Chấn Võ trở lại chỗ ở của Cố Tiềm, tâm trạng rất buồn bực.
Cãi vã với Chấn Văn khiến anh cảm thấy rất khó chịu. Anh rầu rĩ, anh chất vấn Chấn Văn như vậy, thấy ánh mắt tổn thương của Chấn Văn, nghe giọng em ấy run run, lòng anh đau nhức, nhưng lời đã nói ra, anh lại không biết thu hồi thế nào.
Có lẽ anh tức giận Chấn Văn không quan tâm, không tin tưởng. Nhưng càng tức giận vì Chấn Văn không thay đổi, không trưởng thành. Một câu nói vô tâm làm tổn thương người khác vốn không phải lần đầu, nhưng cậu vẫn như đứa trẻ chưa lớn, luôn nói mà không suy nghĩ.
Vốn sự đơn thuần, phóng khoáng của Chấn Văn là điểm thu hút anh, khiến anh dù bao năm qua đi vẫn sẽ thỉnh thoảng bị ánh sáng tỏa ra từ cậu làm cho mê mẩn. Nhưng dù thế nào bọn anh vẫn phải lớn lên, thế giới của người lớn không cho phép Chấn Văn vẫn mãi trẻ con như vậy. Cậu cần phải học được cách thu mình, học được cách che giấu mới có thể sống bình an.
Có lẽ bởi vì anh quá lo lắng, mới không kiềm chế được mà trách móc Chấn Văn nặng nề như vậy. Nhất định là Chấn Văn cảm thấy vô cùng tổn thương. Ngày mai anh phải an ủi cậu mới được.
Lúc Chấn Võ đẩy cửa vào phòng, Điền Duy Thành đang ngồi bên giường, đưa lưng về phía anh. Cố Tiềm nằm trên giường, chỉ nhìn thấy bàn tay của cậu đặt bên ngoài chăn.
Nghe tiếng mở cửa, Điền Duy Thành đứng dậy xoay người, có chút thất thần nhìn Chấn Võ đứng giữa ngưỡng cửa.
Chấn Võ thấy hốc mắt anh hơi đỏ lên, chợt hoảng hốt, vội chạy lại nhìn Cố Tiềm.
“Không sao, cậu ấy đang ngủ, vừa rồi đã uống thuốc.” Điền Duy Thành xoa khóe mắt lem nước, tự giễu cười nói: “Tôi thấy cậu ấy thật đáng thương, lúc ngủ còn nói mơ, thật đau lòng thay đứa nhỏ này. Xem như cậu ấy may mắn, gặp được người tốt như cậu.”
Chấn Võ cười chua xót, đứng dậy nhìn Điền Duy Thành: “Hôm nay Chấn Văn ở nhà một mình, vừa rồi chúng em cãi vã, em ấy chắc hẳn sẽ thấy khó chịu, giờ cũng chưa ăn cơm. Không biết có thể nhờ anh thêm chút chuyện, lúc trở về thì mua đồ ăn cho em ấy?”
“Chấn Võ, tôi thấy hay là cậu quay về chăm lo cho Chấn Văn đi, tôi ở đây được rồi.”
“Ở đây không giống khách sạn, không có chỗ nghỉ ngơi, cứ để em ở lại.”
“Ai da, tôi mới là người lớn. Cậu nên nghe lời người lớn nói.”
“Nhưng em đã phiền anh nhiều rồi.”
“Đây là công việc của tôi. Không phải Vương tổng đã nói tôi để mắt tới các cậu sao? Lúc này chính là lúc cần tôi. Hơn nữa tôi chỉ có một mình, rảnh rỗi không có việc gì làm.”
Chấn Võ đột nhiên nghĩ ra gì đó, kích động chỉ Điền Duy Thành: “Đúng rồi, anh rất thích hợp.” Nhưng lại lập tức cảm thấy suy nghĩ của mình thật quá đáng: “Thôi.”
“Sao vậy? Cậu cứ nói đi.”
“Không có gì. Em vừa nghĩ dù sao anh cũng ở một mình, hay là cho Cố Tiềm đến ở cùng, vừa có thể chăm sóc lẫn nhau, vừa có thể tiết kiệm tiền thuê nhà.”
“Tiền thuê nhà không tốn kém, Vương tổng trả. Nhưng chăm sóc lẫn nhau thì được. Hơn nữa sống một mình thật sự rất buồn.”
