Cục cảnh sát luôn là một nơi uy nghiêm, mà tại nơi uy nghiêm này, dù nói chuyện cũng đều thận trọng, người nhát gan còn không dám thở mạnh. Vậy mà người xông vào coi nơi này như chợ bán thức ăn, thích xông vào là xông vào, lại còn hò hét như thể không hề có cảnh sát ở đây.
Chuyện này khiến mọi người, kể cả những người trong phòng quan sát bên cạnh đều giật mình.
Người này tóc dài gần đến vai, râu ria lởm chởm, trên phần vai không bị tay áo che khuất có xăm hình một con rắn.
Người nọ còn chưa nói xong đã xông tới chỗ người bị thẩm vấn, nắm cổ áo gã, ghé sát mặt, nhìn thẳng vào mắt, khiến người đàn ông nọ sững người.
Người xông vào khàn giọng hung tợn hỏi tội: “Là mày hả? Dám đánh em trai tao?”
Cảnh sát bước đến, đang định túm lấy, thì người nọ đã buông ra, giơ hai tay lên: “Bình tĩnh. Xin lỗi. Tôi không làm gì gã, tôi chỉ muốn xem gã trông như thế nào thôi.”
Nói xong, cúi đầu nhìn người vẫn còn đang sửng sốt nhìn mình, nói bằng giọng rất nhẹ: “Tao chờ mày bên ngoài, trước khi đi ra nhớ để lại di ngôn!”
Rồi hệt như lúc tới, người nọ dứt khoát xoay người đi ra, còn thuận tay đóng cửa phòng thẩm vấn lại.
Phòng thẩm vấn im lặng ba giây, cảnh sát Ngô đưa tay vò tóc, giấu khóe môi cong lên như thành hình nụ cười. Lúc ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt hoảng sợ của người đối diện: “Cậu xem, vốn không phải việc của cậu, cậu lại chịu tiếng xấu thay kẻ khác. Cần gì phải thế chứ?”
“Nhưng… nhưng… Đây là cục cảnh sát, sao người đó có thể tùy tiện xông vào được? Các người gài bẫy tôi hả?”
Cảnh sát Ngô cười lạnh: “Gài bẫy cậu? Cần sao?” Nói xong quay đầu nhìn cảnh sát bên cạnh, “Cậu mang điện thoại di động của họ cho đội kỹ thuật kiểm tra, xem trước khi sự việc xảy ra có tin nhắn gì liên quan. Nếu đã có người sai khiến, chắc chắn sẽ để lại dấu vết.”
Người nọ căng thẳng nhìn cảnh sát kia đứng dậy, sắp bước ra ngoài thi hành mệnh lệnh, vội dậm chân nói: “Được rồi, tôi nói, nhưng các người có thể nói với người kia, không phải là tôi muốn gây sự với em trai của anh ta được không?” Nói xong, như thể nhớ lại ánh mắt nhìn mình lúc nãy, không nhịn được rùng mình một cái.
“Được. Bây giờ nói được chưa?”
Thấy cảnh sát ngồi xuống, người đàn ông này mới lau mồ hôi lạnh trên trán, nói: “Cũng không có gì. Một ngày nọ, một người nhìn có vẻ rất có tiền đến tìm tôi, nói tôi giúp người đó dạy dỗ hai người, chỉ cần dạy dỗ một chút là được, xong việc sẽ trả cho chúng tôi năm mươi vạn, còn cả chiếc đồng hồ này. Người đó cho tôi xem ảnh, nói với tôi bọn họ là người đồng tính, bảo tôi giả dạng rất ghét người như vậy.”
“Vậy là cậu không biết người kia là ai?”
Gã đàn ông vội gật đầu: “Đúng vậy, nhưng người có tiền kia trông rất đẹp trai, rất đỏm dáng.”
Chấn Văn, Chấn Võ nghe thế, quay sang nhìn nhau, không hẹn mà cùng nghĩ tới người hay đi theo Khương Vũ Thần, Dư Hải. Nhưng hai người đều im lặng, không nói ra, bàn tay rủ xuống bên người của Chấn Võ nắm chặt tay Chấn Văn.
