn gương mặt đã đỏ lên của cậu: “Vị trí này sau này sẽ là của em, ngồi đây cũng không có gì khác cả.”

Chấn Văn dùng sức thoát khỏi cánh tay Chấn Võ, đứng lên, lùi lại vị trí tay Chấn Võ không với tới được mới quay đầu nhìn anh, vẻ mặt hơi tức giận: “Em không đồng ý! Hôm qua ba cũng đã nói rồi, em có thể nghỉ ngơi một thời gian, không cần vội vàng đến công ty làm việc.”

“Em nói lời không giữ lời.”

“Em nào có?”

“Anh nhớ có người từng nói sẽ nuôi anh, anh chỉ cần đẹp trai là được, bây giờ hình như là đang đảo ngược lại.”

Chấn Văn tìm kiếm những lời đã ước định với Chấn Võ trong trí nhớ, cười nói: “Anh cũng nói không cần em nuôi, cho nên anh phải nói lời giữ lời.”

“Nói vậy tức là em phụ trách ‘nuôi’ khẩu vị của anh, anh phụ trách nuôi em?”

“Cũng không hẳn. Em sẽ thừa kế cổ phần của ba, đến lúc đó có thể kiếm tiền như anh.”

“Ôi chao, anh đột nhiên hối hận, hôm qua anh không nên đồng ý với ba nhanh như vậy.”

“Muộn rồi, anh không còn cơ hội đổi ý nữa.”

Đang nói, cửa phòng chợt vang lên tiếng gõ, Lý Nam đi vào, tay bưng trà bánh, hai nhân viên vệ sinh phía sau đẩy một chiếc ghế lớn tới bên cạnh bàn làm việc của Chấn Võ, vị trí rất vừa vặn.

Trong hai tiếng sau đó, Chấn Văn và Chấn Võ đối chiếu toàn bộ tài liệu của công ty Hữu Minh, kể cả hồ sơ nhân sự, báo cáo tài chính, báo cáo tài sản.

Sau khi hoàn thành, Chấn Võ gọi Lý Nam vào, sai cô nàng mời quản lý các phòng tham dự cuộc họp vào nửa giờ nữa. Sau đó kéo Chấn Văn ra ăn chút bánh ngọt, rồi lại cầm tài liệu, kéo cậu đi lên tầng mười tám.

Vào phòng họp tầng mười tám đợi không lâu, Vương Tuần Dương và sáu người khác lục tục đi vào.

Chấn Văn biết bọn họ là cổ đông của tập đoàn, nhưng đây là lần đầu tiên cậu chính thức gặp mặt bọn họ. Ánh mắt dò xét của vài người phóng tới làm Chấn Văn căng thẳng.

Chấn Võ không nói cho cậu biết cuộc họp này là đại hội cổ đông.

Chấn Văn nhỏ giọng oán trách bên tai Chấn Võ: “Sao anh không nói cho em biết đây là đại hội cổ đông?”

“Nói cho em biết, em có chịu tham gia không? Được rồi, đã tới rồi thì cứ bình tĩnh.”

Chấn Văn buồn bực lén trừng Chấn Võ, chả trách sáng nay Chấn Võ lại kiên quyết ép cậu mặc vest, đeo cà vạt, còn nói gì mà mặc quá tùy ý sẽ ảnh hưởng tới hình tượng của công ty.

Chấn Văn nhìn Vương Tuần Dương ngồi trên ghế Tổng giám đốc đối diện, bây giờ có không bình tĩnh cũng không được, cậu đâu thể bỏ chạy?

Chấn Văn lập tức điều chỉnh trạng thái, nghiêm túc lắng nghe Chấn Võ phát biểu.

Nội dung của đại hội cổ đông lần này là về việc sáp nhập công ty Hữu Minh về dưới trướng tập đoàn Minh thị. Sau khi giới thiệu xong, Chấn Võ đưa micro cho Chấn Văn.

Lần này Chấn Văn suýt phun ra máu. Không phải cậu chỉ dự thính thôi sao? Nội dung quan trọng như vậy lại không hề cho cậu thời gian để chuẩn bị.

Nhưng tên đã lên dây, Chấn Văn chỉ có thể cắn răng, nhận lấy micro, bắt đầu trình bày về mục đích thành lập công ty Hữu Minh, lợi nhuận… giống như trong báo cáo cậu vừa chỉnh lý lại.

Trong lúc gián đoạn, Chấn Văn liếc Chấn Võ, kẻ đầu xỏ đang chống cằm, hăng hái nhìn cậu, nào giống như đang họp, rõ ràng là đứng xem cuộc vui.

