Lầu hai thư viện thành phố được bao quanh bởi cửa sổ sát sàn, ánh mặt trời gay gắt chiếu qua lớp kính, lọt vào bên trong chỉ còn là những tia nắng nhu hòa. Ánh sáng của mấy chiếc đèn tròn màu trắng đơn giản từ những thanh gỗ trên trần chiếu xuống, được ván gỗ dưới sàn phản xạ, khiến cả căn phòng dịu yên, ấm áp.
Điều hòa trong thư viện ngăn hơi nóng lại bên ngoài, giúp người bên trong có thể tập trung đọc sách.
Khu đọc được ngăn thành những góc khác nhau, khu gần cầu thang được ánh đèn chiếu thẳng xuống, khu ở gần cửa sổ thì được ánh sáng tự nhiên từ bên ngoài chiếu vào.
Bọn họ ngồi ở vị trí gần cửa sổ, trên một chiếc bàn rộng dành cho mười người. Trừ bốn người bọn họ ra, còn có năm, sáu học trò cũng đang cúi đầu đọc sách, trông như chỉ đi có một mình.
Khu đọc được mấy cây cột hình vuông phân cách thành ba khu vực, trông như ba gian phòng nhỏ. Bốn người chia làm hai nhóm, thỉnh thoảng vang lên tiếng giảng giải.
Trong không gian thế này, đúng là không thể nghĩ ngợi lung tung, quả nhiên hiệu suất học tập của ba học sinh trung học rất cao. Khâu Tử Hiên đã trải qua kỳ thi đại học trở thành thầy giáo của ba người, chẳng những giúp sửa chữa lỗi sai, còn chia sẻ kinh nghiệm thi cho cả ba.
Sau khi ôn tập, Khâu Tử Hiên còn giảng giải một số kiến thức mà năm học tới bọn họ sẽ phải học, để ba người chuẩn bị bài trước. Qua mấy ngày, cả ba càng có thêm lòng tin, cảm thấy thi đại học không quá khó.
Sau khi chữa xong một đề toán, Khâu Tử Hiên nhìn đồng hồ, nhỏ giọng nói với Hạ Vũ Hào bên cạnh: “Sắp đến giờ, anh phải đi rồi.”
“Anh nhất định phải đi sao? Trời nóng như vậy!” Hạ Vũ Hào nhìn ra ngoài, mặt trời vẫn chói chang, bóng cây không hề lay động, đến cả lá cây cũng không còn sức lực vươn lên.
Khâu Tử Hiên cười khổ nói: “Em gái anh đã nói mấy lần, lần này anh thật sự không thể từ chối. Hay là em đi cùng anh?”
“Thôi đi, em đến đó sẽ lại bị em gái anh nói.”
Xem như cậu đã hiểu rõ tính cách em gái Khâu Tử Hiên, vốn tưởng rằng cô nàng có thể thoải mái tiếp nhận chuyện cậu và anh trai mình hẹn hò thì quá tốt. Nhưng sau lần tỏ tình kia, mỗi khi nhìn thấy cậu và Khâu Tử Hiên đi cùng nhau, Khâu Thiến Như gần như lúc nào cũng hỏi một câu: “Em nên xưng hô với anh thế nào? Chị dâu? Hay là anh dâu?”
Mặc dù Khâu Tử Hiên đã uốn nắn, nói cô nàng chỉ cần gọi tên Hạ Vũ Hào là được, nhưng Khâu Thiến Như lại nghiêm trang lắc đầu: “Chỉ có bạn trai với bạn bè thân thiết mới được gọi tên, giờ anh không phải bạn của em, càng không phải bạn trai, về sau rất có thể sẽ là người một nhà, vậy chúng ta nên quyết định xem xưng hô như thế nào mới được.”
Bị nói như vậy, Hạ Vũ Hào vốn không biết ăn nói càng không biết trả lời thế nào.
Khâu Tử Hiên thấy cậu nhíu mày, biết cậu đang buồn bực, không nhịn được mà bật cười, kéo tay cậu nói: “Được rồi, anh đã nói chuyện với con bé, có lẽ con bé sẽ nể mặt người anh trai này.” Giọng điệu của Khâu Tử Hiên không mấy tự tin.
“Hay là thôi đi, anh là tên cuồng em gái, còn được nể mặt thế nào? Hơn nữa em còn muốn xem lại bài.”
“Còn chỗ nào chưa hiểu sao?”
“Hiểu hết rồi, nhưng em muốn ôn lại.”
“Được rồi. Vậy anh đi nhé?” Khâu Tử Hiên vỗ bàn tay đặt trên bàn của Hạ Vũ Hào, lấy balo, vẫy tay chào Chấn Văn, Chấn Võ, đi về phía cầu thang.