“Được rồi. Lát nữa cậu tả lại dáng dấp người nọ, kỹ thuật viên của chúng tôi sẽ phác họa hình ảnh.” Cảnh sát Ngô đứng lên, dẫn cảnh sát ngồi cùng ra khỏi phòng thẩm vấn. Ngoài cửa, Liễu Ngu đã đứng chờ sẵn.
Cảnh sát Ngô dặn vị cảnh sát đi cùng: “Cậu đi kiểm tra tin nhắn trong điện thoại di động của gã xem có vấn đề gì hay không.” Rồi mới dẫn mấy người đến phòng làm việc của ông.
Trong văn phòng, người đàn ông vừa rồi xông vào phòng thẩm vấn đang nằm ngủ trên ghế sa lon, giống như từ đầu tới giờ anh vẫn nằm đây, chưa từng rời đi. Từ nãy đến giờ mới có sáu, bảy phút, vẫn mà anh đã ngủ đến ngáy lớn rồi.
Liễu Ngu vỗ lên mặt người nọ, gọi anh dậy: “Dậy đi, lát về nhà rồi ngủ tiếp.”
Chương Vũ lập tức mở đôi mắt có vài tia máu ra, mơ màng nhìn mấy người đột nhiên xuất hiện bên cạnh, xoa mặt, vặn cổ, rồi mới ngồi thẳng người dậy.
Chấn Văn nhìn Chương Vũ đã trở nên sạch sẽ, tóc buộc ở sau đầu, để lộ vầng trán đầy đặn, làn da ngăm đen, mũi rất lớn, phía dưới ria mép là đôi môi như cười như không, ánh mắt sáng ngời bắn ra xung quanh, lúc này đang lười biếng nhìn Chấn Võ: “Thế nào? Tên kia bị dọa sợ chứ?”
Chấn Võ cười gật đầu: “Cảm ơn anh Chương.”
Cảnh sát Ngô ngồi xuống, nhìn người trong phòng làm việc của mình tựa như chính anh ta mới là chủ nhân nơi này, ánh mắt nghi hoặc nhìn Liễu Ngu: “Cậu ta là ai? Hôm nay có chút hơi quá, nếu chuyện này truyền ra ngoài, uy nghiêm của cục cảnh sát chúng tôi đâu còn nữa.”
Liễu Ngu bất lực cười: “Cậu ấy trước kia là người cộng tác với tôi, bây giờ là thám tử tư. Vụ án lần này cậu ấy giúp tôi rất nhiều. Vừa rồi là tôi bảo cậu ấy vào, một người xa lạ không phải cảnh sát đột nhiên xông vào đe dọa, thường sẽ đánh vào tâm lý của tội phạm, có thể phá vỡ sự cảnh giác của chúng.”
Chấn Văn, Chấn Võ nhìn Liễu Ngu, vừa rồi Chương Vũ không hề vào căn phòng bên cạnh, có vẻ như Liễu Ngu cũng không động đến điện thoại di động, hai người họ liên lạc bằng cách nào?
Cảnh sát Ngô đột nhiên bật cười: “Hóa ra là vậy. Phương pháp của anh xem như có tác dụng, anh bạn diễn xuất không tệ, tên kia bị dọa đến khiếp đảm.”
Ra dấu cho hai anh em ngồi xuống, Liễu Ngu cũng ngồi trên ghế sa lon, bên cạnh Chương Vũ, hơi dựa người ra sau, tạo tư thế thoải mái, xong mới nói: “Nếu như đổi thành người khác diễn sẽ không có hiệu quả đâu. Trong mắt người này có dao găm đó.”
“Thật sao?” Cảnh sát Ngô gượng cười hai tiếng, không tiếp tục thảo luận đề tài này nữa, rõ ràng là không quá tin tưởng.
Liễu Ngu cũng không nói gì thêm.
Cảnh sát Ngô nhìn Chấn Văn, Chấn Võ, vừa thầm kín đánh giá vừa nói: “Hai cháu vẫn cần tường trình chuyện đã xảy ra. Chúng tôi lập hồ xong thì các cháu có thể về.”
Chấn Văn hỏi: “Vậy người đứng phía sau thì thế nào? Bị xử lý ra sao? Mấy người này nữa?”
Cảnh sát Ngô cau mày nói: “Mấy người này sẽ bị giam giữ mười lăm ngày. Còn kẻ chủ mưu phía sau, nếu như có thể tìm ra, cũng sẽ bị xử lý tương tự.”