“Vậy chờ Cố Tiềm tỉnh lại chúng ta hỏi ý kiến cậu ấy xem sao.”
“Ừ. Cậu về đi, có việc gì tôi sẽ gọi điện cho cậu.”
Chấn Võ lại nhìn Cố Tiềm ngủ say, hẳn là lúc tỉnh lại cậu ấy sẽ hơi mất tự nhiên. Nhưng bây giờ anh đang vô cùng lo lắng cho Chấn Văn.
Anh cảm ơn Điền Duy Thành lần nữa, cầm lấy balo, vội vàng chạy về nhà.
Về đến nhà, Chấn Võ mua hai que kem trong cửa hàng tiện lợi dưới lầu.
Chấn Văn rất thích ăn đồ ngọt, nhưng sau khi phẫu thuật cắt ruột thừa, dưới sự giám sát của anh, có rất nhiều đồ Chấn Văn bị cấm ăn, kem là một trong số đó. Anh lo lắng dạ dày của Chấn Văn sẽ không chịu được thứ lạnh như kem, Chấn Văn còn vì chuyện này mà cằn nhằn rất lâu.
Nhưng phẫu thuật đã lâu, giờ thỉnh thoảng ăn hẳn là sẽ không sao.
Chấn Võ tự thuyết phục mình, ít nhất bây giờ anh cần thứ gì đó ngọt ngào để làm Chấn Văn vui vẻ.
Lúc tạm biệt, Chấn Văn đột nhiên ôm anh rất chặt, như là dùng sức, muốn gắn kết hai người bọn anh lại với nhau. Anh có thể cảm nhận được sự bất an và lo lắng từ vòng tay của Chấn Văn truyền sang mình.
Chấn Văn lặng lẽ ôm anh, nhưng anh biết chắc chắn trong lòng Chấn Văn không bình tĩnh, không biết trong đầu em ấy lại đang suy nghĩ lung tung những gì. Nhưng anh không thể hỏi, có hỏi Chấn Văn cũng không nói, cho dù nói cũng không giải quyết được gì.
Anh biết Chấn Văn lo lắng điều gì, ban đầu anh còn tức giận vì sự lo lắng không đâu này của Chấn Văn, cho rằng Chấn Văn không tin tưởng anh. Dù cho Chấn Văn nói người em ấy không tin tưởng là Cố Tiềm, anh cũng không đồng tình.
Nhưng trên đường về nhà, hình ảnh hiện lên trong đầu anh không phải là trận cãi vã với Chấn Văn, mà là anh chàng trong câu lạc bộ lái mô tô động chân động tay với cậu, trong lòng anh chợt dâng lên cảm giác… ghen ghét khác thường. Lúc anh vươn tay kéo anh chàng kia đứng dậy, thật ra anh chỉ muốn đá bay cậu ta đi.
Nhìn thấy Chấn Văn vui vẻ cười nói với những bạn nam khác, anh đột nhiên cảm thấy mình không còn là người quan trọng, có thể bị thay thế bất cứ lúc nào, cảm giác này khiến anh vô cùng khó chịu.
Cảm xúc của Chấn Văn còn mạnh hơn anh, sự bất mãn của em ấy với Cố Tiềm hẳn cũng giống như cảm xúc khi đó của anh, sợ hãi Cố Tiềm sẽ thay thế vị trí của mình.
Mặc dù Chấn Võ biết sự thật không phải như thế, nhưng hình như những gì anh làm và những gì anh nghĩ hoàn toàn khác nhau.
Nghĩ lại những lời của Chấn Văn, anh biết Chấn Văn nói không sai, Cố Tiềm không phải là trách nhiệm của anh, anh hoàn toàn có thể coi cậu ta chỉ là một bạn học bình thường.
Nhưng cho tới hôm nay anh mới phát hiện, anh đối với cậu ta đã vượt qua giới hạn bạn học, bởi vì anh coi Cố Tiềm là hình bóng khác của mình.
Lúc anh còn nhỏ, cảm thấy rất cô đơn và bất lực, anh đã từng không biết bao nhiêu lần hy vọng có người đến đưa tay ra giúp đỡ anh, nhưng người đó chưa từng xuất hiện. Cho nên khi thấy Cố Tiềm bị thương, anh như nhìn thấy mình năm đó. Anh vô thức muốn chăm sóc cậu ta, tựa như muốn thực hiện ước muốn trước kia của mình theo một cách khác. Cũng chính Cố Tiềm làm anh nhận ra, những vết thương kia vẫn nằm đâu đó trong đáy lòng anh, chỉ là chúng đã thay đổi hình dạng, khiến anh không nhận ra mà thôi.