Sau khi Khâu Tử Hiên rời đi, Chấn Văn nhìn Hạ Vũ Hào thấp thỏm làm bài, bật cười, hạ giọng hỏi: “Cậu chắc là không muốn đi cùng chứ?”
“Không có. Nhưng mà anh ta đi giúp trường nữ sinh chuẩn bị hoạt động, nơi đó có rất nhiều cô gái xinh đẹp, Khâu Tử Hiên lại đẹp trai như vậy, lỡ như bị đám con gái đó vây lấy thì phải làm sao?”
Hạ Vũ Hào không trả lời câu hỏi của Chấn Văn, lại nhìn Chấn Võ: “Cậu ta nhiều chuyện như vậy mà cậu cũng chịu được?”
Chấn Võ cười nhìn Chấn Văn, khẽ lắc đầu, cưng chiều xoa đầu cậu, nhún vai với Hạ Vũ Hào, không đáp.
Hạ Vũ Hào thấy vậy chỉ có thể trợn mắt.
Chấn Văn cười càng xán lạn: “Mình chỉ đang quan tâm cậu thôi mà. Với lại mình thấy từ lúc Khâu Tử Hiên đi, cậu không tập trung học hành nổi, hay là đi theo, còn có thể thể hiện cậu săn sóc bạn trai mình thế nào.”
Hạ Vũ Hào không thèm để ý đến Chấn Văn nữa, cúi đầu tiếp tục ôn bài, nhưng mới nhìn chưa được ba phút, cậu đã đặt bút xuống, vò đầu. Cuối cùng ảo não cất sách vào trong cặp, chưa chào tạm biệt đã chạy đi. Tiếng bước chân vội vã của cậu vang vọng trên sàn gỗ, khiến những người đọc sách trong phòng bất mãn quay đầu nhìn theo.
Chấn Văn vuốt tóc, không chút để ý nói: “Em chỉ nói ra tiếng lòng cậu ta thôi mà. Anh cũng thấy đấy, lòng cậu ta đã sớm chạy theo người ta rồi.”
“Được, coi như em giỏi.” Chấn Võ nhìn chai nước trên bàn của Chấn Văn đã trống không. “Anh đi mua nước.”
Chấn Văn kéo Chấn Võ lại: “Để em đi, hoạt động gân cốt luôn. Anh muốn uống gì không?”
“Hoạt động một chút cũng tốt. Anh không cần, nước của anh vẫn còn.”
Chấn Văn vặn người mấy cái, nhẹ chân bước xuống lầu.
Chấn Văn nhanh chóng tìm được thứ đồ uống Chấn Võ thích trong cửa hàng tiện lợi dưới lầu, mặc dù Chấn Võ nói không cần, nhưng Chấn Văn vẫn mua. Mấy ngày nay, cậu rất thích cảm giác săn sóc người khác, mặc dù chỉ là chút chuyện nhỏ, nhưng vì là làm cho người mình thích nên cậu thấy rất thỏa mãn.
Cầm hai chai nước, lâng lâng trở lên lầu hai, cậu thấy Chấn Võ đang bị một nam sinh trông gầy gò chắn mất. Người nọ đưa lưng về phía cậu, đang nói gì đó với Chấn Võ.
Đúng lúc Chấn Văn sắp đi đến nơi, người nọ đã xoay người rời đi.
Chấn Văn nhìn theo người nọ đi trở về chiếc bàn thứ tư, từ đầu đến cuối không nhìn rõ mặt.
Chấn Văn đặt đồ uống Chấn Võ thích ở bên phía tay phải của anh, mở chai nước của mình uống hai ngụm, không nhịn được lại liếc sang phía kia, thấy nam sinh nọ vội vã quay đầu đi. Hình như đeo kính, trên mặt còn có mụn?
“Cậu ta là ai thế?” Chấn Văn nhỏ giọng hỏi.
“Anh chưa hỏi. Cậu ta nói đã đến xem trận đấu của chúng ta, cảm thấy người trong đội chúng ta rất đẹp trai nên có ấn tượng. Vừa rồi nhận ra anh nên tới chào hỏi.”
Chấn Văn lùi ra sau, ngắm nghía Chấn Võ một hồi, rồi ghé sát tai anh, nói: “Thật không ngờ anh trở thành ngôi sao rồi, còn có cả người hâm mộ.”
Chấn Võ bị chọc cười: “Em đừng nói quá như vậy, chỉ là tình cờ gặp, người hâm mộ gì chứ.”
“Anh chớ vội phủ nhận. Sau giải đấu năm ngoái, rất nhiều bạn học trong trường để mắt tới đội bóng chuyền, chắc hẳn là có không ít người hâm mộ.” Nói thì nói như thế, nhưng hiển nhiên Chấn Văn không quá hứng thú với chuyện này.
“Sao anh lại không phát hiện ra nhỉ?” Chấn Võ cười, nhỏ giọng hỏi.