Chấn Võ vội đè Chấn Văn vẫn còn muốn nói thêm lại: “Chú cảnh sát, nếu như kẻ chủ mưu là vị thành niên thì sao?”
Cảnh sát Ngô nhìn Chấn Võ chằm chằm hỏi: “Cháu biết kẻ chủ mưu là ai?”
Chấn Võ lắc đầu: “Cháu không chắc chắn. Nhưng nếu đúng như vậy thì sao?”
Cảnh sát Ngô bóp huyệt Thái Dương: “Nếu là vị thành niên thì là chuyện khác rồi. Chuyện này nói sau.”
Chương Vũ lướt qua Liễu Ngu nhìn Chấn Võ: “Lực Cần, cậu không cần để ý đến nữa. Nếu nơi này không thể cho cậu câu trả lời thỏa đáng, anh sẽ giúp cậu đòi lại.”
Cảnh sát Ngô ho khan một tiếng: “Dù cậu có là bạn của cảnh sát Liễu, ở cục cảnh sát, lại ở trước mặt cảnh sát nói những lời này, thật quá kiêu ngạo.”
Chương Vũ lập tức híp mắt cười nói: “Ai da, tôi sai rồi, ngài cảnh sát thứ lỗi. Trẻ nhỏ ấy mà, dù sao cũng nên trấn an, có đúng không?”
Liễu Ngu vỗ đầu Chương Vũ: “Cậu nói nhảm nhiều quá. Mau dẫn hai đứa đi lấy lời khai. Chúng tôi còn có chuyện cần làm.”
Chương Vũ xoa đầu, cười hì hì: “Được, Lực Cần, các cậu đi trước. Có anh ở lại đây là được rồi. Hiếm có dịp gặp mặt, cậu ta mời, chúng ta đi ăn một bữa thật ngon.” Chương Vũ hất cằm ý bảo Liễu Ngu bên cạnh. Liễu Ngu cau mày bất mãn nhìn lại anh, có chút mất kiên nhẫn.
Chấn Văn, Chấn Võ vội đứng lên, ra khỏi phòng làm việc, bầu không khí lúc này làm hai người rất không được tự nhiên. Vừa đến cửa, liền gặp vị cảnh sát ngồi cùng cảnh sát Ngô lúc nãy.
Quá trình lấy lời khai rất nhanh, cảnh sát ghi lại những lời họ nói, lưu địa chỉ, số điện thoại, rồi nói bọn họ có thể rời đi được rồi.
“Chúng ta chờ ở đây một lát, bọn họ sẽ ra nhanh thôi.” Chấn Võ kéo Chấn Văn muốn đi ra ngoài lại.
“Anh muốn ăn cơm với bọn họ thật hả?” Chấn Văn không vui.
“Đã lâu không gặp anh Chương. Hơn nữa nếu anh ấy đã nói muốn ăn cơm với chúng ta thì nhất định sẽ ăn, không khách khí với anh. Có được không, Chấn Văn?”
Chấn Văn không đáp, trầm mặt ngồi xuống ghế dựa, đang định tựa lưng vào ghế, Chấn Võ vội vươn tay chặn phía sau: “Cẩn thận, sẽ bị đau vai đó.”
Chấn Văn liếc Chấn Võ, xê dịch thân thể, tựa lên người Chấn Võ.
Thấy vẻ mặt của Chấn Văn không được vui, Chấn Võ không rõ nguyên do, hỏi: “Sao thế? Chuyện này xem như đã giải quyết xong, em không vui sao?”
“Không vui!” Chấn Văn nghịch điện thoại, không biết tại sao tâm trạng mình không được tốt. Người đàn ông kia hẳn không phải là gu của Chấn Võ, Chấn Võ cũng không nói về anh ta.
“Kẻ chủ mưu chưa chắc đã là Dư Hải, em không nên nghĩ nhiều.”
“Em không nghĩ chuyện đó.”
“Vậy em đang tức giận chuyện gì?”
Chấn Văn ngồi thẳng người, quay đầu, nhìn thẳng vào mắt Chấn Võ: “Anh chưa từng nói với em là anh có thân thiết với tên bạch tuộc kia.”