Anh đã từng thử gạt bỏ Cố Tiềm ra khỏi đầu, bởi vì Chấn Văn không thích.
Anh biết, từ lần đầu tiên nhìn thấy Cố Tiềm, anh đã biết Chấn Văn không thích cậu ta. Nhưng mỗi khi thấy Cố Tiềm gặp khó khăn, cơ thể anh luôn hành động trước bộ não.
Có lẽ chính vì vậy, Chấn Văn nhạy cảm mới bài xích Cố Tiềm.
Dọc đường nghĩ ngợi lung tung, suýt chút nữa Chấn Võ đã lên nhầm tầng, vội từ tầng bảy đi xuống, mở cửa, trong nhà vô cùng yên tĩnh, có lẽ Chấn Văn đang ở trong phòng ngủ.
Chấn Võ buông balo của mình, khẽ khàng đi đến cửa phòng ngủ, đột nhiên muốn trêu chọc Chấn Văn. Anh đặt hai cây kem lên mắt, chuẩn bị mở cửa tạo bất ngờ, cũng có thể là làm Chấn Văn giật mình.
Nhưng ngay khi chân anh vừa đụng lên cánh cửa, cửa đã bị mở ra.
“Giở trò quỷ gì thế hả? Vào phòng chậm như vậy?”
“Hả?” Chấn Võ cầm kem nhìn Chấn Văn hò hét.
“Em đã nghe thấy tiếng anh mở cửa, đợi một lúc lâu lại không thấy anh đi vào. Sao thế?”
Chấn Võ cười khúc khích giơ kem trong tay lên: “Anh muốn tạo bất ngờ cho em.”
“Em là sinh viên đại học rồi, không còn là trẻ nhỏ nữa, vậy mà vẫn lấy thứ này ra dỗ dành em, thật không có thành ý.” Tuy nói vậy, khóe môi của Chấn Văn vẫn nhếch cao, lộ vui vẻ. Cậu nhận lấy kem, xoay người đi vào, ngồi xuống ghế sofa trong phòng.
“Nếu em không thích thì mình anh ăn.” Chấn Võ giả vờ giật kem lại.
Chấn Văn giấu tay cầm kem đi, tay còn lại kéo Chấn Võ ngồi xuống bên cạnh mình.
“Sao đã về rồi? Không ở lại với cậu ta à?” Chấn Văn liếm kem, mũi hơi nhăn lại.
“Cậu ấy đỡ hơn rồi, anh Điền kiên quyết muốn ở lại, cho nên anh về.” Chấn Võ nhìn Chấn Văn nhăn mũi, hỏi: “Sao thế? Không ngon sao?”
Chấn Văn đưa cây kem của mình tới bên miệng Chấn Võ: “Anh nếm thử xem, chua loét.”
Chấn Võ cắn một miếng, cẩn thận cảm nhận: “Không mà, anh thấy rất ngon.”
“Em ghen, cho nên thấy chua.”
Chấn Võ ăn cây kem của mình: “Vậy thì anh cũng thấy chua.”
“…” Chấn Văn nhìn Chấn Võ nhăn mặt, không biết nói gì.
“Không được à? Anh vốn tưởng em đang sốt ruột chờ, chạy vội tới, kết quả em đã có trai đẹp ở bên cạnh, còn cười vui vẻ như vậy, đương nhiên là anh ghen.”
“Không thì sao? Ngồi một mình dưới gốc cây buồn bã khổ sở hả?”
“Vậy cũng không cần phải động chân động tay chứ?”
“Anh! Thôi, em không muốn nói chuyện với anh nữa.”
Chấn Văn cắn một miếng kem lớn, bơ trắng lem ra khóe miệng. Chấn Võ quay mặt Chấn Văn lại, dùng lưỡi liếm khóe môi Chấn Văn.
Chấn Văn nhìn chằm chằm đôi mắt và đôi môi gần ngay trước mặt, vô thức liếm môi mình: “Anh làm gì thế?”
“Anh nếm xem có chua không.”
Chấn Văn cắn một miếng kem, tiến tới bên miệng Chấn Võ, dùng đầu lưỡi đút vào miệng anh: “Thế nào? Chua hay ngọt?”
