Văn Võ Song Toàn

Chương 21



Quẹo vào ngõ nhỏ, lập tức thấy yên tĩnh hơn rất nhiều. Hai bên ngõ nhỏ không có nhiều cửa hàng mà phần lớn là các hộ gia đình, lúc này tất cả đều đang bận rộn chuẩn bị bữa tối, trong ngõ thỉnh thoảng mới có một, hai người vội vã về nhà.

Lưu Nguyên Thanh nhìn cánh tay Chấn Võ, ân cần hỏi thăm: “Cánh tay của cậu đã đỡ chút nào chưa?”

“Không sao, cảm ơn.” Chấn Võ lơ đãng trả lời, ánh mắt như đang nhìn ngắm xung quang, tựa như rất hứng thú với cảnh trí trong ngõ nhỏ.

“Cánh tay cậu bị sao thế?” Hạ Vũ Hào nghiêng đầu nhìn cánh tay của Chấn Võ, lúc này mới phát hiện, bình thường đều là Chấn Võ cầm cặp sách cho Chấn Văn, hiện tại cặp sách của Chấn Võ lại ở trên vai Chấn Văn.

“Chỉ là bị thương ngoài da thôi.” Chấn Võ nhìn cánh tay mình, đúng lúc đụng phải ánh mắt lo lắng của Chấn Văn: “Thật sự không sao, em đừng lo.”

Chấn Võ càng nói mình không sao, Chấn Văn càng lo lắng. Bởi vì cậu biết Chấn Võ rất giỏi chịu đựng. Chấn Văn nhớ mẹ từng kể, lúc nhỏ, ba của Chấn Võ đánh bọn họ, anh ấy bị đánh văng ra cửa, đến lúc ba anh ấy ngủ, mẹ hỏi anh ấy có bị thương ở đâu không, Chấn Võ nói mình không bị làm sao, nhưng hôm sau trên gối đầu của anh ấy bê bết máu, thì ra Chấn Võ bị đụng chảy máu đầu, nhưng vẫn cố giấu, sợ mẹ lo lắng.

Nghe được chuyện này, Chấn Văn cảm thấy lồng ngực co rút, đau đớn vô cùng, đau lòng Chấn Võ lúc nhỏ bị đối xử như vậy, lại biết ơn vì dù trải qua chuyện như thế, Chấn Võ vẫn là một người rất ấm áp, cũng càng thêm tự trách bản thân không hiểu chuyện, lãng phí bao nhiêu thời gian vui vẻ bên Chấn Võ.

Bây giờ nhớ lại, ngực Chấn Văn vẫn như bị người bóp nghẹt. Chấn Văn vội chuyển tầm mắt, không muốn để Chấn Võ phát hiện ra trong mắt mình ngoài lo lắng ra còn có những cảm xúc khác.

“A, đúng rồi, đến đây thì rẽ phải.” Lưu Nguyên Thanh khoa tay múa chân chỉ vào một hẻm nhỏ phía bên phải, chính là con hẻm mà Chấn Văn vừa chuyển mắt nhìn sang.

Mấy người đi vào hẻm, không có đèn đường, rất tối. Dù vậy bọn họ vẫn nhận thấy phía trước chừng hai trăm mét có mấy thanh niên đang đứng vây lại với nhau, thỉnh thoảng còn truyền ra tiếng nữ sinh.

“Trả điện thoại cho tôi.” Tiếng nữ sinh giận dữ quát.

“Nếu em lấy được thì anh trả cho em.” Một giọng nói đầy trêu tức vang lên, đám bên cạnh cười vang, còn có người phụ họa: “Nếu không, cô em để các anh đây ôm một cái rồi sẽ trả lại, tiết kiệm sức lực biết bao.”

“Các người đừng quá đáng! Nếu anh tôi biết, anh ấy sẽ đánh các người răng rơi đầy đất.”

“Anh trai của cô em không phải đang ở đây sao? Cô em còn anh trai nào khác hả? Có phải là anh trai nuôi không?”