“Là Chương Vũ. Đó là chuyện lúc anh còn nhỏ, sau này cũng chỉ liên lạc lại một lần. Chỗ ở của anh ấy không cố định, cũng không có phương thức liên lạc cố định. Chỉ có anh ấy có thể tìm ra anh, chứ anh không thể tìm được anh ấy.”
“Vậy sao lần trước anh liên hệ được với anh ta?”
“Trước kia có lần tụi anh liên lạc với nhau ở một trạm thu mua phế liệu, anh đã để lại thư ở đó. Anh ấy thấy thư nên tìm đến anh.”
Chấn Văn nghiêng người tới trước, hỏi tiếp: “Quan hệ của hai người trước kia tốt lắm sao? Anh ta lại ôm anh như vậy.” Trọng điểm là Chấn Võ trước giờ luôn giữ khoảng cách với tất cả mọi người lại hoàn toàn không chút xa cách với người nọ.
“Đúng vậy. Khi đó dù là ở trường hay ở nhà, không có ai giúp đỡ. Anh ấy là người đầu tiên đồng ý giúp anh. Có một thời gian, anh luôn mong ngóng nhận được tin nhắn của anh ấy, cảm giác rất ỷ lại vào anh ấy.”
“Nhưng anh chưa từng nói với em, tại sao thế?”
“…” Chấn Võ mím môi, ánh mắt lảng tránh, cũng không trả lời. Dáng vẻ do dự này càng khiến Chấn Văn muốn biết nguyên nhân.
“Tại sao?” Chấn Văn ghé sát lại, gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của Chấn Võ.
Chấn Võ hơi lui về phía sau, rồi mới nhỏ giọng nói: “Ký ức về quãng thời gian đó, ngoại trừ những lúc ở cùng anh Chương, anh không muốn nhớ lại. Đó đều là những ký ức đau khổ, anh không muốn nói cho em nghe.”
Chấn Văn sững sờ nhìn vẻ đau đớn trước giờ chưa từng thấy trong mắt Chấn Võ, tự trách mình kiên quyết đòi bằng được đáp án. Cậu kéo Chấn Võ lại, ôm anh thật chặt.
“Xin lỗi, em không biết, em không nên hỏi, xin lỗi anh!”
Chấn Võ khẽ cười, vỗ lưng Chấn Văn: “Không sao, bởi vì sau khi gặp em, anh rất vui vẻ, cho nên không sao!”
“Không đúng, em đã làm anh đau khổ rất lâu.”
Chấn Võ đẩy Chấn Văn ra, nhìn vào mắt cậu, trêu chọc: “Từ bao giờ em thích tự trách như vậy? Chẳng giống em chút nào.”
Chấn Văn dở khóc dở cười đập lên vai Chấn Võ một cái: “Làm như em vô tâm lắm vậy. Em xấu như vậy sao?”
Chấn Võ tỏ vẻ nghiêm túc suy nghĩ, rồi trả lời: “Hình như thế thật!” Trước kia Chấn Văn nổi đóa, Chấn Võ đã ôm lấy cậu, khiến những lời định nói ra của Chấn Văn hóa thành nụ cười yếu ớt.
“Lực Cần, hai người các cậu có cần phải như thế không? Đây là cục cảnh sát, không phải rạp chiếu phim!” Tiếng nói khàn khàn trêu chọc khiến hai người vội tách nhau, tựa như bây giờ mới nhớ ra đây là chỗ nào, luống cuống đứng dậy.
Chấn Võ xấu hổ đỏ mặt, cười nói sang chuyện khác: “Anh Chương! Em đổi tên rồi, bây giờ em là Vương Chấn Võ.”
“Cậu sửa tên là việc của cậu, tôi gọi tên là việc của tôi, dù sao đều là cậu!”
Chấn Võ suy nghĩ một lúc cười nói: “Cũng đúng. Các anh xong việc chưa?”
Chương Vũ đang muốn ôm vai Chấn Võ, thấy Chấn Văn bên cạnh nhìn mình chằm chằm, tay giơ lên liền đổi hướng, sờ tóc Chấn Võ: “Rồi. Các cậu muốn ăn gì?”
Liễu Ngu phía sau không để ý tới bọn họ, đi thẳng ra cửa. Chương Vũ vội nói với theo: “Cậu đi thì ai trả tiền?”
“Muốn ăn thì không mau lên!” Liễu Ngu không quay đầu, ném lại một câu, đẩy cửa đi ra ngoài.