Chấn Võ cười, gật đầu: “Ngọt!”
Chấn Văn không giả vờ nổi nữa, cười lớn, ngã vào ngực Chấn Võ, thưởng thức kem thơm ngọt.
Bụng đói ăn kem, kết quả là bụng hai người đều khó chịu, ăn một bữa tối đơn giản, pha một ly nước trái cây, rồi cùng ngồi dựa lên đầu giường, cả phòng đột nhiên yên tĩnh.
Chấn Võ do dự một hồi, rồi nói: “Chấn Văn, xin lỗi!”
“…” Chấn Văn nhìn khói bốc lên từ ly nước trái cây, mắt không tiêu cự nhìn phía trước.
“Chấn Văn? Anh biết trong lòng em không thoải mái. Lời nói của anh quả thật hơi quá đáng.”
“…” Chấn Văn vẫn không trả lời, cũng không thèm liếc anh lấy một cái.
“Thật ra sau khi rời khỏi chỗ em, anh đã không muốn đi nữa, mà chỉ muốn về nhà cùng em. Dù anh Điền không nói, anh cũng định sẽ nhờ anh ấy.” Mặc dù cuối cùng không nói, nhưng kết quả vẫn vậy, Chấn Võ thầm nói thêm.
“…” Người bên cạnh vẫn lặng im không nói.
“Hôm nay anh nhận được một bức thư tình.”
Chấn Văn quay ngoắt đầu nhìn Chấn Võ, mắt không chớp hỏi anh: “Thư tình gì?”
“Cuối cùng em cũng chịu để ý đến anh.”
“Anh trả lời em, thư tình gì?”
“Cũng không tính là thư tình, chỉ là một tờ giấy nhắn, hẹn anh Chủ nhật đi xem phim.”
Tầm mắt Chấn Văn chuyển trở lại, nhấp một ngụm nước trái cây nói: “Ừ, sau đó thì sao?”
“Sau đó anh từ chối, nói anh đã có người trong lòng rồi.”
“Là con gái à?”
“Ừ, anh có cần nói cho bạn ấy biết người trong lòng anh là con trai không?”
“Tùy anh, muốn nói gì thì nói.”
“Thật ra anh còn lo lắng hơn em.”
“Tại sao lại lo lắng?”
“Ở trường mọi người đều biết em thích con trai, đương nhiên sẽ không có bạn gái nào gửi thư tình, anh lo lắng nếu có trai đẹp nào cố ý mê hoặc em, thì anh phải làm sao bây giờ?”
“Vậy anh chỉ cần đẹp trai hơn bọn họ là được rồi.”
“Anh còn chưa đủ đẹp trai sao?” Chấn Võ sờ tóc mình, vầng trán đầy đặn chợt bị tóc mái che mất.
“Còn phải xem là so sánh với ai. Nếu so với em thì anh chưa đủ đẹp!”
Chấn Võ quay người, khuỷu tay đặt lên đầu giường, nhìn chằm chằm vào mắt Chấn Văn.
“Sao thế? Thừa nhận em đẹp trai?”
“Anh sai rồi.”
“Em biết, anh nói rồi, em đã chấp nhận lời xin lỗi của anh. Em cũng không đúng, nhưng thật sự không nhìn ra Cố Tiềm kia bị trầm cảm.”
“Cho nên anh mới nói anh sai rồi. Em đã hiểu chuyện, vậy mà anh vẫn lo lắng em nói không suy nghĩ. Em không biết cậu ấy bị trầm cảm, câu nói kia cũng không có gì là quá đáng, do cậu ấy suy nghĩ quá nhiều thôi.”
“Anh đang lật lại phán quyết cho em sao?”
“Ừ, lật lại phán quyết!”
“Vậy anh định bồi thường thế nào? Em đã bị tổn thương rất sâu sắc đó.”
Chấn Võ đặt ly của mình và ly của Chấn Văn lên đầu giường.
Duỗi tay ôm lấy Chấn Văn, gò má cọ tóc Chấn Văn: “Em muốn anh bồi thường thế nào anh sẽ bồi thường thế đấy.”
Ôm Chấn Võ, cảm nhận thân nhiệt và mùi hương của anh, Chấn Văn nói: “Em chưa nghĩ ra. Tạm thời giữ lại, chờ em nghĩ ra sẽ nói cho anh biết.”