Mấy người thả chậm bước chân, Chấn Văn nhíu mày nhìn Hạ Vũ Hào và Chấn Võ. Giọng nói của bạn gái kia có chút quen tai, Chấn Võ và Hạ Vũ Hào cũng dùng vẻ mặt tương tự nhìn lại cậu, hiển nhiên bọn họ cũng đã nhận ra. Nghe giọng cô gái hình như chính là người vừa nói chuyện với bạn bè trong quán bánh ngọt.

Một tiếng ‘bốp’ vang lên cắt ngang tiếng giễu cợt của đứa con trai, đứa con trại bị đánh nổi giận: “Mày dám đánh tao? Chán sống rồi hả?”

Ngay sau đó vang lên tiếng kêu đau của cô gái, nghe rất chói tai.

Chấn Văn siết chặt quai cặp, lửa giận đã lên tới ngực, cậu vừa bước tới thì bị kéo lại.

“Ôi, chúng ta đừng xen vào, bọn họ nhìn không dễ chọc đâu.” Chấn Văn quay đầu, thấy người kéo áo mình là Lưu Nguyên Thanh chứ không phải Chấn Võ, lửa giận từ ngực lập tức xông lên đầu, dùng lực hất tay Lưu Nguyên ra: “Đừng đụng vào tôi! Nếu cậu sợ gây chuyện thì cút xa ra cho tôi.”

Chấn Văn nhìn Hạ Vũ Hào đang tròn xoe mắt bên cạnh: “Này, cậu quản hay mặc kệ?”

Hạ Vũ Hào xoa tay, cười lạnh: “Cậu vừa nói muốn xen vào mà, đúng lúc anh đây đang ngứa tay.” Không đợi Chấn Văn trả lời, Hạ Vũ Hào đã ném cặp sách chạy vọt tới.

Chấn Văn vừa cất bước đuổi theo, Chấn Võ đã túm lấy cánh tay Chấn Văn: “Em đứng lại cho anh, không được xông tới đó.”

“Tại sao? Đến lúc nào rồi còn bo bo giữ mình? Anh có còn là Trương Lực Cần mà em biết nữa không hả?”

“Đừng quan tâm anh là ai, dù sao anh cũng không cho phép em xen vào chuyện này.”

Chấn Văn muốn thoát khỏi tay Chấn Võ, Chấn Võ lại mạnh mẽ ôm chặt lấy cậu từ phía sau.

“Thả em ra, Vương Chấn Võ!”

“Không thả! Em không được đi!”

Mặc cho Chấn Văn giãy dụa thế nào đều không thoát ra được, cậu chỉ có thể trơ mắt nhìn Hạ Vũ Hào lấy một địch bốn, hăng hái chiến đấu.

Không biết là Hạ Vũ Hào lợi hại, hay là đám thanh niên kia quá yếu, một lúc sau đã một người không đứng thẳng được, ba người còn lại cũng đều bị đánh mấy cái.

Ba người kia thấy không có cơ may thắng được, cả đám liền loạng choạng chạy khỏi ngõ nhỏ. Đứa còn lại chậm rãi bò dậy, nương theo ánh đèn hắt vào mà nhìn Hạ Vũ Hào một cái, sau đó bất chấp đau đớn xoay người chạy.

Thấy đám người kia đã chạy xa, Chấn Võ mới buông tay, Chấn Văn vội chạy đến bên cạnh Hạ Vũ Hào, quan sát cậu: “Hạ Vũ Hào, cậu thế nào? Có bị thương không?”

“Mình không sao.” Nhìn nắm tay hơi ửng lên của mình, Hạ Vũ Hào rất đàn ông mà phủi tay.

“Bạn học Hạ Vũ Hào, cảm ơn bạn!” Nữ sinh kia vuốt lại mái tóc đã rối bù, lau nước mắt, đi đến bên cạnh Hạ Vũ Hào.

“Sao cậu biết tên tôi?”

“Vừa rồi cậu ấy gọi cậu như vậy mà.”

“À, không cần cám ơn tôi, tôi chỉ là ngứa tay thôi.” Nói xong, không nhìn bạn gái kia nữa, quay sang Chấn Văn nói: “Còn lại giao cho cậu, mình đi trước đây, còn làm nữa.”