Sau khi trình bày xong, các cổ đông lần lượt hỏi một số vấn đề liên quan đến công ty, Chấn Văn giải đáp từng câu hỏi một. Dù sao cũng là công ty do chính mình sáng lập, cho nên cậu thuộc mỗi chi tiết như lòng bàn tay.

Toàn bộ quá trình Vương Tuần Dương đều chăm chú quan sát Chấn Văn, khóe môi không giấu được nụ cười, vô cùng hài lòng với biểu hiện của cậu. Vốn lúc Chấn Võ đưa ra ý tưởng sẽ để Chấn Văn trình bày về tình hình của công ty Hữu Minh, ông còn do dự, nhưng bây giờ ông đã hoàn toàn yên tâm rồi.

Hôm qua, lúc nhìn thấy Chấn Văn, ông cũng cảm nhận được Chấn Văn đã thay đổi. Ngoại trừ đau lòng vì con trai mình gầy hơn, đau lòng con trai mình bao năm qua phải chịu vất vả, đồng thời cũng cảm thán con trai đã thật sự trưởng thành rồi.

Là con trai của ông, nhưng Chấn Văn chưa từng được nhận bất cứ đãi ngộ đặc biệt nào, ngược lại còn phải chịu bao nhiêu đau khổ, áp lực. Cho nên lúc Chấn Văn nói muốn nghỉ ngơi, ông lập tức đồng ý.

Đối với ông bây giờ, ai kế thừa sản nghiệp đã không còn quan trọng nữa. Hai đứa con trai đều ưu tú, tình cảm lại tốt, người một nhà hòa hợp, vui vẻ cũng là phúc của ông rồi.

Cuộc họp kết thúc, mấy cổ đông đều vô cùng hài lòng. Lúc cùng Chấn Văn rời phòng họp, Diệp Văn Liên còn nhẹ vỗ vai cậu, lặng lẽ khích lệ cậu.

Chấn Võ ở đằng sau luôn dõi mắt nhìn cậu, cười đến không khép miệng được, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt tức giận của Chấn Văn.

Bước vào thang máy, Chấn Văn khoanh tay, híp mắt nhìn Chấn Võ: “Nói đi, mục đích của anh là gì?”

“Không có mục đích gì cả. Anh chỉ đột nhiên nghĩ rằng nếu em trình bày sẽ có sức thuyết phục hơn anh. Không kịp thương lượng với em, em không để bụng chứ?”

“Anh còn dám nói em không để bụng chứ?” Không có kế hoạch là việc làm hoàn toàn không giống với phong cách của Chấn Võ, sức thuyết phục chỉ là lý do giả dối! Cậu đang định nổi nóng, thang máy đã dừng ở tầng mười bảy.

Cửa thang máy mở ra, Lý Nam đã đợi sẵn ở bên ngoài. Chấn Văn đành nuốt những lời tức giận trở vào. Ngay sau đó, Chấn Võ lại kéo Chấn Văn trong thang máy ra, đi thẳng vào phòng họp.

Lý Nam cố gắng khiến nét mặt của mình vẫn giữ vẻ bình tĩnh như thường, theo sát sau lưng hai người, đưa tài liệu trong tay cho Chấn Võ.

Chấn Văn vùng thoát khỏi tay Chấn Võ: “Em tự đi được! Tóm lại là anh muốn em theo ý của anh, có đúng không?”

Chấn Võ chỉ là cười, ánh mắt tỏ ý ‘chỉ em hiểu anh’, sau đó cúi đầu đọc lướt tài liệu.

Đến phòng họp ở tầng mười bảy, quản lý các phòng đã đến đông đủ, đang túm năm tụm ba nhỏ giọng trò chuyện với nhau, thấy Chấn Võ và Chấn Văn đi vào thì lập tức yên lặng.

Có mấy người đã từng nhìn thấy ảnh của Chấn Văn, sau khi nhận ra cậu thì chăm chú quan sát, đồng thời trong đầu tưởng tượng ra cảnh anh em tranh giành gia sản.

Mà lúc này, Chấn Văn vô cùng sửng sốt nhìn chằm chằm Hạ Vũ Hào ngồi xéo phía đối diện, hoàn toàn quên mất tức giận vừa rồi.

Sao Hạ Vũ Hào lại ở đây?

Dường như biết Chấn Văn đang có rất nhiều thắc mắc, cuộc họp lần này Chấn Võ nói vô cùng ngắn gọn, làm Lý Nam vừa mở laptop lên, chuẩn bị viết biên bản trở tay không kịp.

Sau khi giới thiệu Chấn Văn, quản lý các phòng đều được phát tài liệu về công ty Hữu Minh, rồi cùng nhau phân tích số liệu của từng hạng mục. Chấn Võ giao cho bọn họ trong vòng một ngày phải trình kế hoạch phát triển công ty Hữu Minh trong ba năm tới.