“Đó là vì anh không để ý. Ít nhất có em thấy anh đẹp trai, đã trở thành người hâm mộ của anh rồi.”
Chấn Võ khoác vai Chấn Văn, tay sờ vành tai cậu, nói: “Vậy anh chỉ cần một người hâm mộ thôi, còn lại thì để cho người khác đi.”
Chấn Văn rất hài lòng với lời này, không nói thêm gì nữa, cúi đầu làm bài.
Buổi chiều, bước ra khỏi thư viện, Chấn Văn lấy điện thoại di động ra, bấm số của Hạ Vũ Hào.
Qua mấy hồi chuông bên kia mới có người bắt máy: “Có chuyện gì?”
“Sao rồi? Có bị vây lấy không?”
“Vây cái đầu cậu!”
“Đừng mắng mình chứ, mình chỉ quan tâm cậu thôi mà.”
“Cậu đang quan tâm hay đang nhiều chuyện?”
“Quan tâm, tuyệt đối là quan tâm. Nói mau, thế nào?”
“Không có thế nào, chỉ là hoạt động tay chân, hai chúng mình làm, đám con gái ở bên cạnh chỉ trỏ, tán gẫu.”
“Thế hả? Vậy thì tốt rồi. Lần này cậu đến hỗ trợ, hẳn là Khâu Thiến Như rất hài lòng. Dù sao cũng có thêm một người anh trai giúp cô nàng mấy việc tốn sức.”
“Anh trai à? Đúng rồi, hà hà, mình biết rồi, cảm ơn đồ nhiều chuyện.”
“Này, có ai cảm ơn người khác như cậu không? Mà cậu cảm ơn mình chuyện gì?”
“Vậy phải cảm ơn thế nào? Muốn mình vái cậu chắc? Còn cảm ơn vì chuyện gì thì mình không nói cho cậu đâu.”
“Thôi, nói đến vái, hôm nay ở thư viện mình gặp một người hâm mộ đội bóng đó, chỉ tiếc lúc đó các cậu đi rồi.”
“Thì sao?”
“Cậu không thấy vui hả? Có người hâm mộ các cậu đó.”
“Người hâm mộ có ăn được đâu. Không nói chuyện với cậu nữa, mình có việc, cúp đây.”
Chấn Văn cười trộm, cất điện thoại đi. Chấn Võ vươn tay khoác vai cậu: “Chấn Văn, anh không thể không nói, nhiều lúc em nhiều chuyện thật.”
“Vì là bạn bè nên em mới vậy, nếu là người khác thì em mặc kệ.”
“Anh biết. Em trọng tình trọng nghĩa, rất có nghĩa khí. Nhưng sau này đừng có trêu chọc Hạ Vũ Hào nữa, nhỡ có ngày chọc giận cậu ta, anh sợ anh đánh không lại.”
“Được rồi, em biết rồi, em không trêu cậu ta nữa.”
Ngày hôm sau, bốn người vẫn ngồi ở vị trí cũ, Chấn Văn nhìn Hạ Vũ Hào, cười trộm, nhưng cũng nghe lời, không trêu chọc cậu ta nữa.
Mở sách vở, cậu đột nhiên nhớ ra gì đó, quay đầu nhìn, thấy nam sinh kia cũng vẫn ngồi ở vị trí hôm qua, nhưng không tới chào hỏi, thậm chí cũng không quay đầu nhìn sang.
Chấn Văn cười, tự cảm thấy mình nghĩ quá nhiều rồi, Chấn Võ vẫn chỉ có một người hâm mộ là cậu thôi.
Quay đầu nhìn Hạ Vũ Hào và Khâu Tử Hiên ngồi đối diện, trong đầu lóe lên một ý tưởng, nhíu mày suy nghĩ hồi lâu mới nhận thức được vấn đề.
Cậu lại quay đầu nhìn nam sinh kia vẫn ngồi im không nhúc nhích.
Nếu như cậu ta có hứng thú với bóng chuyền, cũng bởi vì bóng chuyền mà biết Chấn Võ, vậy cũng nên tới chào hỏi Khâu Tử Hiên và Hạ Vũ Hào chứ? Dù sao Hạ Vũ Hào cũng là chủ công của đội bóng, mà những chỉ đạo của Khâu Tử Hiên ở bên ngoài sân bóng cũng để lại ấn tượng với người khác.
Cậu nhìn Chấn Võ bên cạnh đang tập trung học bài. Không ổn rồi, Chấn Võ thật sự có thêm người hâm mộ rồi. Nhưng ngay sau đó, Chấn Văn lập tức thở phào. Những người kia chỉ có thể đứng từ xa nhìn Chấn Võ, chỉ có cậu mới là người hâm mộ duy nhất của Chấn Võ mà thôi.
Nghĩ như vậy, Chấn Văn sung sướng cầm sách giáo khoa, bắt đầu làm bài.