“Ừ, thứ hai gặp.” Nhìn theo bóng lưng Hạ Vũ Hào rất nhanh đã biến mất, Vương Chấn Văn thở dài phiền muộn. Cậu biết Chấn Võ đã đi đến cạnh mình nhưng không thèm để ý đến anh, cúi đầu thấy tay anh đang cầm hai cái cặp sách, đưa tay cầm lấy đeo lên vai mình. Quay đầu nhìn phía sau, Lưu Nguyên Thanh đã chạy mất từ lúc nào.

Bạn gái nhặt một hộp bánh ngọt từ dưới đất lên, “Bạn học, cảm ơn!”

“Đừng nói vậy, chúng tôi cũng không giúp được gì. Cậu đi đâu? Chúng tôi đi cùng cậu đến nhà ga?”

“Ở phía trước, đi hết con hẻm này là đến nhà ga rồi.”

Con hẻm nhỏ càng lúc càng tối, chỉ thỉnh thoảng có một chút ánh sáng leo lét. Cậu thực sự bội phục sự can đảm của bạn gái này, nếu không có người đi cùng, sợ là cậu cũng không dám đi.

“Một mình cậu sao lại đi trong con ngõ tối tăm thế này?”

“Tôi đi mua bánh ngọt cho anh trai, hôm nay anh ấy làm phẫu thuật. Vì còn đường này gần nhà ga, tôi nghĩ sẽ đi nhanh hơn một chút, kịp trở về trước kia anh ấy tỉnh lại, có thể khiến tâm trạng của anh ấy vui vẻ hơn. Nào ngờ đụng phải đám nam sinh bắt nạt kia.”

“Vừa rồi tôi không nhìn rõ, bọn họ là học sinh sao?”

“Đúng vậy, mặc dù ăn mặc giống côn đồ, nhưng đều là học sinh, tôi từng nhìn thấy bọn họ mặc đồng phục.”

“Cậu có biết là học sinh trường học nào không?”

“Không biết. Xin lỗi bạn học, tôi đang vội, đi trước.” Trong lúc nói chuyện đã đi ra đến đường lớn, quả nhiên ngỏ nhỏ này rất gần nhà ga. Nữ sinh đón một chiếc taxi, ngồi lên, chẳng mấy chốc đã không thấy đâu nữa, xem ra thật sự đang rất vội.

“Chúng ta cũng về thôi.” Chấn Võ ở phía sau nhỏ giọng nói.

Chấn Văn hờn dỗi không quay đầu lại mà đi thẳng đến nhà ga, Chấn Võ cũng không đuổi theo cậu, giữ nguyên tốc độ theo phía sau.

“Em giận sao?” Tiếng nói dè dặt của Chấn Võ vang lên từ phía sau.

“Em không giận, mà là rất giận! Vừa rồi em vốn có thể làm anh hùng, nhưng bây giờ lại thành cẩu hùng!”

“Em không đánh được, xông tới chỉ có thể bị đánh, còn làm vướng chân vướng tay.”

“Đúng vậy, em vô dụng, không làm được gì hết, không làm được gì hết, anh hài lòng chưa?”

“Anh không nói vậy, anh chưa từng nghĩ thế, anh chỉ không muốn em bị thương.”

“Vậy anh không sợ Hạ Vũ Hào bị thương sao?”

“Nhìn là biết cậu ta có thể đánh lại được bọn họ. So với cậu ta, anh lo lắng cho em hơn.”

“Nói đến cùng vẫn là anh cho rằng em không có bản lĩnh.” Chấn Văn cảm thấy rất uất ức.

“Có bản lĩnh hay không không phải nhìn nhận ở việc có thể đánh nhau hay không. Hạ Vũ Hào cũng chỉ biết đánh nhau mà thôi.”

“Em thấy anh chính là không thích Hạ Vũ Hào! Không sao, nếu anh không thích cậu ấy, anh có thể nói thẳng, đừng vòng vo như vậy.”

“Anh không nói không thích cậu ta.”