Mặc dù là cuộc họp ngắn, nhưng Chấn Võ lại ba lần nhấn mạnh phải đầu tư vào công ty Hữu Minh, phối hợp với công ty Hữu Minh mở ra thị trường quốc tế. Ai nấy đều lĩnh hội được một điều, đó là công ty Hữu Minh mới là con ruột.

Cuộc họp kết thúc, Hạ Vũ Hào nháy mắt, vẫy tay với Chấn Văn rồi mới theo những người khác rời đi.

Chấn Văn theo Chấn Võ trở lại phòng làm việc, vừa đóng cửa đã kéo Chấn Võ lại, hỏi: “Sao Vũ Hào lại ở đây?”

Chấn Võ đỡ Chấn Văn ngồi xuống ghế sofa, rót một cốc nước, đặt vào tay cậu.

“Anh mau nói đi, em sốt ruột chết đi được.”

“Năm thứ hai đại học, mẹ Hạ Vũ Hào mắc bệnh nặng, cần tiền lo thuốc men, cậu ta phải quay lại quán bar trước kia để làm thêm. Vốn đã kiếm đủ tiền chữa bệnh, nào ngờ chưa tới một năm sau, bệnh của mẹ Hạ lại tái phát, chẳng những cần điều trị lâu hơn, mà mẹ Hạ cũng không thể đi làm nữa. Hạ Vũ Hào tiếp tục đi làm thêm. Nhưng trước đó cậu ta đã hứa với Tử Hiên sẽ không đi làm ở quán bar nữa, mà những công việc khác lại chỉ đủ lo sinh hoạt mà thôi, càng chưa nói đến tiền chữa bệnh. Khâu Tử Hiên có giúp, nhưng dù sao cũng cần số tiền lớn trong thời gian dài, Hạ Vũ Hào không muốn tiếp tục làm phiền anh ta. Đúng lúc Minh thị tuyển thực tập sinh, anh khuyên cậu ta thử xem sao, dù sao đãi ngộ của Minh thị dành cho thực tập sinh cũng tương đối cao so với những công ty khác. Cho nên, cậu ta vào công ty làm việc. Kết quả, cậu ta làm rất liều mạng, chẳng những đạt được thành tích tốt nhất phòng Marketing, tiền lương cao nhất, mà không lâu sau còn được đề bạt lên làm quản lý, khiến chính anh cũng vô cùng kinh ngạc.”

“Sức khỏe của mẹ Hạ đã tốt chưa?”

“Bây giờ ngoại trừ không thể làm việc nặng, chất lượng cuộc sống không tệ.”

“Khi nào rảnh chúng ta đi thăm mẹ Hạ đi. Đã lâu không gặp dì ấy.

“Bây giờ dì ấy sống cùng Khâu Tử Hiên, chúng ta hỏi Vũ Hào xem khi nào thuận tiện.”

Chấn Văn im lặng hồi lâu mới nhớ ra chủ đề dang dở trong thang máy, nhưng tức giận trong lòng đã không còn, cậu cũng không muốn khơi lại nữa, chỉ hơi khó chịu mà cảnh cáo Chấn Võ: “Em không muốn chuyện hôm nay lặp lại lần thứ hai, nếu không cẩn thận em xử anh đó!”

Chấn Võ nhổm người dậy, kéo Chấn Văn sang, hôn cậu, không buông ra, cũng không đáp.

Trở lại bàn làm việc, ngồi xuống ghế, thả lỏng cơ thể, nhẹ bóp huyệt Thái Dương, mệt mỏi nói: “Chấn Văn, em quay về đi. Một mình anh làm không nổi.”

Chấn Văn nhẹ mím môi, rồi thở dài, đi đến đằng sau Chấn Võ, nhẹ bóp huyệt Thái Dương cho anh, từ trên cao nhìn xuống mặt Chấn Võ, ở góc độ này anh cực kỳ đẹp trai. Cậu nhỏ giọng hỏi: “Em nhìn thấy ở tầng này còn có một phòng Phó tổng, anh không giới thiệu người đó sao?”

Chấn Võ cười khổ nói: “Chị ta ấy hả? Một tháng trước nghỉ sinh rồi, cũng dự định nghỉ việc. Cho nên vị trí đó đang bỏ trống.”

“Nếu như em đồng ý, anh có đãi ngộ gì cho em?”

Chấn Võ bắt lấy bàn tay đang ôm mặt mình của Chấn Văn, ngửa đầu nhìn cậu: “Em muốn gì anh sẽ cho em thứ đó.”

“Vậy em cần suy nghĩ xem mình muốn gì rồi mới quyết định.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.