“Nhưng anh rõ ràng…” Chấn Văn quay phắt người lại rống lên với Chấn Võ, nhưng vừa mới hét lên đột nhiên dừng lại.

Chấn Võ tay trái ôm cánh tay phải, đồng phục màu trắng bên phải đã đẫm máu, máu từ cánh tay chảy xuống, theo đầu ngón tay nhỏ xuống đất. Nhưng Chấn Võ lại chỉ lo lắng nhìn cậu, tựa như cánh tay đang chảy máu kia không phải của anh vậy.

“Anh thật sự không nghĩ như vậy. Chấn Văn, hãy tin anh.”

“Anh bị ngốc hả? Máu đã chảy thành thế này rồi mà vẫn cố nói mấy lời này với em?”

“Không sao, chỉ là vết thương bị rách ra thôi.”

“Thế này rồi còn không sao? Đợi máu chảy hết mới là có sao hả?” Chấn Văn vươn một tay ra đón taxi, tay còn lại muốn đỡ tay Chấn Võ nhưng lại không dám chạm vào. “Là do lúc nãy ôm em đúng không? Đến chính mình đang bị thương mà anh cũng không nhớ sao?”

Chấn Võ nhìn Chấn Văn sốt ruột đến chân tay luống cuống, lo lắng trong lòng lúc này mới được thả lỏng, xem ra em ấy không giận mình nữa rồi.

“Em đừng lo lắng, lát nữa về nhà băng bó lại là ổn thôi.”

“Không được, phải đi bệnh viện mới được, lỡ như bị nhiễm trùng thì sao?”

“Đây cũng đâu phải lần đầu bị thương, không dễ bị nhiễm trùng vậy đâu.”

“Anh còn nói nữa? Em chưa tính sổ với anh đâu đấy! Tại sao không nói chuyện anh bị thương cho em biết?”

“Anh chỉ là không muốn làm cho em lo lắng.”

“Vậy mẹ thì sao? Anh có nói cho mẹ biết không?”

“Anh cũng không nói. Chỉ là một vết thương nhỏ, không cần làm lớn chuyện lên như vậy.”

Chấn Văn hạ bàn tay đang vẫy xe xuống, bước tới gần Chấn Võ, nhìn anh chằm chằm, trầm giọng uy hiếp: “Em mặc kệ, về sau bất kể bị thương thế nào, anh không được giấu em. Nếu không, em sẽ không bao giờ để ý đến anh nữa.”

Chấn Võ nhìn Chấn Văn vì lo lắng cho mình mà vành mắt đỏ lên, chợt cảm thấy cánh tay bị thương không còn đau nữa, trước mắt chỉ còn lại đôi mắt và dáng hình quật cường của cậu, “Được, anh hứa với em.”

Nhận được câu trả lời ưng ý, Chấn Văn không nói thêm gì nữa, nghiêng đầu sang chỗ khác, tiếp tục vẫy xe. Cậu sợ nói thêm một câu nữa sẽ không thể che dấu được nghẹn ngào.

Không dễ gì mới bắt được một chiếc xe, Chấn Văn vội đỡ Chấn Võ lên, đến bệnh viện.

Chấn Võ không muốn làm cho mẹ lo lắng, kiên quyết không chịu gọi điện thoại cho mẹ. Xử lý xong vết thương, lúc về đến nhà đã gần tám giờ, cũng may trước đó bọn họ đã gọi điện xin về muộn nên mẹ đã về phòng nghỉ ngơi, mà Vương Tuần Dương chưa tới nửa đêm sẽ không về.

Chấn Văn giúp anh thay quần áo, rót nước, nhìn Chấn Võ uống xong thuốc tiêu viêm, đợi anh nằm xuống giường mới thở phào nhẹ nhõm.

“Buổi tối nếu thấy không thoải mái thì gọi em.”

“Được, anh biết rồi. Vậy phiền em giặt quần áo giúp anh, đừng để mẹ biết.”

“Em biết rồi, nhưng vết thương của anh lớn như vậy, có thể giấu bao lâu?”

“Yên tâm đi, anh có lòng tin có thể không để mẹ biết.”

“Đúng vậy, anh rất giỏi nha, từ nhỏ đã có bản lĩnh này.”

“Cảm ơn đã khen ngợi.”

“Có quỷ mới khen anh. Em đi đây.”

“Ừ, ngủ ngon, Chấn Văn.”

Chấn Văn vẫy vẫy tay, trở về phòng của mình, giặt sạch sẽ quần áo của Chấn Võ, tắm rửa xong, nằm xuống giường, từng chuyện phát sinh ngày hôm nay liền lần lượt tái hiện trong đầu. Nhớ lúc bác sỹ mở băng rạc đẫm máu ra, Chấn Văn mới nhìn thấy vết thương của Chấn Võ – vết thương nhìn có vẻ sâu. Chấn Võ ôm cậu, kết quả làm vết thương bị rách ra, lúc đó anh đau đến thế nào, nhưng anh vẫn ôm chặt cậu, chỉ vì lo lắng cậu có thể sẽ bị thương. Nhưng cậu lại ngu ngốc đến mức ngay cả Chấn Võ bị đau cũng không biết, dù rằng thời gian này cậu cố ý xa lánh anh, nhưng vẫn có dấu hiệu để nhận ra mà.

Lăn qua lăn lại một hồi, Chấn Văn không buồn ngủ chút nào, luôn cảm thấy thiếu đi thứ gì đó. Đúng rồi, Chấn Văn ngồi bật dậy, nhìn ra phía ngoài cửa sổ, là tiếng động, hôm nay không có tiếng Chấn Võ nhảy dây.

Mặc dù đã không tham gia đội bóng chuyền nữa nhưng mỗi sáng Chấn Võ vẫn chạy bộ, buổi tối thì nhảy dây, anh nói đã quen rồi, không nhảy sẽ khó chịu. Lúc thuê phòng, bọn cậu cũng cố tình chọn lầu một, chính là để thuận tiện cho thói quen này của anh. Ba lúc nào cũng nói cậu nên học theo anh, mà cậu lại luôn lấy cớ học bài trốn trong phòng.

Nhưng mà hình như gần đây quả thật có mấy ngày Chấn Võ không nhảy dây, giống như hôm nay vậy. Vỗ mạnh đầu một cái, Chấn Văn đau đầu suy nghĩ, chuyện rõ ràng như vậy mà cậu không phát hiện ra, cậu cũng không thèm hỏi thăm anh, không hề quan tâm là tại sao. Xoay người vùi đầu trong gối, Vương Chấn Văn ơi Vương Chấn Văn, mày tốt nhất là bị ngạt chết đi!

Càng nghĩ càng cảm thấy bản thân rất quá đáng, tự trách hơn một tiếng đồng hồ, nhìn điện thoại đã sắp đến mười rưỡi nhưng cậu không hề thấy buồn ngủ. Chấn Văn ngồi dậy, chân không lặng lẽ đến ngoài cửa phòng Chấn Võ. Cậu lắng nghe tiếng động bên trong, hẳn là anh ngủ rồi, mới nhẹ nhàng mở cửa, rón rén đi đến bên giường.

Nhờ ánh đèn đường bên ngoài cùng đèn ngủ trên đầu giường, nhìn dáng vẻ ngủ say của Chấn Võ, Chấn Văn đưa tay nhẹ nhàng sờ lông mày của anh, lướt qua sống mũi thẳng tắp, cuối cùng dừng trên môi anh.

Liệu Chấn Võ có như cậu không, có thích con trai như cậu không? Nếu như vậy, bọn cậu có thể ở bên nhau không? Năm một cấp ba gần kết thúc rồi, không thấy anh ấy thích cô gái nào cả, thậm chí không thèm nhìn đến con gái như cậu. Trong lòng Chấn Văn có chút vui mừng, nếu như vậy thì thật tốt.

Nhìn lần nữa, xác định Chấn Võ đúng là đang ngủ, cậu mới chậm rãi cúi đầu, hôn lên đôi môi mà ngày ngày cậu đều khát khao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.